Tiểu khu Kim Quan thuộc khu Thông An, thành phố Lương Túc.
Cảnh sát Tiểu Lưu và lão Quan dẫn theo Thẩm Tử Bình, Lâm Duệ, Trần Dục tới
nhà bố mẹ Hòa Thi Nhụy, vừa đi lên tầng vừa giới thiệu: “Hòa Học Đông và Lâm Tinh đã về hưu từ mấy năm trước, lúc Tiểu Hòa vừa mất tích, sau khi trở về từ thành phố Bằng thì gần như ngày nào hai người họ cũng tới cục cảnh sát một lần để hỏi có tin tức gì mới của con gái không. Cho dù
chúng tôi liên tục cam đoan nếu có tin tức thì sẽ báo với bọn họ đầu
tiên thì bọn họ vẫn thế… Bố mẹ mà, có thể hiểu cho họ được. Sau đó thì
cách một, hai tháng còn đến hai, ba lần. Mấy năm gần đây thì không thấy
nữa, có lẽ cũng đã chấp nhận sự thật rồi.”
Hai vợ chồng già ở tầng năm, Tiểu Lưu đi đầu gõ cửa nhưng mãi không thấy ai ra mở. Tiếp tục gõ thêm hai lần nữa thì hàng xóm ở đối diện mở cửa ra,
đó là một người đàn ông cao to có giọng nói ồm ồm, “Không có ai không có ai đâu… Ơ, đồng chí cảnh sát đấy à? Haha…” Người đàn ông nhìn thấy đồng phục cảnh sát thì lập tức đổi giọng điệu, còn mở cả cửa bên ngoài, “Tìm nhà lão Hòa à? Có phải thấy cô bé nhà họ rồi không?”
Lão Quan hỏi: “Hai người bọn họ đi đâu vậy?”
“Cái đó thì tôi không biết, cũng đã mấy ngày không thấy đâu rồi.” Anh ta vừa nói xong thì vợ của anh ta bước ra cướp lời, “Bọn họ đi du lịch rồi.”
Thẩm Tử Bình nhướng mày, “Đi du lịch?”
“Đúng vậy, nhà lão Hòa nghĩ thông suốt từ lâu rồi, làm sao mà tìm được con bé chỉ trong chốc lát chứ, cứ mày ủ mặt ê suốt ngày như thế thì không cần
sống nữa chắc?” Người phụ nữ trung niên mở radio, vừa gảy móng tay vừa
nói: “Trước kia họ đáng thương lắm, chưa bao giờ cả hai người nhà họ
đồng thời ra ngoài, nhất định phải có người ở nhà, bảo là sợ ngày nào đó con gái về gõ cửa lại không có ai mở. Con người phải hướng về phía
trước, dù sao hai người bọn họ cũng không hy vọng gì nữa, tôi thấy họ
buông bỏ được rồi, tích góp nửa đời người giờ đi chơi khắp nơi, quá tốt, lúc nào tôi mới có may mắn thế này nhỉ?”
“Phủi phui cái mồm, đó mà là may mắn à?” Người đàn ông bất mãn đẩy bà ta một cái.
Người phụ nữ hậm hực bĩu môi, nói thêm: “Đồng chí cảnh sát à, bọn họ đi du
lịch rồi, không có việc gì đâu. Lúc con bé vừa mất tích bọn họ cũng có
sao đâu, bây giờ nghĩ thông rồi thì còn có việc gì nữa chứ? Lâm Tinh còn nhảy ở quảng trường với chúng tôi cơ mà, chơi mạt chược nữa. Mấy ngày
nữa họ sẽ về thôi, lúc đó các anh hẵng đến.”
Lão Quan và Thẩm Tử Bình liếc nhau, hỏi thêm vài câu, sau khi cảm ơn thì về.
Bọn họ tìm những người nhảy ở quảng trường với Lâm Tinh để xác minh, lời
người phụ nữ hàng xóm nói đúng là thật, chỉ cần ở nhà, mỗi tối Lâm Tinh
đều tới nhảy ở địa điểm cố định, đã kéo dài khoảng ba năm. Mấy chị em
già thấy bà ta có thể nghĩ thông suốt thì đều an ủi, chỉ là trong lòng
khó tránh được đồng cảm nên không nhắc đến con cháu mình trước mặt bà
ta.
Trên đường quay lại chi đội cảnh sát hình sự Lương Túc, Thẩm Tử Bình gọi vào số điện thoại của Hòa Học Đông thì phát hiện điện thoại ở khu vực không có dịch vụ, điện thoại của Lâm Tinh cũng vậy. Chi đội cảnh sát hình sự
kiểm tra thì được biết sáu ngày trước hai vợ chồng mua vé máy bay tới
thành phố Xuân, chuyến bay về được đặt vào sáu ngày sau.
Thành phố Xuân là thành phố du lịch nổi tiếng nhất ở vùng Tây Nam, Lâm Duệ sờ cằm lên tiếng: “Bọn họ đi du lịch thật…”
Thẩm Tử Bình im lặng nghĩ thầm, ngay cả một người từng thầm mến Hòa Thi Nhụy như anh ta mà còn cần mẫn tìm cô ta, thân là bố mẹ ruột làm sao có thể
nghĩ thông mà đi du lịch rồi nhảy nhót nữa chứ?
“Điều tra thêm về lịch sử đi lại của bọn họ đi.” Anh ta lên tiếng.
Một lát sau nhận được kết quả, gần ba năm qua, Hòa Học Đông và Lâm Tinh đi
sáu tỉnh, trước đó vài năm thì không thấy ghi chép nào về việc đi máy
bay hoặc tàu hỏa. Nhìn qua những nơi bọn họ đi, mỗi lần không giống nhau nhưng đều tập trung ở các tỉnh vùng Tây Nam.
“Tuyệt đối có vấn đề.” Trần Dục nhỏ giọng nói với Lâm Duệ.
Thẩm Tử Bình nói: “Thời gian hai vợ chồng “nghĩ thông”, hơn nữa bắt đầu nhảy nhót và du lịch gần như trùng hợp với thời gian Tằng Đại Cường lẫn Tào
Nghĩa Lê đồng thời tử vong, sự thay đổi này quá mức đột ngột. Suy đoán
của Nhiếp Vũ Tranh rất đúng, Hòa Thi Nhụy đã quay về tìm bọn họ, biết
con gái không chết nên đương nhiên có thể buông bỏ rồi.”
Lâm Duệ khẽ gật đầu, “Máu mủ tình thân là điều khó dứt bỏ nhất, chẳng trách tổ trưởng Nhiếp nói nếu ngay cả bố mẹ mà còn tránh không gặp thì thật
sự sẽ không tìm thấy, cũng may Hòa Thi Nhụy không lòng lang dạ sói như
thế.”
Nghe anh ta hình dung như thế, Thẩm Tử Bình có phần mất hứng lườm anh ta,
nhưng không thể hiện ra mặt mà chỉ nói: “Việc cấp bách là tìm được hai
vợ chồng này, bây giờ cả hai rơi vào trạng thái mất liên lạc, hôm nào
đấy mở máy khó tránh khỏi có người nhiều lời sẽ báo chuyện cảnh sát đã
tới cho bọn họ biết.”
Lâm Duệ xoa tay, “Tới thành phố Xuân ạ?”
Thẩm Tử Bình phẩy tay, “Mấy năm nay bọn họ cứ đi mấy tỉnh ở vùng Tây Nam,
bảo là đi du lịch, hàng xóm tin, chúng ta là cảnh sát mà tin được à?
Những nơi điều tra được đều là để ngụy trang, nếu thật sự đi du lịch thì tắt điện thoại và tháo pin làm gì? Không phải vì tránh để người khác
kiểm tra được tín hiệu hay sao? Bọn họ đi gặp con gái đấy. Nhưng Hòa Thi Nhụy không thể định cư ở thành phố lớn có sân bay, ngay cả lắp đặt
internet cũng cần chứng minh thư, dù cô ấy có thì dùng được à? Vùng Tây
Nam không thiếu những thôn xóm nguyên thủy, đừng nói đến internet mà
đường xá cũng không có nhiều, tôi mà là Hòa Thi Nhụy thì tôi cũng chọn
những nơi đó.”
Trần Dục kích động, “Tốt quá, ít nhất chúng ta đã biết vị trí đại khái của Hòa Thi Nhụy rồi!”
“Đừng vui mừng quá sớm.” Lúc này Thẩm Tử Bình lại cực kỳ tỉnh táo, “Bây giờ
chúng ta đang trong trận chiến với thời gian, bởi vì bố mẹ của cô ấy còn chưa biết cảnh sát đã tới, nhưng không thể chắc chắn bao giờ bọn họ sẽ
khởi động máy, chúng ta phải tranh thủ trước lúc đó…” Anh ta thoáng do
dư, “Hoặc là đứng trước mặt hai vợ chồng, nếu không phải đứng trước mặt
Hòa Thi Nhụy!”
Trần Dục suy nghĩ rồi nói: “Em lập tức liên lạc với cảnh sát thành phố Xuân, nhờ bọn họ phối hợp để định vị địa điểm xuất hiện tín hiệu điện thoại
của bọn họ! Một khi phát hiện thì lập tức ra quân!”
Lâm Duệ giội một gáo nước lạnh, “Lỡ hai người họ cứ khóa máy từ đầu đến
cuối thì sao? Đến lúc về Lương Túc thì mở máy, ai hỏi thì cứ bảo đi du
lịch, ai có chứng cứ chứng minh họ đi thăm con gái chứ?”
“Trước mắt tôi sẽ báo cáo tình hình này cho Nhiêu Tích đã.” Thẩm Tử Bình rầu rĩ nói.
“Thuận tiện báo luôn cho tổ trưởng Nhiếp đi ạ.” Lâm Duệ đề nghị, “Ngay cả nơi
bí mật mà Tào Nghĩa Lê giấu đồ anh ấy cũng đoán ra được, nói không chừng có thể đoán được nơi Hòa Thi Nhụy ở ẩn thì sao?”
“Tây Nam lớn thế, dù Nhiếp Vũ Tranh có biết cô ấy ở ẩn trong một thôn xóm
núi non khép kín thì cũng không thể bảo là thôn nào…” Thẩm Tử Bình bất
đắc dĩ vỗ bờ vai của anh ta, “Làm khó cậu ấy quá, dù sao cậu ấy cũng
không có mắt thần.”
Lâm Duệ nhún vai, chỉ có thể từ bỏ.
Thẩm Tử Bình gọi điện thoại báo cáo với Nhiêu Tích xong, anh ta im lặng một lúc rồi vẫn báo một tiếng với Nhiếp Vũ Tranh.
“Tây Nam?”
“Ừ, mấy năm nay hai vợ chồng thường xuyên đến đó, chắc hẳn sẽ không sai.”
“Đi những đâu?”
Thẩm Tử Bình báo những nơi bọn họ đến, đặc biệt nhấn mạnh: “Trong đó tới thành phố Xuân hai lần.”
“Thời gian đi có cố định không?”
“Đều tập trung vào ba tháng 6, 7, 8, bảo rằng đi nghỉ mát. Nói thật, Lương Túc rất mát mẻ, mát hơn thành phố Bằng nhiều.”
“Tôi biết rồi.”
Thẩm Tử Bình đợi một lúc, thấy Nhiếp Vũ Tranh không nói tiếp thì chỉ có thể tạm biệt.
Lâm Duệ chưa từ bỏ ý định, hỏi anh ta: “Tổ trưởng Nhiếp nói gì ạ?”
“Quả nhiên không nói gì cả.” Thẩm Tử Bình miễn cưỡng nở nụ cười.
***
Chúc Cẩn Niên tháo kính 3D, nhỏ giọng hỏi: “Điện thoại của ai vậy anh? Nếu có việc gì thì anh đi trước đi.”
“Thẩm Tử Bình.” Trong đầu Nhiếp Vũ Tranh có một linh cảm sống động, nhưng mãi vẫn không nắm bắt được điểm quan trọng nhất, chỉ nhàn nhạt đáp, “Không
có việc gì đâu em.”
Cô nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn lựa chọn tiếp tục xem phim, anh lên tiếng hỏi cô: “Phim đến đâu rồi?”
“Bọn họ mắc kẹt trong cổ mộ, có một người mất tích và hai người đã chết.”
“Hung thủ là người mặc đồ màu vàng.”
“Này!” Phim mới chiếu được nửa tiếng, Chúc cẩn Niên không kịp che lỗ tai, “Anh xem bộ phim này rồi à?”
“Chưa xem nhưng anh có thể nhìn ra được.”
Chúc Cẩn Niên không còn gì để nói, một tiếng đồng hồ còn lại chỉ dùng để xác nhận xem hung thủ có đúng là kẻ mặc đồ màu vàng hay không. Cô quyết
định từ giờ lúc chọn phim nhất định phải chọn phim hoạt hình không có
tình tiết hồi hộp.
Một tiếng sau, bộ phim kết thúc, mọi người xôn xao đứng dậy khỏi ghế. Chúc
Cẩn Nhiên đã sớm biết được thân phận hung thủ lặng lẽ ôm quyền với Nhiếp Vũ Tranh, xem như ca ngợi anh một cách bất đắc dĩ và yên lặng, “Em cảm
thấy cô gái đó… chính là hung thủ ấy, cô ta thật sự rất đáng thương,
chịu nhục lâu như vậy.”
Anh hỏi lại: “Sau khi chịu nhục nhất định phải giết người à?”
“Với cô ấy thì bản thân đã sớm không có ý nghĩa tồn tại nữa. Nhưng bất luận
là người tốt hay kẻ xấu, cả đời đều đang theo đuổi sự tự hoàn thành
thôi, ai quy định “tự hoàn thành” đều có ý nghĩa tốt đẹp cơ chứ? Giết
người là cách mà cô ấy tự hoàn thành. Dù sao thì đây cũng không phải
phim phổ cập giáo dục, em nghĩ biên kịch và đạo diễn cũng muốn thể hiện ý này.”
Linh cảm trong đầu Nhiếp Vũ Tranh bỗng hiện ra, “Tại sao em lại dùng từ “tự hoàn thành”?”
“Gần đây em đọc quyển sách “Bệnh thần kinh và sự trưởng thành của con người” của tác giả Karen Horney (1). Khái niệm có ích nhất trong quyển sách này là: Cuộc sống có khuynh
hướng tự hoàn thành. Horney nói rằng, nếu như chướng ngại được gỡ bỏ,
con người tự nhiên sẽ phát triển thành một cá thể trưởng thành và có đầy đủ năng lực tự hoàn thành, tựa như một hạt sồi mọc thành cây sồi vậy.” (2)
(1) Karen Horney là một nhà phân tâm học người Đức.
(2) Đoạn này được trích dẫn từ "Món quà trị liệu: Bức thư ngỏ gửi đến thế
hệ trị liệu mới và bệnh nhân của họ" bởi Irvin D. Yalom. (Đây là chú
thích của tác giả)
Nhiếp Vũ Tranh nhanh chóng hiểu ý, “Một số người dùng cách thức cực đoan để
gỡ bỏ chướng ngại trong quá trình trưởng thành của mình, để đạt được mục đích tự hoàn thành à?”
“Mỗi người đều có những cách tự hoàn thành, có những cách nghĩ khác nhau về
mỗi một chuyện trong đời. Nếu như ai cũng tìm cách giống người khác thì
còn cần cảnh sát làm gì?” Chúc Cẩn Niên sóng vai đi ra ngoài với anh,
“Gặp phải một chuyện gì đó, anh cảm thấy nên làm thế này, em cảm thấy
phải làm thế kia, mỗi người đều có những lý lẽ riêng, quá trình phát
triển, tiềm thức và những nhân tố khác sẽ ảnh hưởng tới tư duy, không
thể nào có các khuôn mẫu suy nghĩ giống nhau như đúc được.”
“Mặc dù chúng ta không có cách nghĩ giống nhau nhưng anh cảm thấy… em nói
cái gì cũng đúng.” Nhiếp Vũ Tranh nắm tay cô, kéo cô đến gần hơn, thân
mật không chút che giấu.
Chúc Cẩn Niên có phần ngượng ngùng, “Anh không châm chọc đả kích em thì em còn thấy không quen. Sao bây giờ miệng ngọt thế?”
Chúc Cẩn Niên không dao động, cố ý quay đầu đi chỗ khác.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Nhiếp Vũ Tranh không lập tức lái xe ngay, anh mở
bản đồ quốc gia trên màn hình đi động, chỉnh đến góc Tây Nam, phóng to
tỉ lệ lên rồi cẩn thận quan sát. Thấy anh như vậy, Chúc Cẩn Niên yên
lặng ngồi một bên, cố gắng không làm đứt mạch suy nghĩ của anh. Bỗng
nhiên, ánh mắt anh sáng lên rồi ngay lập tức thoát ra, vào danh bạ tìm
tên của Vương Khiêm.
“Cậu kết hôn à?” Vương Khiêm vừa nghe máy thì đã hỏi dồn dập: “Cô dâu là bản sao của Hòa Thi Nhụy lần trước đấy hả? Chúc mừng chúc mừng nhé! Định
đám cưới kiểu du lịch hay đám cưới truyền thống? Khoan đừng đáp! Để tớ
đoán… đám cưới du lịch, đúng không? Nhưng cậu cũng nên làm một bữa tiệc
nho nhỏ, tớ tài trợ mười hộp cá trích không hoàn lại…”
Nhiếp Vũ Tranh chờ người bạn tốt hào hứng nói hết mới mở miệng: “Cậu từng
nhắc với tớ chuyện Hòa Thi Nhụy đăng ký tham gia hoạt động giáo viên
tình nguyện, thời gian cụ thể vào khi nào?”
Nghe giọng điệu xử lý việc công quen thuộc, Vương Kiêm đang ở nước ngoài xa
xôi hoang mang, cố suy nghĩ hồi lâu rồi mới ủ rũ trả lời: “Hình như là
học kỳ hai năm ba đại học.”
“Tốt lắm. Tạm biệt.”
“Đợi đã! Cậu… không có chuyện gì khác à?”
“Không.”
Vương Khiêm thở dài, mất hứng cúp điện thoại.
“Anh tới văn phòng trường một chuyến.” Nhiếp Vũ Tranh nghiêng đầu nói.
Chúc Cẩn Niên tò mò từ nãy đến giờ, không nhịn được hỏi: “Hòa Thi Nhụy… còn sống ạ?”
“Khả năng rất lớn.”
“Ôi trời…” Cô kinh ngạc thốt lên.
“Ngạc nhiên lắm à?”
Chúc Cẩn Niên cười lắc đầu, “Dù sao cô ta cũng có vẻ ngoài giống em, nếu có
khả năng còn sống, được các anh tìm thấy thì có khi em sẽ có cơ hội
trông thấy người thật, bây giờ có lẽ cô ta sẽ là dáng vẻ của em mười năm sau.”
“Để anh xem thử dáng vẻ mười năm sau của em sẽ ra sao nhé…” Nhiếp Vũ Tranh vươn hai tay ép má cô vào chính giữa.
Mặt bị biến dạng, cô dở khóc dở cười, tranh thủ thời gian đẩy anh ra, “Em mà thành như thế được à? Mau lái xe đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT