Ở bên người
của Chu Diễm Tuyết có một nam tử làn da trắng nõn, dáng người cao ngất
và suất khí đi tới. Nam tử anh tuấn, nữ xinh đẹp giống như kim đồng ngọc nữ làm người ta chú mục.
Tống Văn nhìn qua đại minh tinh Chu Diễm Tuyết xinh đẹp tuyệt luân, trong mắt hiện ra hào quang dâm đãng, liếm liếm bờ môi nói:
- Đó là đại minh tinh Chu Diễm Tuyết! Thật sự là xinh đẹp. Nếu như có
thể ngủ với nàng một đêm, nhân sinh của lão tử chấm dứt cũng đáng.
Lục Trầm Quang chính là rắn rít địa phương của thành phố SY này, rất
nhanh đem thân phận của nam tử trẻ tuổi tuấn ngạn bên người Chu Diễm
Tuyết nói ra:
- Đó chính là đại minh tinh Chu Diễm Tuyết, hộ hoa sứ giả bên người của
nàng là Tô Thiên Dương! Hắn là con trai yêu thương nhất của một trong
năm cự đầu quân đội của thành phố SY. Có hắn ở đây thì người khác không
cách nào tới gần Chu Diễm Tuyết. Anh muốn động vào Chu Diễm Tuyết thì
phải đối đầu với quân đội.
Quân đội thành phố SY thực lực vô cùng khủng bố, Nhạc Trọng cũng không
muốn dễ dàng trêu chọc, hắn cẩn thận nhìn qua Chu Diễm Tuyết một hồi,
không thể không thừa nhận đại minh tinh này có tiền vốn kiêu ngạo. Trong phạm vi thế lực của hắn, trước mắt chỉ có Trác Nhã Đồng mỹ mạo phong
tình mới có thể so sánh với nàng ta.
Quách Vũ, Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ đều là cô gái tuyệt sắc, nhưng mà phong
tình của các nàng không bằng Trác Nhã Đồng cùng Chu Diễm Tuyết đã phát
triển tới thời kỳ hoàn mỹ nhất.
Một tên nhân vật nổi tiếng nhao nhao bàn luận chuyện của Chu Diễm Tuyết
và Tô Thiên Dương hai người. Nhìn thấy nam nữ tuyệt sắc nói chuyện vui
vẻ với nhau. Cộng thêm có người muốn đánh tôt quan hệ với Tô Thiên
Dương. Dù sao phía sau hắn là một trong năm cự đầu của quân đội, mọi cử
động có thể ảnh hưởng tới sinh kế của rất nhiều người.
Đồng Hiểu Vân thập phần hưng phấn vọt tới bên người Chu Diễm Tuyết lớn tiếng nói:
- Chu Diễm Tuyết tiểu thư! Tôi là fan hâm mộ của cô, có thể ký tên cho tôi không?
- Đương nhiên có thể! Tiểu muội muội!
Chu Diễm Tuyết trước tận thế đã sớm quen với fan cuồng của nàng rồi,
nàng lộ ra nụ cười mê người, tiếp nhận giấy bút mà Đồng Hiểu Vân đưa
qua, ký tên của mình vào trong.
Lục Trầm Quang đi tới bên người của Tô Thiên Dương cùng Nhạc Trọng và giới thiệu:
- Thiên Dương, tôi giới thiệu cho anh biết một chút! Vị này chính là
huyện Trữ Quang Nhạc Trọng! Nhạc Trọng, vị này chính là Tô Thiên Dương
Tô nhị thiếu gia.
- Nhạc Trọng, anh bây giờ là tới đầu hàng thành phố SY sao? Nếu như anh
bây giờ nguyện ý đầu hàng quân đội thành phố SY thì tôi có thể nói với
cha tôi vài câu, cho anh làm liên trưởng. Nếu như còn do do dự dự, lề mà lề mề, đại quân vừa tới sẽ là tử kỳ của anh!
Thành phố SY ngư long hỗn tạp, các loại thế lực cài răng lược. Các thế lực đối với Nhạc Trọng có nhận thức khác nhau.
Nhạc Trọng nhìn qua Tô Thiên Dương và lạnh lùng nói ra:
- Tôi chờ quân đội các người tới! Nếu như anh dám tới thì tốt nhất nên
tự mình lãnh binh. Đến lúc đó tôi sẽ cho anh biết là ai chôn ai.
Tuy Nhạc Trọng không muốn xung đột chính diện với quân đội, nhưng nếu
như quân đội đánh tới thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn tiêu
diệt quân đội xâm phạm. Trong tay của Nhạc Trọng có bảy nhanh trải qua
chiên đấu hun đúc, đã có ba binh doanh so sánh được với quân đội, thậm
chí thoáng còn vượt qua chiến sĩ quân đội. Bốn doanh còn lại hơi yếu một chút, nhưng mà cũng không phải là đám ô hộp vừa tập hợp lại. Những binh doanh này là lực lượng của Nhạc Trọng, cho dù là quân đội của thành phố SY mạnh hơn nữa thì hắn cũng phải cắn mây cái.
