Nếu chiến đấu
với tang thi thì hắn sẽ xử dụng Phảng Chế Đường Đao, nhưng mà chiến đấu
với nhân loại hắn thích sử dụng Lang Nha vũ khí nặng hơn, bởi vì vũ khí
nặng giúp hắn phát huy uy thế sức mạnh to lơn.
Tên nam tử cuối cùng nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng, phát động kỹ năng
cấp ba công kích tinh thần, một cổ tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ trùng
kích tinh thần của Nhạc Trọng. Sóng tinh thần này cực kỳ cường hoành,
nếu như là người bị sóng tinh thần này đánh trúng, lập tức biến thành
ngu ngốc, hoặc là tử vong. Cho dù là người mạnh hơn chống được công kích tinh thần cũng phải thất thần một giây.
Bốn người này mỗi một người đều nắm giữ một loại kỹ năng, bốn người liên thủ thì cao thủ cường hóa cao hơn cấp 20 cũng phải chết trong tay của
bọn họ.
Sóng tinh thần oanh kích vào người Nhạc Trọng, nhưng mà tinh thần lực
của Nhạc Trọng mạnh hơn tên nam tử kia nhiều, tinh thần trùng kích đối
với hắn một tia hiệu quả cũng không có. Người tinh thần lực yếu mà công
kích người tinh thần mạnh hơn sẽ không có hiệu quả.
Tay của Nhạc Trọng thoáng cái nhiều ra hai cây súng, hắn tiện tay bắn một viên vào tên trung niên nông dân kia.
Phanh một tiếng súng vang, mi tâm của tên trung niên này nhiều ra một lỗ máu, máu tươi dạt dào tuôn ra, vẻ mặt của hắn không tin nổi, thậm chí
không tin được có người bắn súng nhanh như vậy.
Sau một khắc khóa khống khí trên người của Nhạc Trọng biến mất, khóa lại cánh tay phải của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhướng mày, dùng sức giãy dụa, lại phát hiện lực lượng của
hắn khó tránh khỏi khóa không khí, cánh tay phải của hắn bị khóa không
khí khóa lại, không cách nào nhúc nhích.
Tên tên cao thủ cầm Lang Nha bổng nhìn thấy cơ hội, cười cười dữ tợn,
huy động Lang Nha bổng đập vào đầu của Nhạc Trọng một cái, hắn giống như nhìn thấy cảnh máu và óc của Nhạc Trọng bắn ra tung tóe.
Nhạc Trọng nhìn thấy tên cao thủ cầm Lang Nha bổng và tay trái bắn liền
ba phát đạn, ba phát lạnh đạn nhanh chóng bắn trúng mi tâm tên cao thủ
cầm Lang Nha bổng, tên thao túng khóa không khí, tên sử dụng tinh thần
trùng kích.
Ba lỗ máu bỗng nhiên hiện ra, ba tên người cường hóa dễ dàng bị Nhạc Trọng giết chết.
Người cường hóa so với người bình thường có lực lượng cường đại hơn
nhiều, nhưng mà không phải là vô địch. Một viên đạn là có thể lấy mạng
của bọn họ, trừ phi là người cường hóa mạnh như Nhạc Trọng, Liệt Thiên
Dương, Băng Vương Trương Vân có kỹ năng bảo hộ bản thân mới có khả năng
sống sót cao.
- Anh không thể giết tôi, tôi chính là cục trưởng cục thuế vụ của thành
phố. Chính phủ sẽ không bỏ qua cho anh, anh cần gì, lương thực, hoàng
kim, mỹ nữ, tôi cái gì cũng cho anh.
Nhìn thấy bốn tên cao thủ dễ dàng bị Nhạc Trọng tiêu diệt, sắc mặt Viên
Dã Sơn đại biến, dùng âm thanh run rẩy cầu khẩn. Hắn không muốn chết,
hắn tuyệt không muốn chết.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, đó là xe của đội đặc công gần đó lao tới.
Trong khi biệt thự Hương Sơn này có rất nhiều quan viên chính phủ ở lại, phát sinh rối loạn thì những đặc công này lập tức chạy tới ngay lập
tức.
Nghe được tiếng còi của cảnh sát, Viên Dã Sơn thoáng cái như có thêm vài phần lực lượng, hắn nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Vị cao thủ này, bên ngoài đều là đặc công tinh anh, anh tuyệt đối
không trốn thoát. Chỉ cần anh buông tha tôi. Tôi có thể bảo vệ tính mạng của anh.
- Cặn bã, đi chết đi!
Nhạc Trọng mỉm cười, bước nhanh lên phía trước, một đao chém đầu của Viên Dã Sơn.
Đầu của Viên Dã Sơn lăn trên mặt đất, trong mắt tràn ngập kinh ngạc cùng không thể tin.
Những đặc công kia động tác thật nhanh, rất nhanh đã bao vây biệt thự này lại.
