“Lâu lắm rồi, phiền anh chờ một lát nhé…” Tiểu Kỷ phụ trách quản lý hồ sơ và tài liệu của đại học Chính Pháp Đông Nam, anh ta vừa nghiêm túc tra số
thứ tự văn bản vừa lên tiếng thứ lỗi.
Nhiếp Vũ Tranh gật đầu, ra vẻ mình cũng không để bụng.
Sau một lúc lâu, Tiểu Kỷ như trút được gánh, từ từ rút một tập tài liệu màu vàng có tiêu đề đỏ ra, “Tổ trưởng, anh xem có phải phần “Thông báo về
việc thực hiện tốt công tác giảng dạy tình nguyện của sinh viên thành
phố Bằng năm 20XX” không?”
Nhiếp Vũ Tranh nhận tài liệu, lật vài tờ ra xem rồi mỉm cười, “Phiền cậu in một bản sao cho tôi nhé.”
“Được ạ.”
Tiểu Kỷ đi in, Nhiếp Vũ Tranh gọi điện thoại cho Thẩm Tử Bình.
“Làng Ô Lai, huyện Qua Cống, khu Xương Đóa.”
Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Tử Bình vừa hiểu ý nghĩa của địa chỉ này thì
kinh ngạc không nói thành lời, sau một lúc lâu mới lắp ba lắp bắp xác
nhận: “Cô ấy… Cô ấy ở….”
"Tâm lý của Tào Nghĩa Lê thoái hóa, Hòa Thi Nhụy thì hoàn toàn trái ngược
với ông ta, nhiều biểu hiện từ trong quá khứ của cô ta cho thấy cô ta
yêu cầu rất cao với việc tự hoàn thành, tất cả hành động đều phản ánh
mong muốn mãnh liệt hoàn thành và cải thiện bản thân của cô ta. Học kỳ
hai năm ba đại học, cô ta từng xin làm giáo viên tình nguyện ở làng Ô
Lai, huyện Qua Cống, nhưng vì bố mẹ ngăn cản nên không thực hiện được.
Bảy năm sau, khi bước ra từ cuộc sống trong địa ngục, cô ta không thể về nhà, không thể sinh hoạt trong thành phố thì nơi tốt nhất để đến chính
là những thôn xóm nhỏ bị ngăn cách. Lần nào bố mẹ cô ta cũng bay đến
những tỉnh Tây Nam, cho thấy Hòa Thi Nhụy đang ở khu vực đó, ngoại trừ
làng Ô Lai, tôi không nghĩ ra nơi nào khác. Mục đích của bọn họ vừa để
che giấu, dù sao nếu bay thẳng đến Lhasa (1) thì mục đích quá mức rõ ràng, vừa để tiết kiệm thời gian, những thành
phố mà mấy năm nay bọn họ đi đều là điểm dừng chân cuối cùng có thể ngồi máy bay đến khu Xương Đóa ở Tây Tạng, chỉ cần tới đó thì có thể dễ dàng tìm được một chiếc xe riêng để đi vào Tây Tạng. Tôi từng nghe một người thích thám hiểm nói rằng giao thông đến làng Ô Lai không tiện, chỉ có
mùa hè thì đường núi mới dễ đi, nơi mùa hè hằng năm Hòa Học Đông và Lâm
Tinh “nghỉ mát” chắc chắn chính là làng Ô Lai.”
(1) Lhasa là thủ đô của khu tự trị Tây Tạng.
“Tôi có một câu hỏi.”
“Cậu nói đi.”
“Vì sao cậu không làm giàu nhờ vào việc cung cấp thông tin của tội phạm
truy nã thế? Bình quân một người có thể kiếm được mười vạn đấy.”
Vấn đề này khiến Nhiếp Vũ Tranh bó tay mất vài giây, “... Tiết kiệm tiền cho cảnh sát các cậu chứ sao.”
“Tổ trưởng, được rồi ạ.” Tiểu Kỷ cầm bản sao bước tới, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Tim Thẩm Tử Bình bỗng nhiên đập nhanh, hoảng hốt cúp điện thoại.
“Lập tức lên đường tới Xương Đóa.” Anh ta gõ rồi mở cửa phòng Lâm Duệ và
Trần Dục, thay đổi giọng điệu đùa giỡn ban nãy, nghiêm túc nói.
“Xa vậy cơ ạ?” Lâm Duệ vừa thương lượng giải quyết bữa tối ở đâu với Trần
Dục, bây giờ xoa bụng, hối hận vừa nãy không mang mì tôm về, “Có cần
liên lạc với cảnh sát bên kia không ạ?”
“Gửi email đi. Cậu nhắn người trong đội bổ sung rồi bảo bọn họ gửi qua bên ấy.”
Thẩm Tử Bình vội vàng đi ra khỏi nhà khách công an, “Mặc dù không có căn cứ
chính xác và cụ thể chứng minh cô ấy ở đó, nhưng tôi có một dự cảm mãnh
liệt, chuyến đi này sẽ không uổng công đâu.”
Trên xe chạy tới sân bay, Thẩm Tử Bình kể về suy luận của Nhiếp Vũ Tranh,
anh ta còn tưởng hai người họ sẽ hô to gọi nhỏ quỳ lạy bái phục một
phen, ai ngờ hai người rất yên lặng, một lúc sau Lâm Duệ mới lên tiếng:
“Hình như tôi từng nghe làng Ô Lai ở đâu rồi.”
“Cậu cũng thấy quen tai à?” Trần Dục vui mừng hỏi.
Lâm Duệ vỗ tay, “Anh chàng tên Khang Kiên Dương, còn nhớ không? Chủ ngôi
nhà chôn Tào Nghĩa Lê trong vườn ấy. Tôi đã đọc lời khai của anh ta, anh ta mơ một giấc mơ trong khoảng thời gian dài, có người cứ đứng ở đầu
giường của anh ta không nhúc nhích, Tiểu Chúc là chuyên gia tư vấn của
anh ta. Anh ta từng nhắc mình đã đi bộ trên sông băng, định tới làng Ô
Lai, khu Xương Đóa nhưng trên đường xảy ra một số chuyện, anh ta từng
báo chuyện đó với cảnh sát rồi đấy.”
Trần Dục bỗng nhiên rụt người lại. “Tào Nghĩa Lê, Hòa Thi Nhụy, Khang Kiên Dương, làng Ô Lai… càng nghĩ càng thấy kinh khủng!”
“Đừng bày bộ dạng ấy, con mẹ nó tôi không tin ma quỷ đâu.” Thẩm Tử Bình không có hứng thú, châm một điếu thuốc lá.
***
Chiếc xe vận tải nhỏ của công ty chuyển nhà đỗ ngay ngắn trước cửa nhà Nhiếp
Vũ Tranh, mấy người công nhân nhanh nhẹn bốc vác tất cả thùng lớn thùng
nhỏ từ trong thùng xe vào sân.
Cuối cùng cũng quyết định chuyển tới đây sống chung với anh, ngày hôm qua
hai người đã phân loại và đóng thùng tất cả đồ đạc, hôm nay Chúc Cẩn
Niên chính thức rời khỏi tòa nhà Nhã Mai.
Chúc Cẩn Niên đang cố gắng ôm một thùng sách, chuẩn bị chuyển vào bên trong thì bị Nhiếp Vũ Tranh vươn tay ngăn lại.
“Anh đã nói cái gì nặng cứ để anh.”
Cô ngoan ngoãn đặt thùng xuống, chọn những thùng chứa đồ trang điểm nhỏ
nhẹ, nhanh nhẹn đi vào trong. Ngày hôm qua, khi thu dọn và đóng gói,
Nhiếp Vũ Tranh đã cảm thán rất nhiều về số lượng các loại mỹ phẩm chăm
sóc da và đồ trang điểm của phụ nữ: “Mặt không lớn, vì sao phải bôi
nhiều thứ lên đó vậy?”
“Anh từng thấy em trang điểm rồi, em nói mục đích mình muốn đạt tới chính là trang điểm như không trang điểm.” Trai thẳng khiêm tốn xin chỉ bảo.
“Đó là cảnh giới cao nhất mà không phải ai cũng đạt tới được.”
“Thông qua việc bôi ít nhất sáu thứ lên mặt để đạt tới hiệu quả như không
trang điểm…” Nhiếp Vũ Tranh ngẩng lên nhìn cô, khó hiểu lắc đầu, “Vậy
nên khi đối tượng phân tích là nữ thì anh đều rất thận trọng.”
“Không phải tất cả phụ nữ đều trang điểm.” Chúc Cẩn Niên xé một tờ giấy để ghi chú, lấy bút đen viết “Bê nhẹ đặt khẽ” rồi nói: “Bình thường Lan Khiết
Phỉ cũng không trang điểm, còn một số người hơi có tuổi một chút như chị Lưu phòng tài vụ, chị Kha phòng quản lý tài liệu thì bảo bài xích những thứ được pha chế hóa học…”
Nhiếp Vũ Tranh không đặt câu hỏi nữa, như nghĩ gì đấy khẽ gật đầu một cái.
Anh nhớ tới trong số những thứ Tào Nghĩa Lê thu gom có mấy mỹ phẩm dưỡng da đã sử dụng hết, nhìn nhãn hiệu thì có giá cả khá xa xỉ, mấy năm Hòa
Thi Nhụy bị nhốt, có thể nói là hoàn toàn không nhìn thấy mặt trời, vì
sao bọn chúng còn cung cấp mấy thứ ấy cho cô ta dùng? Chẳng lẽ đơn thuần chỉ vì để giữ gìn vẻ ngoài xinh đẹp à?
Đồ đạc Chúc Cẩn Niên chuyển tới cũng không nhiều, vẻn vẹn một buổi sáng đã thu dọn xong xuôi, rất nhiều đồ gia dụng cô mua qua mạng cũng phát huy
tác dụng, Nhiếp Vũ Tranh giao “quyền hành” quản lý và sắp xếp đồ đạc cho cô, bảo cứ tiện cho cô là được.
Nhìn đồ đạc hai người được bày song song trên bồn rửa mặt, cô bỗng nhiên cảm nhận được hạnh phúc đầy hường phấn.
“Đang nghĩ gì đấy?” Anh đi ngang qua, dừng lại nghiêng đầu hỏi.
“Không có gì, chỉ cảm thấy vui vẻ thôi.” Chúc Cẩn Niên gấp gọn khăn mặt rồi treo trên kệ phòng tắm.
“Ở trong phòng tắm mà em cũng cảm thấy vui vẻ…” Nhiếp Vũ Tranh đi vào, nắm tay cô bước ra ngoài, “Vậy hãy cho phép anh dẫn em đi tham quan phòng
ngủ nhé."
“Đừng làm loạn, yêu tinh!” Chúc Cẩn Niên cất giọng tổng tài bá đạo.
“Ở thành phố Bằng này không có ai dám nói chuyện với anh bằng giọng điệu này đâu.” Nhiếp Vũ Tranh còn bá đạo hơn cô.
“Giờ có rồi đấy, làm sao?” Cô khiêu khích.
Anh xoa tay, “Trước kia đã nói rồi, anh sẽ ra tay.”
Còn chưa dứt lời, anh đã bế cô lên, sải mấy bước chân tới vị trí rộng hơn,
quay mấy vòng tại chỗ. Chúc Cẩn Niên choáng váng đầu óc, giãy giụa muốn
xuống, nhưng anh vác cô lên vai, cánh tay còn giữ chặt cô, dù làm thế
nào cũng không chịu đặt xuống, lại còn quay thêm mấy vòng, cô dở khóc dở cười, kêu lên, “Anh coi em là bao xi măng đấy à? Vác lên đùa vậy!”
Cuối cùng anh cũng đặt cô xuống, “Với từng ấy cân nặng thì cùng lắm chỉ là cỏ thôi.”
Ý anh là cô gầy à? Chúc Cẩn Niên vui vẻ, nhất thời rất hưởng thụ, nhưng
lập tức phản ứng kịp, hóa ra anh hình dung cô là một bao cỏ! (2)
(2) Bao cỏ: ý chỉ những con người vô dụng, không có tài năng.
“Ôi, kệ anh.” Chúc Cẩn Niên lườm, “Anh không thể để em thắng một lần được à?”
“Trong cuộc đời này, giữa anh và em người thắng chỉ có một.” Nhiếp Vũ Tranh chỉ vào mình.
Cô ôm hai tay, “Tại sao lại là anh?”
“Bởi vì…” Bỗng nhiên anh không nói tiếp mà lại gần, kéo cô đến trước chiếc
gương toàn thân rồi ôm bả vai cô. Thấy hình ảnh hai người trong cùng một khung hình, anh nhìn cô trong gương rồi lại nghiêng đầu ngắm gương mặt
cô, nụ cười thản nhiên và thỏa mãn.
Chúc Cẩn Niên lại khó hiểu, nói một câu sát phong cảnh: “Không phải anh đang so chiều cao với em đấy chứ? Em mãnh liệt yêu cầu so sánh độ dài của
tóc!”
Nãi Bao đang nằm trên lan can cầu thang nhìn lén bọn họ, phẫn nộ kêu lên
hai tiếng, giống như đang nói: “Anh ấy nói anh ấy có chị thì đã là người thắng trong cuộc đời này rồi, đồ ngốc!”
Sự chú ý của Chúc Cẩn Niên bị hấp dẫn, cô dịu dàng gọi: “Nãi Bao, đến đây nào!”
Nãi Bao chạy vụt xuống, nhanh nhẹn nhảy vào lòng Nhiếp Vũ Tranh, không
ngừng ngửi tay anh rồi kêu meo meo đòi ăn, xem ra trước đó nó đã ăn cá
khô từ trong tay anh rất nhiều lần.
Anh cứ ôm mèo như thế rồi di chuyển đến gần cô, thì thầm bên tai: “Chào mừng em về nhà.”