Tô Thiên Dương, Nhạc Trọng nói ra lời này thì hào khí trở nên lạnh như băng.
Một tên chiến sĩ đặc chiến doanh đi tới bên người Nhạc Trọng và lạnh lùng nhìn qua Tô Thiên Dương.
Sau lần mở rộng thế lực lần này, số lượng cao thủ cường hóa trong đặc
chiến doanh hơn câp 20 đã có ba mươi sáu người, tất cả đều có dị năng.
Nếu như dùng phương pháp tác chiến của đặc chủng, đủ để so sánh với một
binh doanh, có thể làm cho cả thành phố SY nhắc lên sóng lớn.
Tô Thiên Dương vừa ra nói ra lời này bị Nhạc Trọng đáp trở về, sau đó bị cao thủ đặc chiến doanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào, làm cho hắn phóng lao phải theo lao. Hắn gần đây nói chuyện ương ngạnh chính là do quân
đội thế đại, không có ai dám nói cái gì. Đây là lần đầu tiên hắn bị
chống đối. Phải biết rằng quân đội chính là thế lực lớn nhất của thành
phố SY, rất nhiều tiểu thế lực chỉ cần được quân đội đồng ý đưa vào biên chế, bọn họ sẽ vô cùng nguyện ý gia nhập quân đội. Cho dù là chức quan
không có gì cũng tranh nhau vỡ đầu, so với trưởng phòng của chính phủ
còn có mị lực lớn hơn nhiều.
Chu Diễm Tuyết mang theo làn gió thơm bước ra, nở nụ cười động lòng người, nói:
- Tô thiếu, Nhạc thiếu. Hiện tại bây giờ là lúc tôi hiến nghệ, kính xin
hai vị cho tôi chút tình mọn, tạm gác lại tranh luận, nghe tôi hát một
khúc nhé?
- Xem mặt mũi của Diễm Tuyết tôi không so đo với anh!
Có một bậc thang, Tô Thiên Dương cũng mặt lạnh nhìn qua Nhạc Trọng nói ra.
Quân đội còn chưa có chuẩn bị sẵn sáng đối kháng chính diện với Nhạc
Trọng, Tô Thiên Dương vừa rồi cũng chỉ dùng lời lẽ thăm dò Nhạc Trọng
mà thôi. Nếu như Nhạc Trọng mềm xuống, hắn sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước không ngừng chèn ép Nhạc Trọng. Nhưng mà Nhạc Trọng cường
ngạnh làm hắn khó chịu.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Xem mặt mũi của Chu đại minh tinh, sự kiện này bỏ qua.
Quân đội thế đại, trang bị tốt sức chiến đấu cực lớn. Nhạc Trọng cũng
không muốn hiện tại va chạm chính diện vơi đối phương, cho dù hắn dùng
toàn lực đánh thắng thì cũng thôi đi, nếu như bại thì tổn thất thảm
trọng, nguyên khí đại thương.
Chu Diễm Tuyết nhìn thấy hai nam nhân cường thế nhờ mình mà bước xuống
thang, nàng mỉm cười, mang theo làn gió thơm đi lên đài cao.
Chu Diễm Tuyết vừa đi lên đài cao, dưới yến hội mọi người yên tĩnh lại.
Được ngòn đèn chiếu sáng, Chu Diễm Tuyết lộ ra phong thái xinh đẹp tuyệt luân.
Vậy rồi Tô Thiên Dương nhìn qua Nhạc Trọng nguội lạnh mười phần bây giờ
nhìn thấy Chu Diễm Tuyết trong mắt chớp động hào quang nóng rực. Hắn
cũng được nhìn thấy không ít mỹ nữ, chơi đùa mỹ nữ cũng không ít, nhưng
mà dung nhan tuyệt sắc như Chu Diễm Tuyết và khí chất vô cùng cao minh
lại không có một. Hắn là chân chính yêu mến Chu Diễm Tuyết, cho nên mới
không sử dụng lực lượng của gia tộc cưỡng ép mang nàng vào phòng.
Trước tận thế Tô Thiên Dương muốn truy cầu Chu Diễm Tuyết còn không đủ
tư cach, thế nhưng mà sau tận thế chỉ cần hắn mạo hiểm đắc tội vài đại
lão của thành phố SY thì vẫn có thể cường ngạnh mang Chu Diễm Tuyết vào
phòng.
Ở trên đài cao, Chu Diễm Tuyết mang thu nụ cười ngọt ngào ca hát. Tiếng
ca của nàng như dòng suối mát truyền vào tâm thần của mọi người, rửa lấy tâm linh.
Người ở dưới đài nghe được tiếng ca ưu mỹ của Chu Diễm Tuyết thì nghe say sưa quên mọi chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT