Vì đang bận việc hôn lễ nên vợ chồng Hà Băng Băng chỉ ở lại Long Thành hai ngày rồi lại bay về nhà. Vốn dĩ kế hoạch của Y La là theo bọn họ bay đến Đế Đô dự hôn lễ luôn, lúc đó cô có thể ở đó chơi hai ba ngày. Nhưng vì bản thiết kế chưa vẽ xong, trong lúc nhất thời Y La không có cách nào thoát ra được, đành để Hà Băng Băng bay về trước, mấy ngày nữa cô sẽ bay sau.
Bản thiết kế Tiểu Tám cung cấp cho cô cũng không mấy phức tạp, nếu không phải là Y La không dùng quen phần mềm thiết kế đồ họa thì cô có thể hoàn thành bản thiết kế chỉ trong một ngày. Nhưng cũng may là năng lực học tập của Y La không tồi, sau một ngày mày mò cô cũng dần quen thuộc, ngày hôm sau tốc độ vẽ tăng lên rất nhiều, cuối cùng đến buổi tối ngày thứ ba thì đã hoàn thành xong bản thiết kế.
Sau khi cho Tiểu Tám kiểm tra một lần nữa không có vấn đề gì, Y La trực tiếp gửi đến địa chỉ mail mà Mạc Tôn đã gửi cho cô lúc trước. Gửi mail xong, Y La gọi điện thoại cho Mạc Tôn “Cảnh sát Mạc, bản thiết kế tôi vẽ xong đã gửi đến mail cho anh rồi đó.”
“cô chờ một lát, để tôi kiểm tra.” Bên Mạc Tôn an tĩnh vài giây, hẳn là Mạc Tôn đang kiểm tra hòm thư “Tôi nhận được rồi, để tôi gửi cho Vương Nghị.”
“Được, vậy không có gì khác thì tôi cúp máy đây.” Tuy là lí trí Y La hiểu rằng việc Mạc Tôn làm lúc trước không có gì sai nhưng đối với sự độc miệng của người nào đó, Y La vẫn còn để trong lòng, nên cũng không nghĩ có nhiều tiếp xúc với anh.
“cô chờ một chút.”
“anh còn chuyện gì sao?” Y La ngạc nhiên hỏi.
“Mấy ngày tới cô đừng rời khỏi Long Thành, trước khi cục an ninh quốc gia xác định thân phận của cô chưa bị bại lộ thì tốt nhất cô vẫn nên ở lại Long Thành đã.”
“Vậy … đến khi nào mới xác định được tôi đã an toàn? Khi nào tôi mới có thể sinh hoạt bình thường giống như trước kia?” Y La lo lắng hỏi.
“Cậu còn muốn nói chuyện nữa không a?” Cho dù giữa chừng bị người khác nhảy vào miệng nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Y La.
==
Mà cách nhà Y La không xa có một chiếc xe Jeep đang đậu, Mạc Tôn ngồi trong xe nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, trên màn hình theo dõi chính là cửa ra vào nhà Y La.
Vì hiện tại không có cách nào có thể xác định thân phận của Y La đã bị bại lộ hay chưa nên để đảm bảo an toàn cho Y La, mấy ngày nay Mạc Tôn vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô.
Ban ngày, khi Y La ở quán cà phê còn tốt, dù sao thì cũng ở đối diện cục cảnh sát, việc bảo vệ tương đối thuận lợi. Nhưng đến buổi tối khi Y La về nhà, Mạc Tôn cũng chỉ có thể lái xe canh giữ ở dưới lầu. Mãi cho đến buổi sáng hôm sau, Mạc Tôn lại cùng Y La lái xe đến cục cảnh sát.
Nhìn thoáng qua màn hình theo dõi, xác định xung quanh không có đối tượng khả nghi, Mạc Tôn từ phía ghế sau lấy ra một cái laptop khác mở ra, sau đó tìm đến hộp thư mà đã lâu lắm anh chưa liên hệ, đem bản thiết kế mà Y La vừa gửi cho anh gửi lại sang đó.
“Nói xong thì cầm bom cút cho tôi, bằng không ông đây sẽ ghép cậu vào tội có ý đồ mưu sát cục trưởng cục an ninh quốc gia tống cậu vào ngục bây giờ.” Phương Trường Kỳ gầm thét đến cả bên ngoài văn phòng cũng nghe thấy.
Diệp Vĩ nháy mắt tỉnh hồn, vơ lấy ba quả bom, són đái chạy ra ngoài.
Hít sâu một hơi, chờ tâm trạng bình tĩnh lại, Phương Trường Kỳ mới gọi lại cho bộ trưởng bộ ngoại giao.
“Cục trưởng Phương, xử lý công việc xong rồi sao?” Việc của cục anh ninh quốc gia không thể tiết lộ ra bên ngoài, nên vừa rồi điện thoại bị cắt đột ngột, bộ trưởng bộ ngoại giao cũng không ngạc nhiên lắm.
“Ừ, lúc nãy ông nói cái gì nhỉ?” Phương Trường Kỳ biết mà còn cố ý hỏi.
Em gái ông, lại giả vờ. Trong lòng bộ trưởng bộ ngoại giao chửi thề nhưng trên mặt lại cười hì hì “Cục trưởng Phương à, việc chống khủng bố là việc có tính chất toàn cầu, vì sự an toàn của thế giới, mấy tài liệu đó có phải là nên chung …”
Sự kiện phần tử khủng bố đặt bom lần này chỉ có Trung Quốc may mắn thoát nạn, không chỉ có thế, bọn họ còn lấy được máy nhiễu sóng điện từ có thể làm bom tàng hình qua sự kiểm tra của máy quét an ninh. Nước Mỹ và nước anh nhận được tin tức liền phái người đến đây đặt vấn đề, hi vọng có được số liệu về bom tàng hình.
Bộ trưởng Bộ ngoại giao rất ít khi được người khác cầu tình, sau một hồi đưa đẩy cuối cùng cũng nhả ra ý sẽ giúp đối phương có được số liệu. Nhưng đúng là có luật nhân quả, hai ngày trước ông làm khó dễ nước Mỹ, nước anh như thế nào thì hiện tại Phương Trường Kỳ cũng làm khó ông ta như vậy.