Mặc dù còn chưa hiểu hết câu nói nửa vời ban nãy của anh, Chúc Cẩn Niên vẫn nở nụ cười khẽ, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh.
***
“Vượt sông mà qua, bông sen ngàn đóa. Thơ đơn giản, lòng cũng giản đơn.”
Trong phòng học lớp năm ở trường tiểu học làng Ô Lai, cô giáo vừa đọc
diễn cảm vừa viết chữ lên trên tấm bảng đen thô ráp.
“Thơ hay quá ạ! Tên của cô Hà cũng ở đây đấy ạ.” Mấy em học sinh ngồi ở hàng đầu tiên lên tiếng khen bằng tiếng Trung không quá chuẩn.
Nói là lớp năm nhưng chỉ có bảy học sinh, năm nay đã là năm trường học có sĩ số cao nhất rồi.
Cô giáo mỉm cười, chợt thấy vị hiệu trưởng già nua dẫn mấy người đàn ông
trẻ tuổi xuất hiện tại cửa sổ, biểu cảm trên mặt cứng đờ nhưng cô ta
nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, cầm sách tiếp tục giảng bài.
“Đây là tác phẩm của nhà thơ Tịch Mộ Dung mà cô rất thích, mỗi câu thơ của
bà ấy đều rất gần gũi, dễ đọc, chỉ cần đọc qua thì đã biết có ý gì, để
lại dư âm rất lâu nhưng cũng không có vẻ sâu xa gì lắm. Ngày mai thi
cuối kỳ xong, các em sẽ được nghỉ hè, bài tập mà cô giao cho các em là
đọc hết “Những bài thơ chọn lọc của Tịch Mộ Dung” và chép lại năm bài
thơ mà các em thích nhất. Sau khi khai giảng, cô sẽ kiểm tra đấy nhé.”
Dứt lời, cô ta đưa sách trong tay cho một cô bé, “Giống như trước đây,
các em truyền nhau đọc nhé.”
Đứng ở ngoài cửa sổ nhìn cô ta hồi lâu, Thẩm Tử Bình đi vào phòng học, vốn
cho rằng bản thân sẽ phản ứng rất mãnh liệt nhưng khi gặp được người
thật thì tâm trạng lại vô cùng bình tĩnh.
Hơn mười năm rồi, vậy mà Hòa Thi Nhụy vẫn không thay đổi gì cả, tuy quần áo xám xịt mộc mạc nhưng vẫn khó giấu được đôi mắt cực kỳ xinh đẹp của cô
ta.
Hiệu trưởng mặc trang phục dân tộc dẫn theo Thẩm Tử Bình và mấy người mặc
thường phục tiến vào, cô giáo vẫn không có vẻ gì là sợ hãi.
“Cô ấy là giáo viên tình nguyện của trường chúng tôi, Hà Thi Tâm. Cô ấy rất tốt và có trách nhiệm, các em học sinh cực kỳ thích cô ấy.” Trong ánh
mắt hiệu trưởng có vẻ đau thương, mặc dù không biết lý do những cảnh sát nơi khác đến đây, nhưng dường như ông vẫn dự cảm được có chuyện gì đó
không ổn.
Các em học sinh lại càng không rõ, chúng tò mò quan sát những người xa lạ một lúc rồi ai về nhà nấy.
Hòa Thi Nhụy bước ra từ bàn gỗ trên bục giảng, nhận ra Thẩm Tử Bình từ
trong mấy người nhưng cũng không thể hiện gì, chỉ nói một câu: “Cảm ơn
các anh chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm tôi.”
Trong lòng Thẩm Tử Bình ngũ vị tạp trần (3), sau khi nhìn thấy người nọ và nghe được câu này xong, sự mệt mỏi của
hai ngày tàu xe tan thành mây khói, chỉ mong mau chóng biết rõ chân
tướng sự việc, sau đó tiếp tục làm một người cảnh sát bình thường. Cô ta vẫn là Hòa Thi Nhụy, anh ta vẫn là Thẩm Tử Bình, vẫn là hai đường thẳng song song, tiếp tục bước đi trên quỹ đạo của mỗi người.
(3) Ngũ vị tạp trần: Ngọt, chua, cay, đắng, mặn cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn
Về việc rốt cuộc cảnh sát làm thế nào để điều tra được điểm dừng chân của
Hòa Thi Nhụy, nhóm Thẩm Tử Bình không tiết lộ câu nào. Hòa Học Đông và
Lâm Tinh bị ép rời khỏi làng Ô Lai trước thời hạn, họ hoàn toàn không
thể ngờ việc mình thường xuyên “du lịch” và thái độ sinh hoạt bỗng nhiên thay đổi đã khiến cảnh sát phát hiện được manh mối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT