Sắc trời bây giờ nhuốm màu đen tuyền, tối mịt. Những tia sáng mờ nhạt từ ánh đèn hai bên đường len lỏi vào bóng tối tạo nên một khoảng sáng dịu nhẹ. Ở trong một góc tối, có chiếc xe từ lúc An Kỳ và Tả Dật rời đi vẫn luôn dõi theo không dời một tấc. Trong xe, có hai bóng người một trên một dười nhìn chăm chăm vào khung cảnh bên ngoài, được một lúc người ngồi phía dưới lên tiếng:

“không được để hai người đó phát giác ra sự tồn tại của anh, rõ chưa.”

Nghe vậy người phía có thể là do chỗ đậu quá tối mà người vừa lên tiếng không hề nhìn thấy khoé miệng của người ngồi trên mình khẽ nhếch lên:

“Đã biết, yên tâm đi.”

Người ngồi dưới dường như không muốn nán lại quá lâu nên sau khi nghe người đó nói liền lập tức mở cửa rời đi. Người ngồi trong ánh mắt liếc nhìn bóng dáng người nọ cho đến lúc bóng người khuất hẳn, một lúc sau mới khởi động xe.

Sau khi từ buổi tiệc rời đi, An Kỳ lết thân xác mệt mỏi mà vào trong nhà, bên trong chỉ còn lại bác quản gia và một vài người giúp việc. Thấy vậy, An Kỳ tiến tới:

“Muộn rồi sao mọi người còn chưa đi nghỉ.”

Đối với An Kỳ mà nói, cô từ trước tới nay chưa bao giờ coi họ là người hầu kẻ hạ, cô đã xem họ như người thân cùng chung sống trong một mái nhà và cũng chính vì điều này mà mọi người vô cùng quý mến cô. Thấy An Kỳ đi tới, bác quản gia bèn nói:

“Chúng tôi làm xong chút việc là sẽ đi nghỉ ngay, tiểu thư cứ lên lầu trước đi.”

An Kỳ thấy bác quản gia nói vậy thì bèn gật đầu lên gác. Bách Dạ từ đầu tới cuối không nói câu gì, xoay người rời đi. Bước vào phòng, An Kỳ vứt túi sách sang một bên, lấy quần áo rồi đi tắm rửa. Cảm giác mệt mỏi sau khi xối nước vào người dường như tan biến, An Kỳ tỉnh táo, tắm rửa xong xuôi liền ngồi xuống bàn, cô lấy ra danh sách những tập đoàn tham gia vào sự án Tâm Phúc mà sáng nay Bách Dạ đưa cho mình ra nghiên cứu. Quả nhiên cô thấy Tả Thị đứng đầu danh sách, An Kỳ nhìn chăm chăm vào tên đó vẻ mặt suy tư.

Trịnh Vĩ được Tả Dật đèo về được một nửa chặng đường phải xuống xe vì cách đây ít phút Tả Dật có nhận được cuộc điện thoại của mẹ anh. Trịnh Vĩ hiện giờ phải gọi điện cho người đến đón, biết vậy anh tự đi xe cho rồi. Việc này cũng là tự bản thân anh chuốc lấy, lúc đầu Tả Dật đề xuất là đi hai xe nhưng Trịnh Vĩ nằng nặc đòi đi cùng anh, nhất quyết không đi xe mình, mất nửa ngày Trịnh Vĩ mới nhận được sự đồng ý của Tả Dật và kết quả là như thế này đây. Một lúc sau, một chiếc xe đậu ngay chỗ Trịnh Vĩ, bước xuống là một người thanh niên

“Cậu chủ.” Người đó lên tiếng.

Trịnh Vĩ thấy người trước mắt, xua xua tay giọng điệu chán nản:

“Được rồi, được rồi.” Nói xong anh bước lên xe. Chiếc xe một lúc thì rời đi.

Tả Dật sau khi nhận cuộc gọi của mẹ mình thì cho xe thẳng đến biệt thự. Vừa mở cửa bước xuống đã có người chờ sẵn ở đó:

“Cậu chủ đã về.”

Tả Dật không nhìn người vừa rồi thẳng thừng đi trước. Vào nhà, Tả Dật đã thấy một người phụ nữ cùng một ngồi đàn ông đang ngồi ở phòng khách dường như chờ anh rất lâu. Thấy Tả Dật bước vào, người phụ nữ liền vội đi tới, giọng quan tâm:

“Con trai, con về rồi. Mau mau ngồi xuống.”

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha thấy cảnh này liền nhíu mày, giọng nghiêm nghị:

“Bà không cần phải vậy, nó có phải là khách đâu.”

Thấy chồng mình quở trách, người phụ nữ liền nói:

“Nó là con trai tôi, con trai về đương nhiên là sẽ cao hứng rồi. Ông xem ông kìa.”

Người đàn ông nghe vợ mình nói thì không nói được gì.

Tả Dật chứng kiến cảnh này, không có thái độ gì:

“Ba mẹ.”

Tả Nghiêm ba anh nghe vậy thì đanh mặt:

“Anh cũng còn nhớ chúng tôi là ba mẹ anh cơ đấy.”

Tử Kỳ mẹ Tả Dật nghe chồng mình nói vậy bèn nói:

“Con trai mấy khi về nhà, ông như vậy là sao chứ.”

Xong quay sang Tả Dật gương mặt tươi cười:

“Con mặc kệ ba con đi, mau ngồi.”

Tả Dật ngồi xuống, Tử Kỳ ngồi cạnh anh. Không gian đột nhiên im lặng, một lúc lâu sau, Tả Dật lên tiếng:

“Mẹ gọi con có việc gì không?”

Tử Kỳ nét mặt tươi cười:

“Nhờ con, muốn gặp con không được sao.”

Tả Dật thấy dáng vẻ của mẹ mình thì chỉ biết thở dài, anh quá quen rồi. Tả Nghiêm nhìn vợ mình như vậy thì không nói gì, quay sang Tả Dật:

“Nếu không gọi điện, chắc anh cũng không biết anh vẫn còn bố mẹ.”

Tả Dật và ba mình từ xưa đến này hai cha con không hợp nhau, cứ gặp nhau là xảy ra chuyện vì thế mà rất ít khi Tả Dật về nhà, chỉ cần nhìn nhau là hai cha con lại bắt đầu. Vì lý do đó mà Tả Dật mới chuyển ra ngoài sống nhưng một phần cũng vì anh độc lập từ nhỏ. Kể ra cũng đã gần một năm Tả Dật không về, Tử Kỳ quả thật rất nhớ con trai, nhưng gọi điện cho anh lại là chủ ý của Tả Nghiêm và điều nay Tả Dật thừa biết ba mẹ mình, có ai làm con mà lại không hiểu. Nhưng Tả Dật cũng biết ba mình sẽ không bao giờ chịu thừa nhận.

“Nếu không có chuyện gì thì con về trước.” Nói xong anh định rời đi thì bị Tử Kỳ giữ lại:

“Con trai, hay tối nay ở nhà đi.”

Tả Dật còn chưa mở lời Tả Nghiêm đã nói:

“Làm gì có ai mà mới gặp ba mẹ mình liền đòi đi không, tôi đâu có dạy anh như thế.”

Tả Dật nghe ba mình nói vậy liền nói:

“Ba cũng đâu muốn con ở lại.”

“Anh...” Tả Nghiêm tức giận.

Thấy tình hình có vẻ không hay, Tử Lỳ liền chữa cháy:

“Thôi đi, hai người vừa mới gặp nhau lấy đâu ra lại cãi nhau rồi. Tả Dật con cũng hiểu tính ba con mà, ngồi lại đi.”

Tả Dật nghe mẹ nói vậy cũng đành ngồi xuống. Tả Nghiêm thấy con trai mình ngồi xuống, giọng điệu giảm đi đôi chút:

“Nghe nói anh định tham gia vào dự án Tâm Phúc?”

Hỏi thì hỏi vậy nhưng tính cách của Tả Dật ông thừa biết. Không nằm ngoài dự đoán, Tả Dật nói:

“Vâng, đúng vậy.”

Sau trả lời của anh không khiến Tả Nghiêm ngán ngẩm:

“Chỉ cần làm việc của mình, không cần bận tâm tới những việc khác.”

“Điều này con biết rõ hơn ai hết.” Tả Dật nói.

Thấy hai cha con vừa gặp nhau không cãi nhau thì lại nói đến công việc, Tử Kỳ chán nản:

“Hai cha con mấy người đúng là. Thôi cũng muộn rồi, Dật Dật con ở lại đi.”

Nói là chủ ý của Tả Nghiêm nhưng nếu như ba anh không bảo gọi thì mẹ anh cũng sẽ gọi. Xa con trai gần một năm người làm mẹ như bà đương nhiên sẽ nhớ, sẽ gọi. Thấy vẻ mặt mong chờ của mẹ, Tả Dật nhưng lại không làm:

“Để lần sau đi, ba mẹ đi nghỉ sớm đi. Con xin phép.”

Nghe câu trả lời của anh Tử Kỳ phải nói thất vọng vô cùng, cứ tưởng Tả Dật sẽ ở lại ai ngờ, chẳng nể mặt gì cả. Tả Nghiêm nghe vậy thì chỉ hừ lạnh không nói gì. Thấy Tả Dật đừng dậy bà cũng theo vậy định ra tiễn anh thì bị Tả Nghiêm ngăn lại đành bước vào nhưng không kìm được lại xoay người, nhìn đến nỗi bóng anh khuất xa mới thôi. Vào trong, bà nhìn Tả Nghiêm nói:

“Ông đấy, con trai về mà chỉ nói chuyện công việc, đến giữ cùng thèm. Còn cả nó nữa đến hỏi thăm cũng không một lời. Hai cha con mấy người đúng là giống nhau.” Nói xong bà bỏ đi.

“Được rồi, được rồi, là tôi sai.” Tả Nghiêm cũng chỉ biết lắc đầu vội nói ở phía sau.

Đối với ai ông cũng làm mặt lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng riêng đối với vợ mình thì ông lại đặc biệt dịu dàng, quan tâm, chiều bà vô thiên vô pháp.

Rời khỏi biệt thự, Tả Dật cho xe chạy đi một đoạn khá xa, đột nhiên dừng lại, bước xuống. Trước mắt anh là một dòng sông chảy dài, không gian nơi đây vô cùng thoáng mát, chỗ Tả Dật đang đứng là một bãi cỏ, anh đặt mình ngồi xuống thưởng thức bầu không khí này. Cơn gió nhẹ thổi qua làm tan đi vẻ mệt mỏi trên gương mặt hoàn mĩ của Tả Dật. Anh ngằm nhìn dòng sông trước mắt, dù sắc trời đã tối nhưng nhờ những tia sáng mờ nhạt từ ánh đèn bên đường rọi xuống mặt sông, tạo nên cảm giác huyền ảo. Mỗi lần tâm trạng mệt mỏi, Tả Dật đều ra đây, hiệu quả vô cùng. Một lúc lâu sau, Tả Dật đứng dậy xoay người rời đi. Bước chân anh từ từ tiến tới chỗ xe đậu. Lấy chìa khoá bước vào xe khởi động, chiếc xe như vậy mà từ từ quay lại chuyển bánh.

Cũng vì hai cha con không hoà hợp mà mỗi khi nói chuyện cũng chỉ có vẻn vẹn vài phút. Nếu nói Tả Dật là lửa thì chắc chắn ba anh sẽ là nước, nước với lửa phần lớn khó dung hoà. Anh từ trước tới nay chưa bao giờ nghe theo lời sắp xếp của ba, mọi chuyện toàn bản thân Tả Dật tự quyết điều này khiến Tả Nghiêm vô cùng giận dữ. Làm gì có con cái nào mà không nghe theo ba mẹ mình chứ. Không phải nói ông cổ hủ nhưng chưa lấy một lần Tả Dật nghe theo lời mình, điều này khiến Tả Nghiêm vô cùng phiền não.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play