- Người bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, hiện tại chỉ có
đường ra duy nhất là lập tức đầu hàng. Chỉ có như vậy mới có đường sống.
Đại đội trưởng đặc công cầm lấy loa và nói vọng vào trong biệt thự.
Mấy tiểu nữ hài trong biệt thự sợ hãi nhìn qua Nhạc Trọng, không biết
nam nhân trước mặt có lập tức giết các nàng vào lúc này hay không.
- Đừng lo lắng, tôi sẽ cứu các cô!
Nhạc Trọng nhìn qua mấy nữ nhân đang kinh hồn táng đảm và nói.
Nói xong Nhạc Trọng bước tới cửa sổ phụ và quát lớn:
- Tôi là huyện Trữ Quang Nhạc Trọng, hôm nay phụng lệnh tới đây thanh lý bại hoại. Các người có thể hỏi Bành bí thư, Ôn thị trưởng xác nhận.
Tên đội trưởng nghe Nhạc Trọng nói như vậy thì kinh nghi bất định, chần
chờ một hồi cũng không có hạ lệnh tấn công. Bành bí thư, Ôn thị trưởng ở trong căn cứ thành phố SY là hai đại cự đầu, nếu thật sự là hai đại cự
đầu phái người hành động thì hắn cũng không dám tới đối nghịch, lập tức
đi báo cáo.
Một tên cục trưởng cục thuế vị bị giết không phải chuyện nhỏ, Ôn Báo
Quốc cùng Bành Minh Đức hai đại cự đầu nghe được tình báo thì nhanh
chóng chạy tới.
Ôn Báo Quốc vẻ mặt tái nhợt nhìn qua Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Nhạc Trọng, anh lần này xông đại họa rồi, nếu như không cho câu giải
thích hợp lý, như vậy tôi không thể không tuyên bố căn cứ thành phố SY
không hoan nghênh anh, hơn nữa còn truy nã anh.
Viên Dã Sơn cũng không phải người của Ôn Báo Quốc, nhưng mà hắn dù sao
cũng là quan viên chính phủ. Hơn nữa Nhạc Trọng giết trước mặt của mọi
người, không có chút che dấu, tính chất vô cùng ác liệt. Nếu không phải
Nhạc Trọng thực lực cường hoành, trong tay cầm trọng binh, Ôn Báo Quốc
chỉ sợ sẽ lập tức hạ lệnh bắt Nhạc Trọng lại và ném vào ngục giam.
Nhạc Trọng chỉ chỉ vào mấy tiểu nữ hài bị Viên Dã Sơn bắt đang nom nốp lo sợ nhìn qua Ôn Báo Quốc trầm giọng nói:
- Ôn thị trưởng, Viên Dã Sơn người này là cặn bã làm chuyện ác như vậy, chẳng lẻ không đáng chết sao?
Ôn Báo Quốc nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng, mỗi câu mỗi chữ nói ra:
- Hắn là cặn bã, hắn đáng chết như thế nào thì hắn cũng là quan viên
chính phủ, không có bất cứ kẻ nào chưa trải qua thẩm lý và phán xét được quyền giết quan viên chính phủ, mà anh không có quyền này.
Làm quan coi trọng nhất chính là mạnh nhỏ của mình cùng trật tự. Nếu như mỗi người đều khoái ý ân cứu như Nhạc Trọng thì nhân tâm của quan viên
chính phủ sẽ dị động. Chuyện này đã chạm vào mấu chốt của Ôn Báo Quốc.
Cho dù cao thủ thực lực cường hoành cỡ nào, đều phải tuân thủ quy tắc
trò chơi mà bọn họ định ra, đây mới là điểm Ôn Báo Quốc cùng Bành Minh
Đức kiên trì.
Bành Minh Đức có chút thở dài một hơi, trong mắt hiện ra một tia mừng
rỡ, tuy nhiên lại có bộ dáng đáng tiếc rèn sắt không thành thép nói ra:
- Nhạc Trọng Viên Dã Sơn là cặn bã như thế nào thì anh cũng không nên
giết hắn như vậy, anh phải mang hắn tới Ban Kỷ Luật Thanh tra cùng pháp
viện phán xét. Anh lúc này làm quá phận rồi, tôi không giúp anh được.
Nếu anh trước động thủ mà đi tìm tôi thương lượng thì tôi sẽ giúp anh
thanh lý tên cặn bã này.
Nhạc Trọng mỉm cười chỉ hươu bảo ngựa nói ra:
- Các người đang nói cái gì? Tôi không có động sợi tóc gáy nào của Viên
Dã Sơn cả. Thời điểm tôi đi tới thì vừa vặn trông thấy bốn tên bảo vệ
của hắn chém giết nhau, hắn không nghĩ qua là bị một tên bảo tiêu chém
đầu. Những người còn lại chém giết lẫn nhau và chết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT