Chiếc xe dừng hẳn lại tại một bên làn đường. Từ khởi Minh kéo cửa số xe xuống để những mùi còn sót lại bay hết ra ngoài. Quay sang thấy người con gái đã nằm đấy bất động, cũng không hẳn vậy chỉ là An kỳ hít phải lượng không khí có chứa khí gây buồn ngủ nên cô đã thiếp đi.Ông ta cúi xuống nhìn chiếc điện thoại vẫn đang được cô cầm lấy. Vì tạm thời thiếp đi nên An Kỳ sức cũng không có nhiều, Từ khỏi Minh chỉ cần rút nhẹ ra đã lấy được điện thoại của cô, màn hình đã tắt lúc mở ra thì phát hiện phải cần nhập mật khẩu nhưng ông ta cũng biết được là cô đang gọi người đến cứu, chỉ là không biết đã gửi được chưa. Ông ta nhanh chóng tắt hẳn nguồn.
Cái khí gây buồn ngủ này chỉ có tác dụng tỏng một thời gian ngắn, ông ta cũng không để quá nhiều, chỉ đủ để từ đây đến chỗ khu nhà bỏ hoang đó. Thời gian cũng không nhiều, Từ Khởi Minh bỏ hẳn khẩu trang xuống, không kéo cửa kính lên cứ thể cho xe chạy đi.
Bên kia, khi nhắn lại cho cô là gửi định vị cho anh, đã được 10 phút rồi nững vẫn không thấy hồi âm, Tả Dật có gọi lại nhưng máy đã tắt hẳn. Tả Dật dẹp đống tài liệu đang chất đầy trên bàn một bên, anh nhanh chóng đi lấy xe đến sở cảnh sát. Địa điểm cuối mà hai người họ đến chính là đồn công an, nếu muốn có thêm thông tin thì chí ít cũng phải đến đấy xem một lượt. Đến nơi, Tả Dật đi thẳng vào đại sảnh, ngay lập tức bảo vệ đứng chặn phía trước:
“Thưa anh, anh đến đây có việc gì ạ?”
Đến chỗ này, không đi đầu thú, tìm sự giúp đỡ thì cũng đến gặp người thân quen. Thấy bộ dạng gấp gáp của Tả Dật khi mới xông vào đại sảnh người bảo vệ cũng không biết chính xác là anh muốn làm gì.
Tả Dật không trả lời câu hỏi của người bảo vệ đó mà hỏi lại:
“Cho hỏi, cách đây ít phút có một người phụ nữ tầm 25 tuổi tới đây, anh có nhìn thấy cô ấy đi hướng nào?”
Người bảo vệ nhìn anh, nhớ lại một lúc rồi nói:
“Có đấy, nhưng chỉ 5 phút là cô ấy đã rồi, lúc ra cô ấy có đứng trước cửa để gọi xe, chắc là không gọi được nên tôi thấy cố ấy đi đến phía đường lớn bên kia.”
Vừa nói người bảo vệ vừa lấy tay chỉ về phía xa xa đằng kia, vì bị một cánh cửa cùng bên che lại nên không thể thấy hết được.
Tả Dật nghe vậy ánh mắt nhìn theo hướng chỉ của người bảo vệ. Nhưng khi nhớ lại người bảo vệ có nói chưa đầy 5 phút cô đã ra, vậy là cô vẫn chưa gặp được ba mình. Nghĩ tới đây anh đánh mắt mình vào bên trong sở cảnh sát, tỏng lòng đã đoán ra được phần lớn là do người bên trong không muốn gặp.
“Cảm ơn.”
Anh nói cảm ơn với người bảo vệ rồi đi thẳng đến chỗ xe, từ đây có thể thấy rõ được toàn bộ khung cảnh của làn đường bên này, anh hiện tại đang ở bên ngoài trước cổng lớn sau đó quay lại nhìn bên trng thì quả đúng là từ đây chỉ có thể nhìn thấy được một bên của cổng lớn. Nói như vậy thì bên trong cũng không thể nhìn thấy được rằng cô đã đi đâu, không thấy đực sự việc xảy ra bên ngoài. Nhưng cô nói đã gọi được xe về Thương Thịnh, vậy thì chắc chắn chiếc xe taxi có vấn đề.
Thời gian đã qua được 15 phút, Từ Khởi Minh đã cho xe chạy tăng tốc bởi khí gây buồn ngủ ong ta chỉ dùng một lượng nhỏ, duy trì trong vòng một giờ đồng hồ, tính ra thì cũng chỉ còn lại 45 phút. Ông ta vừa chạy vừa kết nối điện thoại gọi một cuộc:
“Người đã ở trên xe, giờ tôi đang trên đường đến đó. Ông đến chưa?”
Đầu dây bên kia nói:
“Nhanh lên.”
Cuộc gọi chỉ có hai câu ngắn ngủi, ông ta cũng biết bây giờ bọn họ đang gấp cũng không chần chừ gì nhiều mà phóng thẳng về trước. Nhưng cũng vì đi với vận tốc quá nhanh, vả lại đường họ đi giờ cũng đã đông người, khác hẳn với đường chỗ đồn công an, Từ Khởi Minh đã đâm phải một chiếc xe bán hoa quả đỗ ở đó. Người từ bên tong đi ra thấy xe chỡ hàng của mình bị đỗ, hoa quả cũng rơi vãi hết ra đường, tức giận nói:
“Mẹ kiếp, mày đi ăn cướp đấy à? Muốn đâm chết người à?”
Nghe thấy to tiếng, người xung quanh cũng ngoáy lại nhìn về phía này, Từ Khởi Mình không rảnh mà đôi co với người đó, ông ta rút tròng ví vài tờ tiền rồi ném thẳng về phía người kia:
“Tiền bồi thường.”
Xe bị đâm hỏng, hoa quả không còn lại bị thái độ của ông ta làm cho đến người, người kia đằng sau lớn giọng vọng lại:
“Chó chết, mày đứng lại đấy.”
Trước mắt là ngã tư, nhưng vì ông ta đã được người kia cho biết địa chỉ nên cũng không mất thời gian đoán đường, chiếc xe không những không dừng lại mà người bên trong cũng không thèm nhìn lấy mà chỉ đi thẳng về trước. Từ Khởi Minh nhìn sang An Kỳ, thấy cô vẫn ngủ thiếp đi, dù đây không phải là lần đầu ông ta làm chuyện này, nhưng vốn bản thân sợ chết nên ông ta vẫn thấp thỏm sợ cô bất thình lình tỉnh lại. Cũng may là khu bỏ hoang đó cách đây không xa, tầm 10 phút sau đã đến nơi. Từ Khởi Minh vội xuông xe, đến phía sau, ông ta cõng An Kỳ nhfin xuôi nhìn dọc thấy không có ai mới vào trong. Bên trong, một người đàn ông đã ngồi chừ ở đó, bên cạnh là chiếc gạt tàn đựng đầy thuốc bên trong, xem ra người này rất sốt ruột.
“Về đến rồi đây.” Từ Khởi Minh nói.
Người đàn ông nheo mắt nhìn, liếc mắt về phía chiếc ghế gỗ trước mắt mình, ý bảo ông ta đặt A Kỳ ngồi đó. Từ Khởi Minh nhanh chân đi đến bên chiếc ghế, đặt An Kỳ xuống. Lúc ông ta định lấy dây thừng trói cô lại thì chiếc dây trong tay bị cướp lấy. Từ Khởi Minh quay ra thì thấy người đàn ông đã nhanh tay cầm lấy dây thừng rồi trói tay chân An Kỳ lại.
“Sao đây? Sợ tôi trói không kĩ à?”
Người đàn ông trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc lá, nói:
“Biết thế là tốt đấy.”
Từ Khởi Minh nhất thời ngẹn lại, ông ta đã vất vả mang An kỳ về đây, người vẫn an toàn vậy mà người này nói cứ như ông ta làm hỏng việc không bằng, nhưng khi nghĩ khoản tiền lớn xe về tay nên ông ta nhẫn nhịn, không nói lại.
Từ Khởi Mình nhìn ngó trong khu bỏ hoang này. Cái tên đúng với bản chất của nó, mùi ẩm mốc bốc lên, bốn phía bốn bức tường cũng đã mục dần, dưới chân đầy đinh vít cùng với gạch vỡ vụt trải đầy, không biết người này kiếm đây ra được một nơi như vậy.
“Này phó tổng, ông kiếm đâu ra được chỗ này vậy.”
Người đàn ông vừa rồi chính là An Trác, ông ta nhìn Từ Khởi Minh, bình thản nói:
“Trên mạng.”
Từ Khởi Minh nhất thời không biết nói sao, không ngờ ông ta lại có thời gian rảnh rỗi để lên mạng tìm kiếm một nơi như vậy, quả thực rất có đầu tư. Thời gian dần trôi, hiện tại chỉ còn 25 phút nữa là An kỳ sẽ tỉnh lại, bọn họ vẫn thản nhiên chờ cô dậy rồi mới làm việc.
“Phó tổng à, không ngờ ông lại đối xử với cháu mình như vậy.”
Từ Khởi Minh bất ngờ cảm thán một câu. Việc An Trác bảo ông đến bát cóc An Kỳ, ông ta có chút ngạc nhiên hỏi lý do thì An Trác không nói bảo chỉ cần ông đưa người an toàn về đây thì một nửa số tiền kế hoạch sẽ là của ông ta. Từ Khởi Minh nghe vậy vui mừng, không còn để tâm đếncâu hỏi vừa rồi của mình mà bắt đầu thực hiện theo đúng yêu cầu của An Trác. Chỉ là ông ta không biết tại sao An Kỳ lại có mặt tại đồn công an, An Trác làm sao mà biết được cô ở đó, gọi xe mà sắp xếp việc ý đúng như vậy.
Đột nhiên An Trác nói:
“Đi lấy nước đi.”
Từ Khởi Minh ngớ người:
“Nước gì cơ?”
An Trác chỉ về phía bên tay trái chỗ của hai người rồi nói:
“Bên kia có có một cái giếng, tôi xem rồi, vẫn có sót lại ít nước. Ông đem đến đây đề phòng lỡ con bé không tỉnh.”
Không ngờ ông ta lại sắp xếp mọi việc chu đáo như vậy, tính cả tình huống này. Từ Khởi Minh vì tiền mà răm rắp làm theo. Ông ta đi đến chỗ cái giếng nhìn xuống, quả nhiên là vẫn còn nước, lượng nước cũng chỉ đủ cho một lần dùng. Ông ta lấy cái xô cạnh đó múc hết nuwsc bên trong giếng, cái giếng này không sâu chỉ với trẻ con tầm 10 tuổi là không thể lấy, còn với người trưởng thành thì lại là việc rất dễ dàng. Tử Khởi Minh lấy nướ xong thì quay trở lại, đặt xô nước bên cạnh túc chờ nến cô không tỉnh thì ông ta lập tứ sẽ tạt cho tỉnh.
Thời gian chỉ còn lại 10 phút đồng hồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT