Đoàn xe khổng lồ đem toàn bộ vật tư trong thôn chở ra ngoài, chỉ còn lưu lại một tòa thôn trấn hoang tàn đổ nát.
- Súc sinh! Súc sinh chết tiệt!
Bên trong một ngôi biệt thự tráng lệ nằm trong Lan Sơn thị, Ngô Nham
Hồng giống như một con hùng sư nổi giận hung hăng một chưởng vỗ lên bàn
thủy tinh, trong tích tắc bàn thủy tinh giá trị xa xỉ hóa thành vô số
mảnh nhỏ rơi tán đầy đất.
Bên trong La Thôn trấn, tổng cộng có bốn ngàn người bản địa chết trận,
điều này khiến Ngô Nham Hồng tràn ngập phẫn nộ, đây là lần đầu tiên hắn
bị đả kích như thế.
Ở khu vực này, Ngô Nham Hồng cùng các thế lực khác tranh đấu không ngớt, nhưng bọn hắn cũng rất ít hạ độc thủ tàn sát bình dân bản địa. Dân cư
là tài nguyên trân quý nhất hiện tại, không có dân cư sung túc một thế
lực rất khó phát triển.
Lần này chỉ một lần duy nhất đã chết bốn ngàn người bản địa hơn nữa
trước đó Nhạc Trọng đã giết chết gần ngàn người khác, đã có tổng cộng
năm ngàn người chết trong tay hắn. Dân cư dưới trướng Ngô Nham Hồng chỉ
có mười lăm vạn, làm vậy chẳng khác gì bị giết chết hai thành dân cư.
Điều này làm sao bảo hắn không giận dữ?
Về phần hai ngàn người ngoại quốc bị Ngô Nham Hồng hành hạ đến chết hắn
căn bản không để trong lòng. Người luôn ích kỷ như thế, chỉ biết nhìn
thấy khuyết điểm của người khác nhưng đối với khuyết điểm của mình
thường làm như không nhìn thấy.
Một gã nam tử tư tư văn văn đeo kính mắt, tóc dài, làn da còn trắng nõn hơn cả nữ nhân lên tiếng an ủi:
- Bệ hạ nguôi giận! Đám người kia cho tới bây giờ đều là súc sinh không
nhân tính! Ngài không cần tức giận vì bọn hắn làm ảnh hưởng thân thể quý giá!
Tên nam tử kia tên là Triệu Nguyên Song, chính là phụ tá đắc lực rất có
trí mưu của Ngô Nham Hồng, đồng thời thái độ làm người vô cùng khéo léo
tròn trịa, đảm nhiệm chức tổng tham mưu trưởng trong Đại Thái đế quốc,
quyền cao chức trọng.
[CHARGE=20]
- Lão đại, để cho tôi mang binh đi tiêu diệt đám súc sinh kia!
Một gã nam tử dáng người khôi ngô, trên mặt có vết sẹo đao, cơ thể vạm
vỡ, hai tay phủ kín vết cào dùng sức nhéo mạnh bộ ngực của một mỹ nữ
người Hoa trong lòng, trong mắt chớp động hung quang đằng đằng sát khí
kêu gào nói.
Trong mắt mỹ nữ kia thoáng hiện vẻ thống khổ nhưng không dám biểu lộ ra
ngoài, chỉ lộ ra nụ cười nịnh hót. Nữ nhân trước nàng bởi vì chọc giận
nam tử trước mắt mà trực tiếp bị xé thành hai nửa, nàng vĩnh viễn sẽ
không quên một màn đáng sợ kia.
Tên nam tử có vết sẹo đao tên là Vũ Thống Hùng, là cường giả chuyên đi
chinh chiến cho Ngô Nham Hồng. Hắn làm tiên phong cho Ngô Nham Hồng,
chém giết đã hơn hai trăm địch nhân. Vài lần cứu mạng Ngô Nham Hồng từ
trong tuyệt cảnh, là tâm phúc trong tâm phúc của hắn. Cả Đại Thái đế
quốc cũng chỉ có mình Vũ Thống Hùng là được phép gọi Ngô Nham Hồng là
lão đại mà không phải bệ hạ.
Ngô Nham Hồng xuất thân hèn mọn nên cực kỳ chú trọng chuyện người khác
xưng hô hắn. Sau khi hắn lập quốc từng có một bộ hạ cũ gọi hắn là lão
đại lập tức bị hắn tát bạt tai, sau đó sung quân tới một ngành ăn không
ngồi rồi. Từ sau lúc đó ngoại trừ Vũ Thống Hùng, không còn người nào dám gọi Ngô Nham Hồng là lão đại.
- Giết! Giết! Giết! Mày chỉ biết giết! Hiện tại bọn hắn ở địa phương
nào, có bao nhiêu người, lai lịch thế nào chúng ta đều không biết rõ
ràng. Làm sao mà giết! Lấy cái gì đi giết!
Ngô Nham Hồng quả thật oán hận Nhạc Trọng cực kỳ, từ sau khi hắn lập
quốc chinh chiến khắp bốn phía, gồm thâu thật nhiều thế lực chưa từng
nếm thiệt thòi. Hiện tại thoáng chốc đã bị tiêu diệt năm ngàn người,
điều này làm cho hắn phẫn nộ tới cực điểm.
Vũ Thống Hùng nhếch miệng cười không nói thêm lời nào. Ngô Nham Hồng là
lão đại của hắn, bị lão đại mắng vài câu hắn cũng không hề quan tâm tới. Nếu Ngô Nham Hồng không mắng hắn, hắn còn có chút không thích ứng.
Triệu Nguyên Song chậm rãi nói:
- Xem phương hướng bọn hắn đến hẳn là có liên quan tới thực vật ma nữ
Trần Dao. Căn cứ theo tình báo mà chúng ta thu thập được, thực vật ma nữ Trần Dao là bộ hạ của một người Hoa Hạ tên Nhạc Trọng. Nhạc Trọng cính
là người đã tập kích nhiều trấn nhỏ của chúng ta, còn làm bộ đội của Lý
Quang Ý bị tổn thương nặng, sau đó trốn vào cảnh nội Quảng Tây. Thủ đoạn của Trần Dao không hung tàn đến như vậy, nếu như tôi đoán không sai hẳn là Nhạc Trọng đã trở lại!
Trong mắt Vũ Thống Hùng thoáng hiện hung quang liếm liếm môi nói:
- Nhạc Trọng? Chính là Nhạc Trọng từng bị chúng ta truy đuổi chật vật mà chạy sao? Hắn còn dám quay về đây? Thật sự là tên liều lĩnh! Lần này
xem tôi làm sao hành hạ hắn đến chết. Nguyên Song, bọn hắn đang ở địa
phương nào anh cũng biết chứ?
Triêu Nguyên Song nhìn Vũ Thống Hùng chậm rãi nói:
- Khu vực có thể ẩn thân, hơn nữa địa phương khá an toàn cũng chỉ có vùng Đại Lan sơn. Bọn hắn hẳn là ẩn núp trong Đại Lan sơn!
Vũ Thống Hùng cười dữ tợn đứng dậy:
- Được! Tôi lập tức mang binh đi Đại Lan sơn đem đám súc sinh kia giết sạch sẽ!
Nghe được mệnh lệnh của Ngô Nham Hồng, Vũ Thống Hùng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Ngô Nham Hồng nhìn Vũ Thống Hùng, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Đại Lan sơn lớn như vậy, chú có biết bọn hắn ở địa phương nào sao?
Hiện tại khí hậu dị thường như thế, nếu lúc đại quân hành động lại đột
nhiên xuất hiện một trận bão tuyết chú phải làm gì bây giờ?
Vũ Thống Hùng thân kinh bách chiến chiến lực kinh người, đối với Ngô
Nham Hồng trung thành tận tâm, chưa bao giờ làm trái mệnh lệnh của Ngô
Nham Hồng. Nhưng hắn cũng có một khuyết điểm rất lớn, đó là xúc động dễ
giận, thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Nhưng Ngô Nham Hồng rất thích Vũ Thống Hùng, bởi vì người này chẳng
những đã cứu mạng của hắn, còn là một thanh đao nhọn cực kỳ sắc bén lại
không hề có chút tư tưởng của riêng mình.
Một người đi vào phòng nói:
- Bệ hạ, có người tự xưng sứ giả đại biểu của Âu Châu đến xin cầu kiến!
Ngô Nham Hồng mắng một câu:
- Đại biểu Âu Châu ? Loại thời thế này làm gì còn Âu Châu chó má gì? Còn tưởng rằng hiện tại vẫn là thế giới của người da trắng sao? Sứ giả kia
là ai?
Âu Châu, nước Mỹ, nước Nga trước cuối thời là những quốc gia có được
khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất trên thế giới, đồng thời còn có được
thực lực kinh tế cực mạnh. Những tập đoàn này luôn nằm trong trạng thái
cao cao tại thượng nhìn xuống bên dưới Châu Á.
Trước cuối thời Ngô Nham Hồng vốn đã thập phần chán ghét thái độ ăn trên ngồi trước của người Âu Mỹ, sau cuối thời lập tức đem người ngoại quốc
biếm làm nô lệ tùy ý lăng nhục để thỏa mãn lòng căm ghét của mình.
Tên quan quân kia đáp:
- Sứ giả kia là người da trắng!
Trong mắt Ngô Nham Hồng thoáng hiện vẻ chán ghét trực tiếp ra lệnh:
- Đem hắn nhét vào trong chuồng heo! Để cho hắn cùng heo ăn thức ăn gia súc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT