"Này, cậu đi như vậy không sợ bác trai bác gái phát hiện sao?"

"Phát hiện? Làm sao có thể? Yên tâm tớ đã sắp xếp đâu vào đấy rồi." An Kỳ nói với Hạ Lâm bằng giọng chắc nịch.

Chẳng là mấy ngày nay cô bị cha mẹ cấm túc ở nhà. Ai cũng biết tập đoàn Thương Thịnh thời gian này đang trong giai đoạn lên như diều gặp gió. Tất cả các dự án làm ăn lớn từ những nhà đầu tư có máu mặt trên thương trường đều tìm đến Thương Thịnh hợp tác làm ăn. An Trạch ba của cô chủ tịch Thương Thịnh được nhiều người trong giới kinh doanh biết đến là một người nghiêm khắc trong làm ăn.Phải nói rằng ông khiến cho các nhà đầu tư cảm thấy thán phục với cách kinh doanh của ông. Chỉ trong vòng 5 năm mà Thương Thịnh từ một công ty không có tiếng mà giờ đã trở thành một tập đoàn hùng mạnh, giá cổ phiếu trên thị trường của Thương Thịnh ngày một tăng. Nhưng cách đây vài tháng sức khỏe của ông có dấu hiệu yếu đi. Vì không muốn cho Thương Thịnh sụp đổ sau bao cố gắng nỗ lực, ông đã quyết định An Kỳ là người tiếp quản Thương Thịnh. Nhưng An Kỳ không chịu vì cô không muốn sống trong sự gò ép từ tập đoàn vì vậy mà cuộc tranh cãi đã xảy ra. Tại Tịch Xuyên một con phố quanh năm trải dài những tán cây, cùng với những cánh hoa bỉ ngạn màu đỏ rực là tô đậm thêm sắc màu cho Tịch Xuyên,biệt thự An Gia nằm ngay trên con phố này.

"Con không muốn." Một giọng nói gần như làm vang dậy cả con phố.

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, quát:

"Thương Thịnh là huyết máu của An Gia, mấy năm này ta đã phải vất vả mới đưa được Thương Thịnh phát triển như bây giờ. Hiện nay vì tình hình sức khỏe mà ta không thể tiếp quản được nữa vì vậy An Kỳ con là đứa con gái duy nhất của ta và Gia Nguyệt cũng là cô chủ duy nhất của An Gia vị trí này con phải tiếp quản."

"Ba, người cũng biết xưa nay con chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, không muốn dính vào mấy thị phi đấu đá trên thương trường, giờ ba bảo con tiếp quản Thương Thịnh. Con không chịu."

"Con phải biết tình hình nội bộ của Thương Thịnh hiện nay rất hỗ loạn. Chú của con An Trác đang có những hành động làm Thương Thịnh sụp đổ, ta không thể ngồi nhìn như vậy được. Vì vậy con phải chấp nhận."

"Nhưng con..." An Kỳ muốn phản bác lại.

"Không phải trước đây con đã giúp ta giúp Thương Thịnh giành lấy dự án Hoa Xuyên mà rất nhiều nhà đầu tư muốn giành lấy hay sao. Cho nên vị trí chủ tịch Thương Thịnh chỉ có con là thích hợp."

"Nhưng chuyện đấy cũng không có nghĩa là con muốn tiếp quản vị trí của ba."

Người đàn ông nghe vậy mặt đanh lại nói bằng giọng đanh thép:

"Ta đã quyết rồi. Còn nữa trong vòng 2 tháng con phải ở trong nhà không được ra ngoài cho đến khi có sự cho phép của ta." Nói xong ông bỏ đi

"Ba"

"Thôi Tiểu Kỳ, con cũng biết tính ba con mà." Gia Nguyệt mẹ An Kỳ lên tiếng khuyên nhủ

An Kỳ không chịu đành bỏ lên phòng.

Tiếp quản sao? Cô không muốn.

Tại một quán ba The King, bên góc ngồi cửa sổ có hai người con gái, cả hai đều toát lên vẻ mị lực của riêng mình. Cô gái ngồi bên trái mặc chiếc váy bó sát người màu đen. mái tóc dài xoăn buông xõa tự nhiên. Cô gái bên cạnh mặc chiếc áo da đen, quần bó sát lộ ra đôi chân dài thon thả cả hai đều khiến người ta khi nhìn vào phải xuýt xoa cảm thán. Bên trái là Hạ Lâm và bên phải chính là An Kỳ.

"Cậu đúng là. Không phải cậu không biết tình hình nội bộ của Thương Thịnh sao? Chú của cậu đúng là một tên cáo già đấy." Hạ Lâm lên tiếng.

"Tớ biết. Trước nay ông ta luôn muốn tranh giành mọi thứ từ tay ba tớ, tớ chỉ hận không thể đá đít ông ta ra khỏi Thương Thịnh. Nhưng nói chung tớ thực sự không muốn cuộc sống mà suốt ngày phải đấu đá tìm cách giải quyết những cuộc ẩu đả đó."

Hạ Lâm thở dài. Tính tình của An Kỳ không phải cô không biết từ nhỏ đã vậy, cố chấp.

"Xin chào hai người đẹp." Đột nhiên giọng của một người đàn ông vang lên.

An Kỳ và Hạ Lâm không cần nhìn cũng biết là ai. Dương Lãnh anh em kết nghĩa của hai người. Nói là anh em kết nghĩa nhưng họ luôn coi anh là anh trai ruột của mình. Ba mẹ cô và Hạ Lâm cũng biết anh, anh là con trai của một chính trị gia nổi tiếng trong giới kinh doanh - Dương Hàn. Ba của An Kỳ và Hạ Lâm cùng với ba của Dương Lãnh là anh em kết nghĩa lâu năm vì ngày xưa họ cùng nhau lập ngũ, bạn bè trên chiến trường.

"Sao vậy, mặt lại xị ra thế kia?" Dương Lãnh thấy An Kỳ xị ra liền hỏi

"Còn phải nói sao, con bé bị chú An bắt tiếp quản Thương Thịnh." Hạ Lâm nói

"Ha ha anh còn tưởng chuyện gì, tiếp quản thì tiếp quản thôi như anh đây anh cũng tiếp quản Dương Thị được 2 năm rồi nè." Dương Lãnh vừa cười vừa nói

An Kỳ không mấy quan tâm tới bộ mặt bằng nhàng của anh:

"Anh thì em không nói nhưng em quả thực không muốn."

"Em cũng không thể nói như thế được, số phận của đứa con duy nhất như mình đã an bài sẵn rồi."

Hạ Lâm nghe vậy liền phản bác:

"Cái gì mà số phận đứa con duy nhất? An bài gì chứ? Em vẫn còn ngồi đây nè."

"Hè hè."

Ba người đang ngồi nói chuyện thì bỗng nhiên cửa phòng mở tung, một người đàn ông tiến tới chỗ họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play