Tả Nghiêm và Hàn Tử Kỳ sau khi nghe Trịnh Vĩ nói rằng bọn họ đang ở bệnh viện hai người liền nhanh chóng đi đến. Suốt dọc đường, bà không ngừng lo lắng, thậm chí đã khóc ngay khi lên xe, Tả Nghiêm bên cạnh vội vàng dỗ dành, ông biết bây giờ vợ mình là đang nghĩ gì và ngay bản thân ông cũng không muốn điều đó xảy ra.
Trịnh Vĩ lúc nhận cuộc gọi điện đến là do Tả Nghiêm gọi tới, tình hình của Tả Dật hiện tại khiến anh không thể không nói, trong lúc gọi điện với Tả Nghiêm anh cũng nhìn qua An Kỳ ngồi đó. Giờ người cũng đã tới, tất cả đều cầu mong cho Tả Dật qua khỏi đại nạn này.
"Thằng bé sẽ không gặp phải rủi ro, đúng không?"
Han Tử Kỳ đứng ngồi không yên, bà cầm tay chồng mình nói.
Tả Nghiêm đau lòng nhìn vợ mình, ông cũng không hơn bà là bao, đều làm cha mẹ sao ông có thể không lo lắng cho được nhưng bản thân không cho phép biểu lộ sự lo lắng đó ra ngoài, nếu như ông cũng như vậy thì vợ ông biết dựa vào ai. Hai tay Tả Nghiêm ân cần nắm lấy lòng bàn tay đang run của Hàn Tử Kỳ, trấn án nói:
"Không sao đâu, thằng bé nhất định sẽ vượt qua."
Nói xong đồng thời ông cũng nhìn cánh cửa phòng cấp cứu vẫn im lặng từ nãy giờ.
An Kỳ đứng đó nhìn đôi vợ chồng trước mắt, không biết vì sao mà cô cảm thấy hai người họ rất quen, nhất là người phụ nữ ngồi đó, nhưng bên cạnh sự quen thuộc thì len lỏi trong đấy cảm giác tội lỗi.
An Kỳ mải nhìn hai người họ đến mức Trịnh Vĩ đứng bên cạnh lúc nào không hay:
"Yên tâm, mọi việc sẽ ổn thôi."
Cũng vì Tả Nghiêm và vợ mình ngồi ngay trước cửa phòng cấp cứu nên khi An Kỳ nhìn bọn họ lại khiến Trịnh Vĩ nhầm tưởng là cô đang nhìn vào cánh cửa phòng nhưng biểu cảm lúc đầu khi cô thấy hai người họ xuất hiện Trịnh Vĩ hoàn toàn nhìn rõ.
Hàn Tử Kỳ sau khi được chồng trấn an thì bà cũng bình tĩnh lại được đôi phần, lúc này bà mới để ý tới bên cạnh Trịnh Vĩ còn có một người nữa. Bà nhìn lên đập vào là đôi mắt đen láy, khuôn mặt mà bà cả đời này không thể nào quên được. Hàn Tử Kỳ thần thờ ngồi đó nhìn người con gái trước mắt, thấu vợ mình có chút lạ Tả Nghiêm hỏi:
"Sao vậy?"
Dứt lời ông cũng nhìn theo về phía mà vợ mình đang nhìn, sự ngạc nhiên cùng tức giận cùng lúc hiện ra, ánh nhìn của Tả Nghiêm khiến An Kỳ bỗng giật mình, cô không hiểu sao người đó lại nhìn mình như vậy, hay là tại cô chưa chào hỏi hai người.
"Cháu chào hai bác."
An Kỳ đối với hai người chào hỏi. Tả Nghiêm với lời chào của cô không đếm xỉa đến, ông nhìn Trịnh Vĩ kế bên:
"Trịnh Vĩ, chuyện này là sao? Tại sao người phụ nữ này lại có mặt ở đây?"
Trịnh Vĩ bất ngờ bị chỉ điểm, hiện tại anh cũng không biết là phải nói với hai người họ thế nào, nếu nói rằng Tả Dật là vì cô mà bị trúng đạn thì với tính cách của Tả Nghiêm chắc chắc ông sẽ nổi trận lôi đình, anh bất đắc dĩ nhìn An Kỳ bên cạnh.
"Cái này."
Dứt lời đèn phía trên phòng cấp cứu vụt tắt, cánh cửa dần mở ra, bốn người đồng thời quay lại. Đằng sau cánh cửa, một bác sĩ trung tuổi bước ra, Hàn Tử Kỳ là người tiến đến đầu tiên:
"Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?"
Vị bác sĩ tháo lớp khẩu trang xuống, nhìn một lượt bốn người trước mặt sau đó nói:
"Các vị yên tâm, hiện tại bệnh nhân đã không còn gì đáng ngại, cũng may là được đưa đi bệnh viên kịp thời. Chúng tôi đã hoàn thành băng bó vết thương cho bệnh nhân."
Lời nói của bác sĩ khiến cho tảng đá bên trong mỗi người như được trút xuống, không sao là được rồi. Nói xong, có hai nữ y tá đẩy Tả Dật ra ngoài, Hàn Tử Kỳ và Tả Nghiêm sốt sắng chạy tới:
"Con trai, con cảm thấy thế nào rồi? Còn đau ở đâu không?"
Tả Dật vừa trải qua cuộc cấp cứu đã có chút mệt, anh nói với mẹ:
"Con không sao."
Tả Dật được y tá đưa vào phòng hồi sức, An Kỳ đang định bước vào thì Trịnh Vĩ ngăn lại, anh nhỏ giọng nói với cô:
"Cô vẫn là đừng vào vội thì hơn."
Nói vậy không phải là anh ghét gì An Kỳ, chỉ là chuyện giữa bọn họ có chút phức tạp, anh cũng chỉ vì muốn tốt cho cô mà thôi.
Bên trong, Tả Dật đã được chuyển sang giường bệnh, bác sĩ nói:
"Mời người nhà đến quầy lễ tân làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân."
Đã từng làm y tá, mấy vấn đề này Hàn Tử Kỳ rất rõ nên bà đã theo bác sĩ đi làm thủ tục cho Tả Dật, trong phòng chì còn Tả Nghiêm và Tả Dật. Mặc dù rất muốn hỏi chuyện, nhất là tại sao An Kỳ lại có mặt ở đây nhưng con ông không ai hiểu rõ hơn chắc chắn ông sẽ không lấy được thông tin gì, vả lại tình hình hiện tại cũng bất cập vẫn nên là để sau hẵng hỏi.
An Kỳ và Trịnh Vĩ vẫn đứng cạnh cửa phòng, sau khi làm thủ tục xong Hàn Tử Kỳ quay lại chạm mặt hai người, bà tránh mặt không nhìn cô, hiện tại bà không muốn nhớ đến những chuyện xảy ra năm đó. Khi biết tin Tả Dật cấp cứu phải biết bà đã sợ hãi thế nào, bà sợ rằng lịch sự lặp lại, bà chỉ mong sao tất cả đều chỉ là sự trùng hợp, quyết định năm đó đã để lại một sai lầm quá lớn và Hàn Từ Kỳ không muốn đi theo vết xe đổ của chính bản thân mình lần nào nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT