Nhạc Trọng lập tức bỏ đao, sau đó tay trái hung hăng một quyền hướng Lý Băng Yên oanh tới.
Lý Băng Yên thập phần linh hoạt biến chiêu dùng hai tay khóa tay trái
của Nhạc Trọng, lại thuận thế dùng sức vung, cứng rắn đem thể trọng của
một nam nhân vượt xa thân hình nàng hướng một khối đá lớn ném đi.
Tốc độ cùng kỹ xảo của Lý Băng Yên đều cực kỳ đáng sợ, cứng rắn đem Nhạc Trọng hung hăng ném văng lên khối đá, lực va chạm thật lớn xuyên thấu
qua áo giáp đập vào trong cơ thể Nhạc Trọng khiến ngực hắn chấn động,
lại hộc ra một ngụm máu tươi.
Lý Băng Yên tiến lên một bước dài, tay phải vừa lật liền hiện ra một
thanh chủy thủ, không chút lưu tình hướng cổ họng Nhạc Trọng đâm tới. Cổ họng của hắn không có trang bị phòng ngự, chỉ cần bị một đao cắt trúng
lập tức chết ngay tại chỗ.
Nhạc Trọng cũng là người thân kinh bách chiến, trong hai mắt thoáng hiện hung quang, hư không chợt lóe hào quang, Bạch Cốt bước đi ra, chắn
ngang trước người hắn.
Một đao của Lý Băng Yên đâm lên đầu Bạch Cốt, bị cứng rắn hất văng!
Bạch Cốt chỉ nháy mắt bắn ra hai đạo gai xương hướng Lý Băng Yên chém tới.
Thân hình Lý Băng Yên chợt bật lui về phía sau, vừa lúc tránh khỏi hai đạo gai xương trảm kích.
Nhạc Trọng thở ra một hơi, hai mắt ngưng tụ, phát động khủng cụ thuật,
một cỗ tinh thần uy áp vô cùng kinh khủng hướng thân thể Lý Băng Yên
thổi quét tới.
Chỉ cần không phải cường hóa giả tiến hóa theo phương hướng tinh thần
hệ, biến thân hệ, triệu hoán hệ thì khủng cụ thuật của hắn có thể trực
tiếp miểu sát thật nhiều cường hóa giả có tinh thần lực yếu hơn hắn.
Trong tích tắc, Lý Băng Yên đã bị tinh thần ba động khủng bố của Nhạc
Trọng bao phủ, đủ loại khổ hình phân thây, chém eo, ngâm chảo dầu vô
cùng sống động trực tiếp hiện ra trong đầu óc của nàng, cơ hồ khiến nàng nổi điên.
Lý Băng Yên cũng là một người có ý chí kiên nghị cường hãn, trên thân
thể nàng cũng không thiếu trang bị che chắn tinh thần công kích, không
giống như người bình thường hoàn toàn không hề có lực chống cự công kích của Nhạc Trọng. Nàng hung hăng cắn lấy môi mình, cắn nát môi, dùng đau
đớn chống cự khủng cụ thuật ăn mòn.
Cơ hồ khi Lý Băng Yên vừa phục hồi thanh tỉnh thì Nhạc Trọng đã phát
động hợp thể phòng hộ thuật xuất hiện ngay trước người của nàng, tay
phải bao trùm cốt khải hung hăng hướng bụng của nàng oanh tới.
Lúc này Lý Băng Yên muốn né tránh đã không còn kịp nữa, bụng của nàng hơi co rụt về phía sau, lui lại năm phân khoảng cách.
Tay phải Nhạc Trọng hung hăng oanh lên bụng Lý Băng Yên, lực lượng khủng bố cao hơn người thường gấp sáu lần không chút lưu tình chỉ nháy mắt
liền bộc phát.
Lý Băng Yên chợt giống như mảnh vải rách phun ra một ngụm máu tươi, hung hăng đánh lên một gốc đại thụ, vô lực ngã trên mặt đất.
Nếu luận thuật cách đấu gần người Nhạc Trọng không sánh bằng Lý Băng
Yên, nhưng hắn có được nhiều kỹ năng tăng cường, hơn nữa cấp bậc cường
hóa đã gần 50 cấp, trong tay nắm thật nhiều đòn sát thủ. Có thể hoàn
toàn dùng lực lượng tuyệt đối đem Lý Băng Yên nghiền áp, không cho nàng
bất kỳ cơ hội nào.
Nhạc Trọng lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Băng Yên, hư không điểm về phía
nàng, hai gai xương từ trong ngón tay hắn bắn ra, xuyên vào trên hai vai Lý Băng Yên, trực tiếp đem xương vai của nàng chặt đứt!
- A…tay của ta! Tay của ta…
Nhất thời khuôn mặt Lý Băng Yên vặn vẹo phát ra tiếng gào thét thống
khổ, song chưởng vô lực hạ xuống, thân thể nhỏ xinh đầy đặn không ngừng
giãy dụa, nước mắt lã chã chảy xuống.
Nhạc Trọng nhìn Lý Băng Yên đang giãy dụa thống khổ, lại điểm ra, một
đạo gai xương lập tức bắn tới sát cổ họng nàng, hắn chỉ cần vung tay lên là có thể cắt ngang cổ họng mỹ nữ cao thủ thể thuật của Lang Nha doanh
kia:
- Đứng lên! Từ giờ trở đi cô là tù binh của tôi! Đương nhiên nếu cô muốn chết tôi không ngại tiễn cô một đoạn đường!
Lý Băng Yên thầm cắn răng, vô cùng cừu hận nhìn Nhạc Trọng, chậm rãi
đứng lên. Nàng không muốn chết, cho dù rơi xuống trong tay Nhạc Trọng sẽ nhận hết khuất nhục, nhưng chỉ cần còn cơ hội sống sót nàng đều sẽ
không bỏ qua. Ở khu vực này cũng có không ít người nghe hiểu được Trung
văn, Lý Băng Yên cũng là như thế.
Nhạc Trọng cũng không nhìn Lý Băng Yên thêm lần nào, mà hướng một mảnh
cây cối không bị ngọn lửa bao phủ nhìn qua, trong hai mắt tràn ngập vẻ
ngưng trọng:
- Anh bạn kia! Anh xem đủ chưa? Nếu anh không xuất hiện tôi sẽ xem anh
là địch nhân! Tôi đối với địch nhân ưa thích nhất là dùng súng cùng pháo đem bọn hắn tiêu diệt!
Phiến cây cối kia đột nhiên xao động, một gã nam tử cao chừng 1m70, thân mặc bộ rằn ri, ánh mắt lợi hại chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi
mang theo thủ cấp của một gã chiến sĩ Lang Nha doanh đi ra, hướng Nhạc
Trọng mỉm cười nói:
- Anh bạn! Không cần khẩn trương như thế! Tôi không phải người Thái Lan, tôi là người Hoa. Chúng ta có cùng chung địch nhân, nói không chừng
chúng ta còn có thể trở thành bạn tốt! Người này gọi là Thường Tân, có
được năng lực truy tung. Chúng tôi từng có không ít huynh đệ đều chết
trong năng lực truy tung của súc sinh này. Lần này ít nhiều nhờ anh bạn
hấp dẫn lực chú ý chủ lực của bọn hắn, tôi mới có thể giết hắn!
Trịnh Cường chính là cường giả đã đem đàn thằn lằn tùng lâm biến dị dẫn
dụ tới công kích Nha huyện, hắn nhìn Nhạc Trọng cười, đem thủ cấp máu
chảy đầm đìa của Thường Tân ném trên mặt đất. Sức chiến đấu của bản thân Thường Tân không mạnh, kỹ năng chủ động của hắn là Thần Nhãn, truy tung tinh thông, theo ý nào đó muốn giết hắn còn phiền toái hơn giết Đạt
Dương.
Trịnh Cường nhìn Nhạc Trọng cười sang sảng, ánh mắt lợi hại gắt gao nhìn chằm chằm trên cốt khải bao phủ toàn thân Nhạc Trọng. Cơ thể của hắn
căng thẳng, hoàn toàn bị vây trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Nếu
có gì ngoài ý muốn lập tức có thể phát động công kích hoặc chạy trốn:
- Tôi gọi là Trịnh Cường, là cán bộ của Hoa Hưng Hội! Anh bạn cũng là người Hoa đi, xưng hô như thế nào?
- Làm sao anh biết tôi là người Hoa? Trong Thái Lan người biết Trung văn cũng không ít!
Trịnh Cường thản nhiên nói:
- Tên súc sinh Ngô Nham Hồng đối với người Hoa vẫn vô cùng chiếu cố. Đại bộ phận cao thủ người Thái trong khu vực này đều bị hắn mời chào về
dưới trướng. Cùng đi săn giết cao thủ Lang Nha doanh của Ngô Nham Hồng,
cũng chỉ có những người Hoa như chúng ta mà thôi!
- Tôi gọi là Nhạc Trọng, người Trung Quốc!
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm Trịnh Cường một lúc, tâm niệm vừa động, giải
trừ hợp thể phòng hộ thuật, từ trong ba lô lấy ra hai hộp thịt thú
biến dị nhị giai ném một hộp cho Trịnh Cường, bản thân mở hộp còn lại
ngồi trên một tảng đá bắt đầu ăn.
Trịnh Cường cẩn thận quan sát Nhạc Trọng một lúc, lại tỉ mỉ xem xét hộp thịt nhị giai, cười sang sảng, cũng mở ra ăn.
Trịnh Cường ăn vài miếng thịt, trực tiếp vươn cành ô liu với Nhạc Trọng:
- Nhạc Trọng, anh lẻ loi một mình sẽ không đấu nổi với tên súc sinh Ngô
Nham Hồng đâu! Anh có muốn gia nhập Hoa Hưng Hội chúng tôi không? Cùng
nhau đối kháng tên súc sinh Ngô Nham Hồng kia?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT