Lúc này đã là
cuối mùa thu, gió thu khô ráo, cây cối cùng cỏ dại đều dễ dàng bị thiêu
đốt, rất nhanh cả rừng rậm dấy lên ngọn lửa hừng hực.
Nhạc Trọng phát động năng lực trên vòng cổ cụ phong, từng đoàn cơn lốc
lớn điên cuồng thổi quét, lập tức làm thế lửa lan tràn về hướng bốn gã
cao thủ biến thân du hiệp tùng lâm kia.
- Ah…
Nhạc Thanh vừa lao tới liền bị ngọn lửa kinh khủng cuốn lấy, lộ ra thân hình, phát ra tiếng kêu thảm thiết thật lớn.
Nhạc Trọng trực tiếp giơ lên gai độc hướng Nhạc Thanh bắn tới.
Phanh một tiếng nổ vang! Đầu Nhạc Thanh trực tiếp nổ tung, thi thể vô lực ngã trên mặt đất!
Trong ngọn lửa hừng hực, lang khuyển do Vương Mạn triệu hoán đi ra đều
bị lửa lớn cắn nuốt, hóa thành tro bụi biến mất trên thế giới này.
- Hỗn đản chết tiệt! Hắn muốn hủy đi phiến rừng này sao?
Đạt Dương phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ, thân hình chợt lui về phía sau.
Thế lửa vào mùa thu là khó dập tắt nhất. Ngọn lửa vừa bốc cháy chỉ sợ sẽ đem rừng rậm thiêu hủy thật lớn. Trong rừng có thật nhiều thú biến
dị có thể cung cấp thực vật cho nhân loại, còn có thể tìm được thật
nhiều rau dại, tiểu thú, côn trùng…Đối với những cường giả như Đạt Dương mà nói mỗi một phiến rừng là một vùng đất trù phú. Nhưng hiện tại bị
Nhạc Trọng thiêu đốt vùng đất trù phú này làm cho hắn cảm thấy đau lòng
không thôi.
Thân hình Nhạc Trọng chớp động, không ngừng di chuyển bên trong ngọn
lửa, có ma viêm hộ thể hắn chỉ cần không bị ngọn lửa vượt qua uy lực của ma viêm bao phủ thì sẽ không bị ngọn lửa thương tổn tới. Hắn không
ngừng xuyên qua những cây cối khắp chung quanh, đem từng tảng lớn cây
cối châm lửa thiêu đốt.
Những cây cối kia đối với Nhạc Trọng mà nói hạn chế sự phát huy lực
chiến đấu của hắn thật lớn. Nếu như có thể đem hủy diệt, như vậy hắn
muốn đối phó mấy người Đạt Dương sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
- Giết hắn! Không thể để cho hắn hủy rừng rậm của chúng ta!
Đạt Dương phát ra tiếng hô phẫn nộ, hắn nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng,
tinh khí thần tăng lên tới đỉnh, kéo cây cung thật lớn kia. Một đạo Phá
Giáp Tiễn vô cùng khủng bố hướng Nhạc Trọng vọt tới nhanh như sao băng.
Cơ hồ trong nháy mắt ánh mắt Đạt Dương tập trung tới Nhạc Trọng, Nhạc
Trọng lập tức cảm giác một cỗ nguy hiểm kinh khủng từ phía sau truyền
tới, hắn dùng hết toàn lực uốn éo thân thể hướng một bên lao qua.
Phá Giáp Tiễn xuyên phá qua ngang bụng bên trái của Nhạc Trọng, kéo ra
một lỗ hổng tinh tế trên bì giáp của hắc lân hung trư nhị giai. Uy lực
một mũi tên này thậm chí còn siêu việt cả uy lực của hỏa tiễn bắn ra từ
ống phóng rốc két phản xe tăng.
Phá Giáp Tiễn vô cùng kinh khủng ghim lên thân đại thụ, trực tiếp xỏ
xuyên qua, cứng rắn xuyên vào một thân đại thụ khác mới chịu ngừng lại.
Theo cường hóa giả cùng tiến hóa giả không ngừng đề thăng cấp bậc cùng
cường hóa kỹ năng, thực lực khủng bố của bản thân họ cũng bắt đầu thể
hiện ra uy lực không thua gì vũ khí nóng. Thậm chí còn có cường giả cho
dù không dùng vũ khí nóng hiện đại nhưng vẫn vô cùng mạnh mẽ thậm chí
còn vượt hơn cường giả sử dụng vũ khí nóng hiện đại.
- Ở bên kia!
Nhạc Trọng tránh khỏi một mũi tên tất sát của Đạt Dương, tay phải hướng
chỗ hắn duỗi ra, ma viêm hóa thành một đoàn gió lốc hướng phương vị của
Đạt Dương bao phủ tới.
Đạt Dương lập tức cảm nhận được nguy hiểm, hắn bắn ra một mũi tên không
thành công trực tiếp nhảy vọt nhanh như con linh hầu nhảy lên một thân
đại thụ khác. Sau khi biến thân du hiệp tùng lâm, bọn hắn là chủ nhân
của rừng rậm, có được thật nhiều năng lực thần kỳ. Nhược điểm duy nhất
chính là lực phòng ngự của bọn hắn thấp, không thể làm được giống như
biến thân lang nhân có thể ngăn cản được bị đạn bắn trúng.
Ma viêm phong bạo kinh khủng trực tiếp bay hụt vào khoảng không, nhưng
ngọn lửa kinh khủng lại đem cả phiến rừng cây hoàn toàn thiêu đốt lên,
ngọn lửa nóng rực phóng lên cao, từng đoàn khói độc đem cả khu vực nơi
này hoàn toàn bao phủ.
- Khụ khụ…
Dưới tác dụng của khói độc, Long Phong, Mã Huy Giáp cùng Đạt Dương đều
ho khan không ngừng, nước mắt chảy ra. Bọn hắn lần đầu tiên gặp phải
địch nhân đáng sợ như vậy, giống như toàn bộ khu rừng rậm đều bị bốc
cháy.
Cơ hồ khi đã thiêu đốt toàn bộ cây cối chung quanh, Nhạc Trọng đột nhiên hướng đường cao tốc phóng đi.
- Đuổi theo! Đừng cho hắn chạy thoát!
Đạt Dương lớn tiếng gầm lên giận dữ hạ lệnh, đồng thời thân hình chớp
động, vòng qua cây cối bị lửa lớn thiêu đốt hướng chỗ Nhạc Trọng truy
tới.
Long Phong cùng Mã Huy Giáp đều nhờ cây cối yểm hộ ép sát tới chỗ Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng đang hướng đường cao tốc phóng đi chừng hơn năm mươi thước
thì đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng cười, phát động kỹ năng ma viêm,
hai tay bộc phát ra hai đoàn ma viêm phong bạo, hướng chỗ cây cối còn
chưa bị ngọn lửa bao trùm oanh tới.
Dưới ma viêm phong bạo kinh khủng tấn công, tảng lớn rừng rậm lập tức bị lửa đỏ bao phủ, bắt đầu thiêu đốt lên.
Ba người Đạt Dương, Long Phong cùng Mã Huy Giáp bị tập kích bất ngờ
không kịp đề phòng, đều bị ma viêm phong bạo đốt trúng. Nhưng Nhạc Trọng đánh ra ma viêm với phạm vi quá lớn, không thể thiêu bọn hắn thành tro
tàn trong nháy mắt như ý muốn.
- Đi chết đi!
Ánh mắt Nhạc Trọng băng sương lấy ra gai độc nhắm ngay Đạt Dương vừa lộ ra thân hình đầu tiên.
- Không!!!
Trong mắt Đạt Dương tràn ngập vẻ sợ hãi vô tận, lớn tiếng rống lên một câu.
Phanh một tiếng nổ vang, đầu của Đạt Dương đã bị gai độc đáng sợ trực
tiếp oanh rớt một nửa, người này ở bên trong Lang Nha doanh bài danh thứ sáu đã bị Nhạc Trọng một kích oanh giết.
Nhạc Trọng xử lý xong Đạt Dương, nhắm ngay Long Phong trực tiếp nổ một phát súng.
Không hề ngoài dự liệu, đầu của Long Phong cũng trực tiếp nổ ra, thi thể không đầu rơi rụng trên mặt đất.
Trong lúc Nhạc Trọng muốn đánh chết cả Mã Huy Giáp, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia dự cảm nguy hiểm, hắn lập tức nhảy ra phía sau.
- Phanh! Phanh!
Hai tiếng súng vang, hai viên đạn bay vọt qua đầu Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng tập trung nhìn lại liền phát hiện Lý Băng Yên đã nhanh như
quỷ mị vọt tới bên cạnh hắn, cầm hai cây súng trong tay lao tới, vừa
chạy vừa nổ súng về phía hắn.
Lý Băng Yên sở trường chính là cận chiến, ánh mắt nàng băng sương, hai
súng trong tay không ngừng nổ mạnh về phía Nhạc Trọng, góc độ lại vô
cùng tinh xảo tai quái, làm hắn không ngừng thối lui về phía sau, không
ngừng tránh sau đại thụ tránh né những phát súng của Lý Băng Yên.
Ngay trong lúc Lý Băng Yên không ngừng tới gần, Nhạc Trọng đột nhiên từ
trong một cây đại thụ nổ bắn ra nhanh như liệp báo, huy động Hắc Nha đao hướng vòng eo của Lý Băng Yên chém tới, nếu bị hắn chém trúng, Lý Băng
Yên sẽ rơi vào kết cục bị chém eo vô cùng đáng sợ.
Trong mắt Lý Băng Yên thoáng hiện dị quang, lạnh lùng cười, thân thể nhỏ xinh biến thành nhu nhược không xương khẽ cong về phía sau, tránh khỏi
một kích tất sát, sau đó lăn một vòng tại chỗ tránh sang một bên, lại
như một con thư báo hướng Nhạc Trọng vọt tới, hai tay như móng vuốt
hướng cổ họng Nhạc Trọng chộp tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT