Tả Diên Nghi sững sờ đứng trước cửa nhìn hai người bọn họ. Khi nghe thấy tiếng cửa hai người đã nhanh chóng tách nhau ra nhưng vẫn là bị muộn một bước.
"Ba mẹ cháu nói cháu nhập viện, hôm nay ta đến thăm."
Tả Dật không mấy biểu hiện vui mừng khi người nhà đến thăm nên lúc Tả Diên Nghi nói anh cũng chỉ nghe vậy còn thế nào thì tự bản thân bà biết rõ.
"Làm phiền bác gái rồi."
An Kỳ nghe Tả Dật đáp lời như vậy thì cũng biết mói quan hệ giữa hai người bọn họ là như thế nào. An Kỳ xoay người đối mặt với Tả Diên Nghi mà cúi chào:
"Bác Tả."
Tả Diên Nghi gật đầu với cô rồi bước vào trong. Bà đặt giỏ hoa quả xuống bàn hỏi thăm tình hình của Tả Dật. An Kỳ thấy hai người cần có không gian riêng nên cô mở cửa ra ngoài.
Đáng lý ra là cô nhân tiện muốn đi thăm Cảnh Hạo nhưng Thẩm Chân nói là buổi chiều hôm ông lại nhất định đòi về nói là viện phí ở đây rầ đắt, khi nào cần kiểm tra thì lại đến đây.
An Kỳ ra chỗ ghế đá gần đó, bận rộn từ sáng nên giờ cô có chút đói đành đi xung quanh tìm quán ăn, cũng may ngay trong bệnh viện có chỗ bán không phải ra hẳn ngoài. Sau khi mua bán xong xuôi, cô trở lại ghế cầm bánh ăn.
"Cháu có ý định với con bé đó?"
Tả Diên Nghi hỏi Tả Dật.
"Chuyện đó sợ là bác không muốn biết."
Câu trả lời của anh đã thành công châm ngòi trong lòng bà. Những gì người của bà chụp lại được thật không khiến tức giận bằng câu nói vừa rồi của anh. Người phụ nữ mà tối hôm đó Bách Dạ và An Kỳ giúp nguy chính là cánh tay phải của Tả Diên Nghi, bà cố tình dựng nên chuyện đó là muốn dò xét An Kỳ.
"Ta mong cháu sớm nhận ra được hành động tuỳ tiện của mình."
Tả Dật đánh mắt nhìn hộp cháo mới chỉ ăn có vài miếng, giờ chắc đã nguội ngắt rồi.
"Chái đã nói, việc cháu làm mong bác đừng can thiệp."
Hai người họ nói chuyện với nhau không đến nổi nửa giờ đồng hồ Tả Diên Nghi đẩy cửa ra ngoài. Tả Dật với lấy hộp cháo trên bàn lấy thìa từ từ ăn, hoa quả mang đến anh có thể không động nhưng cháo này bắt buộc phải ăn hết.
Mười phút sau, Tả Diên Nghi ra ngoài bắt gặp An Kỳ đang ngồi ghế đá, cho đến giờ ba không tin những gì mình đã thấy lúc mới vào, ngoài con gái này khiến bà cả đời này không muốn gặp lại, người con gái đã giết chết con trai bà.
"An tiểu thư."
Bất thình lình đằng sau có tiếng gọi An Kỳ lập tức quay đầu lại phát hiện phía sau là Tả Diên Nghi:
"Bác Tả."
Tả Diên Nghi liếc nhìn xung quanh, người đi lại rất ít nhưng không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, bà hôm nay muốn nói chuyện một chút với người phụ nữ này.
"An tiểu thư có phiền cùng tôi nói chuyện được không?"
An Kỳ rất nhanh trả lời:
"Không phiền, không phiền."
Tả Diên Nghi nét mặt hài lòng:
"Vậy chúng ta ra chỗ kia."
Hai người đi ra khỏi bệnh viện, bên kia đường có một quán cafe nhỏ đi chỉ mất khoảng hai phút là đến. Bọn họ rất nhanh tìm chỗ ngồi nói chuyện, gọi đồ xong xuôi Tả Diên Nghi lúc này mới mở lời:
"Hôm nay mời An tiểu thư ra đây có hơi đường đột. Có chút chuyện tôi muốn nói."
An Kỳ ánh mắt nhìn Tả Diên Nghi, không hiểu sao lúc bà bước vào phòng cô có cảm giác giống như cô đã gặp người này ở đâu đó, thậm chí cô còn muốn tránh né người phụ nữ này, giống như mình đã mắc một sai lầm gì đó.
"Chỉ là thấy cô rất giống với một người mà tôi quen."
Tả Diên Nghi không vòng vo nhiều mà lấp lửng nói ánh mắt mang theo sự dò xét.
"Giống người quen sao ạ?"
Cô khá bất ngờ không nghĩ rằng suy nghĩ của cô và người này lại có phần giống nhau như vậy.
Bà mỉm cười nhìn cô:
"Rất giống."
An Kỳ có phần do dự không biết có nên hỏi điều này không, suy cho cùng cũng là đích thân người ta mở lời trước:
"Là người thân của bác sao?"
Nụ cười Tả Diên Nghi càng đậm hơi thậm chí có vài nét châm chọc, nhìn thẳng vào ánh mắt An Kỳ mà nói:
"Là bạn gái của con trai tôi."
An Kỳ kinh ngạc, giống nhau đến vậy sao. Nhưng đến đây An Kỳ thấy khó hiểu, sẽ không giống đến mức nhìn tận mặt mà vẫn nhận nhầm thậm chí còn nói chuyện với cô. Nếu như là cảm thấy giống thì cũng không thể xác thực tuyệt đối. Đã như vậy lẽ nào hai người họ đã xảy ra chuyện gì?
"Đã xảy ra chuyện gì sao ạ?"
Cô biết hỏi điều này có hơi mạo phạm, dù soa cũng là chuyện gi đình của người ta, người ngoài như cô không tiện xen vào.
"Cháu nhiều rồi, cháu xin lỗi."
An Kỳ lập tức nói. Tả Diên Nghi xua tay với cô:
"Không sao, dù gì cũng là tôi mở lời trước."
Dù bà nói vậy nhưng cô vẫn cảm thấy áy náy đang định nói thì Tả Diên Nghi lên tiếng trước:
"Thằng bé mất rồi."
An Kỳ cả kinh nhìn Tả Diên Nghi, một phần là vì lời nói của cô, điều làm cô kinh ngạc là nét mặt kho bà nói điều này. Không có lấy một chút gì là đau buồn, cô thấy nét mặt khi Tả Diên Nghi lên tiếng hoàn toàn không có cảm xúc.
"Vì bạn gái nó."
Lại thêm một lời, nói tới đây An Kỳ mới thấy cảm xúc của Tả Diên Nghi nhưng vẫn là không có lấy đau buồn, cảm giác giống như là vạch trần chuyện xấu của hung thủ trước mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT