Tống Văn trước tận thế là tội phạm giết người. Hắn gia nhập bộ đội của Nhạc Trọng xong thì dũng mãnh thiện chiến, hắn thập phần quen cảm giác tiêu diệt địch
nhân này. Giết mấy đứa con nhà giàu này thì không có bất kỳ áp lực với
hắn cả.
Đội viên đặc chiến doanh chẳng những chiến đấu với tang thi, còn tham
gia tiêu diệt các căn cứ nhỏ, trong tay của mỗi người là mấy cái mạng
người rồi. Nhân mạng đối với bọn họ mà nói, cũng không trọng yếu!
- Đừng giết tôi!
- Thực xin lỗi! ! Đừng giết tôi!
"..."
Cảm thụ được sát khí hung lệ phi làm của Tống Văn thì năm tên công tử ca vốn vô cùng kiêu ngạo không còn chút máu nào cả, lớn tiếng cầu khẩn.
- Ca ca tôi là Lục Thiên Túng, anh không thể giết tôi! ! ! Nếu anh giết
tôi, nhất định không thể chạy thoát truy nã của thành phố SY.
Lục Trầm Quang bị Tống Văn dùng thủ đoạn hung ác làm sợ hãi rồi, hắn sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy nói ra. Thành phố SY đối với bọn họ là những người được cao tầng bảo hộ mà nói là một khu vực để chơi đùa, nếu như Nhạc Trọng giết hắn, thành phố SY tuyệt đối sẽ không tha cho Nhạc
Trọng, đây là mấu chốt.
- Tôi là Nhạc Trọng! Huyện Trữ Quang Nhạc Trọng! Ca ca anh là Lục Thiên
Túng nếu tới tìm tôi! Lục gia các người nếu khiêu chiến tôi, tôi vô cùng hoan nghênh đấy.
- Nhạc Trọng!
Nghe được cái tên này, trong nội tâm Lục Trầm Quang cũng băng hàn. Đây
chính là một trong những nhân vật mà cha hắn bảo tuyệt đối không được
trêu vào. Trước mặt hắn Nhạc Trọng của huyện Trữ Quang chính là một ác
ma, ở trong huyện Trữ Quang tùy tiện là chém đầu mấy trăm người, còn
cười nói đem người sống nào cho tang thi, mặc cho người nọ bị tang thi
ăn sống. Loại hung nhân này nếu làm gì hắn, Lục gia của hắn nhất định sẽ thay hắn đứng ra xin lỗi Nhạc Trọng, đây là tồn tại khủng bố mà quân
đội cũng không dám trêu chọc vào.
Lục Trầm Quang hạ thấp cái đầu cao ngạo xuống, nhìn qua Nhạc Trọng thập phần khuất nhục xin lỗi nói:
- Thực xin lỗi, là tôi không đúng! Là tôi không tốt! Mạo phạm tôn nghiêm của ngài! ! Xin ngài thứ tội, tha cho tôi và bạn của tôi ở đây!
Lục Trầm Quang ngang ngược càn rỡ, đó là so với người yếu hơn hắn. Nếu
như là người có thực lực mạnh hơn hắn, hắn căn bản không dám trêu chọc.
Một khi trêu chọc phải thì hắn sẽ biết khuất nhục mà cúi đầu xin lỗi đối phương, hắn không thể làm gia tộc của mình trêu chọc đại địch như Nhạc
Trọng được.
- Vậy được rồi! Thả bọn họ đi!
Nhạc Trọng phất phất tay, bọn người Tống Văn lúc này mới buông sáu tên công tử ca Lục Trầm Quang này ra.
Trong năm tên công tử ca cũng không phải tất cả mọi người biết rõ đại
danh của Nhạc Trọng. NHưng mà bọn họ biết rõ một người chỉ cần nói tên
là khiến Lục Trầm Quang hung hăng càn quấy trong thành phố SY cúi đầu
nhận sai không phải bọn họ có thể trêu chọc. Bốn gã công tử ca có chút
khuất nhục rời khỏi nơi này, Lục Trầm Quang cùng một tên công tử ca khác không có rời đi, mà đứng qua một bên.
- Người man rợ!
Nhìn thấy Nhạc Trọng sử dụng thủ đoạn bạo lực làm cho đám công tử ca Lục Trầm Quang phải cúi đầu khuất phục, nữ nhân mặt em bé dáng người gọi
cảm nhìn qua, tiểu mỹ nữ Trịnh Bội Bội hiện ra thần sắc chán ghét nói
ra. Nàng đối với người sử dụng bạo lực khuất phục người khác như Nhạc
Trọng không có chút hảo cảm nào.
- Người man rợ? Đây mới là đại anh hùng hào kiệt đấy. Trong loạn thế thì chỉ có sử dụng thủ đoạn này mới có thể thành nghiệp lớn được.
Nữ tử dáng người cao gầy thập phần xinh đẹp Thái Dịch Yên liếm liếm bờ
môi gợi cảm của mình, trong mắt dị quang chớp động nhìn chằm chằm vào
Nhạc Trọng.
Lục Trầm Quang chịu nhục xong cũng không có xấu hổ và giận dữ bỏ đi, mà
là mày dạn mặt dày ở lại bên người của Nhạc Trọng cung kính hỏi:
- Nhạc Trọng đại ca! Gia phụ vẫn kính ngưỡng đại danh của anh, hy vọng
anh có thể tới Lục gia làm khách. Không biết anh lúc nào có thời gian?
Lục Trầm Quang tuy ương ngạnh hung hăng càn quấy, ưa thích lấy thế đè
người, nhưng mà cũng không phải bao cỏ. Hắn trước tiên điều chỉnh tâm
tình, chủ động cúi người tiếp xúc với Nhạc Trọng.
Thế lực trong thành phố SY như cài răng lược. Nhạc Trọng lúc này vừa tới thành phố SY chính là tiến hành giao dịch lương thực, Lục gia cũng muốn phân một chén canh trong chuyện này.
Nhạc Trọng nhìn Lục Trầm Quang và thản nhiên nói:
- Qua mấy ngày nói sau!
Nhạc Trọng đối với thành phố SY cũng chưa quen thuộc, hắn cũng cần ở
trong thành phố SY tìm kiếm một ít minh hữu. Tuy hắn cũng không muốn
xung đột chinh diện với quân đội của thành phố SY, nhưng mà mười vạn
người trong thành phố SY làm hắn trông mà thèm.
Trong tận thế thì nhân khẩu chính là tài nguyên quý giá, có nhân khẩu
thì thế lực mới có thể phát triển. Nhạc Trọng lúc này đến căn cứ thành
phố SY chủ yếu chính là muốn nhìn có thể từ phương pháp hòa bình lấy
được nhân khẩu trong thành phố SY hay không. Dưới tình huống như vậy hắn cần minh hữu trong thành phố SY càng nhiều càng tốt.
Đồng thời Nhạc Trọng phải biểu hiện ra một mặt cường thế của mình, tuyệt đối không thể có một tia mềm yếu. Hắn càng cường thế thì người nguyện ý kết minh với hắn càng nhiều, hắn càng mềm yếu thì những kẻ khác ai cũng muốn xông lên cho hắn một đao.
Ôn Bội San nhìn thấy biểu hiện của Lục Trầm Quang thì trong lòng xem
thường, nàng không có che dấu khinh bỉ của mình với Lục Trầm Quang mà
nói thẳng:
- Lục Trầm Quang, anh không phải là nam nhân!
Lục Trầm Quang nhìn thấy Ôn Bội San và trong mắt hiện ra thần sắc phức
tạp, ánh mắt của hắn dời đi, không có lại nhìn Ôn Bội San là nữ hài hắn
từng ưa thích. Cùng so với Lục gia thì nữ nhân Ôn Bội San này sức nặng
không đủ.
Truy cầu Ôn Bội San thất bại, Lục Trầm Quang còn có thể chơi những nữ
nhân khác. Bây giờ đang ở căn cứ thành phố SY thì chỉ cần bỏ ra lương
thực thì muốn nữ nhân nào không được. Nếu như không có Lục gia, Lục Trầm Quang hắn còn không bằng ăn mày trước tận thế.
- Không phải là nam nhân!
Thái Dịch Yên nhìn biểu hiện của Lục Trầm Quang và lạnh lùng cười nói.
Trịnh Bội Bội nhướng mày nhìn qua Lục Trầm Quang giải thích:
- Đây không phải là Trầm Quang sai! Đều do Nhạc Trọng, nếu không phải
hắn đau khổ bức bách, Trầm Quang cũng không biết rơi xuống mức này.
Cũng như nam nhân thích mỹ nữ. Nữ nhân cũng ưa thích nam nhân anh tuấn
suất khí. Lục Trầm Quang vóc người anh tuấn suất khí, lại hiểu được bảo
dưỡng làn da, cho dù rất nhiều minh tinh trẻ tuổi cũng không bằng hắn.
Lục Trầm Quang tại thành phố SY là hạt giống phong lưu, nữ nhân ưa thích hắn nhiều không kể xiết, Trịnh Bội Bội cũng là một trong đó.
- Chu Diễm Tuyết! !
- Đại minh tinh Chu Diễm Tuyết đến!
"..."
Đúng lúc này người trong yến hội bạo động, một nữ nhân chừng hai ba hai
bốn mặc quần áo dạ hội, dáng người gợi cảm mê người và mái tóc đen dài
phiêu dật, cặp mông đầy đặn cặp vú đầy đặn, dung nhan tuyệt thế khí chất ưu nhã chậm rãi đi tới. Người này dáng người gợi cảm thành thục, là
tuyệt thế mỹ nữ, cũng là đại minh tinh Chu Diễm Tuyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT