“Ngừng, đừng có bổ não nữa.” Y La vội vàng ngăn bạn thân tiếp tục bổ não càng nói càng quá “Người này tớ đã kể với cậu rồi đó, sao tớ có thể có quan hệ gì với anh ta được chứ.”
“Kể với tớ rồi?” Hà Băng Băng lập tức nhớ lại, sau khi tới Long Thành, số người mà Y La kể về họ với cô không nhiều lắm, trừ hai nhân viên của quán cà phê ra thì hình như chỉ có “anh ta chính là người cảnh sát mà định ném cậu xuống dưới biển đó hả?”
“Ừ.”
“Sao cậu không nói sớm, nếu không thì tớ đã báo thù cho cậu rồi.” Hà Băng Băng đập mạnh đôi đũa xuống bàn, dáng vẻ muốn ngay lập tức đi tìm Mạc Tôn tính sổ.
Y La còn có thể nói gì nữa, cái tình chị em như ‘hoa nhựa’ thế này, Y La liếc mắt ‘khinh bỉ’ Hà Băng Băng.
Tình chị em hoa nhựa là thuật ngữ trên internet, nói về tình bạn như giống như hoa nhựa, mặt ngoài thì không bao giờ héo tàn, nhưng trong lòng thì lục đục với nhau. Hai người thể hiện vô cùng thân thiết nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt.
“anh cũng đã nghe Băng Băng kể chuyện này rồi.” Vẫn yên lặng ngồi nghe hai người nói chuyện, Từ Khải Văn bỗng lên tiếng “Thực ra anh cảm thấy cách làm của vị cảnh sát Mạc này không có gì sai hết.”
“anh chỉ nói trên cách nhìn khách quan thôi, nếu không có vị cảnh sát Mạc này thì hôn lễ của chúng ta đã thiếu phù dâu rồi.” Từ Khải Văn cười nói “Tình huống lúc đó là trên người Y La bị cột bom, mà chuyên gia tháo gỡ bom do không có đủ thời gian nên không thể có cách nào tháo gỡ bom xuống, đúng không?”
“Dạ.” Y La gật đầu.
“Vậy theo các em thì trong tình hình như vậy thì cảnh sát nên làm thế nào?” TỪ Khải Văn hỏi ngược lại.
Đối với vấn đề này đúng là Y La cũng không có câu trả lời. Nói thật, là một nạn nhân, cô vẫn luôn chỉ nghĩ đến vấn đề là cô được cứu như thế nào, làm sao có tâm trí đâu mà tự hỏi cảnh sát nên làm như thế nào.
“Nhưng vấn đề là, chuyên gia tháo gỡ bom đã xác định là anh ta không có cách nào tháo gỡ bom xuống được.” Từ Khải Văn nhấn mạnh.
“Nhưng họ cũng không thể từ bỏ con tin được chứ.” Hà Băng Băng nói
“Em nói không sai. Nên thông thường trong tình huống như vậy, cảnh sát vẫn sẽ giải cứu con tin cho đến giây cuối cùng. Nếu bom tháo gỡ thành công, như vậy là con tin được cứu, tất nhiên là mọi người đều vui mừng. Nhưng nếu đến giây cuối cùng mà bom vẫn không tháo gỡ được thì sao?” Từ Khải Văn lại hỏi.
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, đều không hé răng. Nếu đến giây cuối cùng mà vẫn không có cách nào tháo gỡ quả bom, như vậy cũng không thể để cảnh sát chết cùng con tin được …
“Còn có một việc, khả năng là các em không để ý, thực ra trong chuyện này, vị cảnh sát Mạc hoàn toàn có thể không cần tham dự vào.” Từ Khải Văn nói “Trong lúc giải cứu con tin, loại chuyện tháo gỡ bom này thông thường là do chuyên gia tháo gỡ bom phụ trách, vì tránh không để thương vong không cần thiết có thể xảy ra, những nhân viên còn lại đều tránh ở vùng an toàn bên ngoài.”
Tình huống lúc đó, Y La còn nhớ rõ, phần lớn cảnh sát đúng là đứng ở nơi rất xa, không có ai đến gần cô.
“Trong tình huống không chắc chắn, chuyên gia tháo gỡ bom sẽ không cắt dây kíp nổ lung tung được, nếu lúc đó chuyên gia tháo gỡ bom xác định anh ta không có cách nào tháo gỡ bom, như vậy dù đến giây cuối cùng thì khả năng anh ta có thể tháo gỡ được quả bom là không lớn.” Từ Khải Văn nói.
“Vậy theo như anh nói thì bọn em còn phải cám ơn cái người họ Mạc đó?” Hà Băng Băng tức giận nói.
“Thực ra nhìn vào bản chất của vấn đề, đúng là anh ta đã cứu Y La, nếu không phải anh ta đưa Y La đến bờ biển thì Y La cũng không có cơ hội tự mình cắt trúng dây dẫn kíp nổ.” Từ Khải Văn nói.
“Đó là do Y La gặp may, số cậu ấy chưa tuyệt thôi.” Hà Băng Băng vội kêu lên “Từ Khải Văn, anh đứng về bên nào đó?”
“Đương nhiên là anh đứng về phía em mà, được rồi, đừng nóng giận, là anh sai, anh sai rồi mà.” Từ Khải Văn thấy bà xã nhà mình đã kêu đầy đủ họ tên mình ra thì tức khắc vô cùng biết điều mà nhận sai.
Nhưng ngồi một bên, Y La lại bắt đầu nghĩ sâu hơn, chuyện đó đã qua một thời gian thật lâu, nhưng bây giờ nhớ tới, Y La đã có thể bình tĩnh nhớ lại từng chi tiết. Tuy rằng lúc đó Mạc Tôn đưa cô ra bờ biển, nhưng hiện tại ngẫm lại, lúc đó cho dù không phải là anh thì cũng sẽ có cảnh sát khác đưa cô ra bờ biển. Vì dựa theo tình huống lúc đó nếu quả bom phát nổ ở cục cảnh sát thì sẽ tạo thành thương vong lớn hơn nhiều.
Tuy là chuyện này đối với đương sự là chính bản thân cô sẽ cảm thấy khó có thể chấp nhận, nhưng đối với cảnh sát mà nói, cô và những người khác thì có gì khác nhau đâu. Việc cảnh sát phải làm là bảo vệ cho số đông người được an toàn.
không, có lẽ nếu đổi thành cảnh sát khác, cảnh sát đó có lẽ đến kéo cũng sẽ không có cô cầm theo, rốt cuộc nếu cô cắt trúng sợi dây dẫn kíp nổ, quả bom phát nổ như vậy người chết không phải chỉ có mình cô …
“Có phải cô định kéo tôi làm đệm lưng không?”
Sau khi cô tháo gỡ bom, Mạc Tôn đã hỏi cô như thế. Vì có sự tồn tại của Tiểu Tám nên Y La biết sợi dây mình cắt là chính xác. Nhưng Mạc Tôn không biết a, như vậy trong mắt Mạc Tôn, hành động cắt dây điện trước thời gian mà anh nói của cô quả đúng là hành động muốn kéo anh làm đệm lưng.
Bởi vì bỗng nhiên nói đến đề tài này mà không khí của bữa ăn trở nên nặng nề. Cho đến khi ăn cơm xong, Y La đưa hai vợ chồng về khách sạn, Hà Băng Băng vẫn còn vì việc này mà trừng Từ Khải Văn. Từ Khải Văn cũng có chút hối hận, nhưng mà lúc này cũng chỉ có cách cười khổ mà thôi.
Đưa vợ chồng Hà Băng Băng về xong, Y La không trở về quán cà phê mà về thẳng nhà. Trong không gian yên tĩnh, Y La hỏi Tiểu Tám điều cô đang hoang mang “Tiểu Tám, cậu cũng cảm thấy Từ Khải Văn nói đúng sao?”
“Cậu cũng cảm thấy như vậy à.” Y La rối rắm “Tôi vừa đổi vị trí rồi tự hỏi cũng cảm thấy anh ta làm như vậy đúng là không sai gì cả, nhưng mà … tôi vẫn không thể khống chế được sự khó chịu, không thể cảm thấy không ghét anh ta được, cậu có hiểu cảm giác bị bỏ rơi không?”
“không hiểu, cảm xúc của nhân loại các cô là một vấn đề không có tính logic, tôi tính toán không ra.”
“Kệ đi, dù sao tôi cũng không thích anh ta.” Tuy là về lý trí cô có thể hiểu được nhưng về tình cảm thì không thể chấp nhận được “Cùng lắm thì sau này khi anh ta mua cà phê tôi không thêm nước lạnh vào nữa.”
Đúng thế, vì Mạc Tôn thường đến quán cô mua cà phê, vì để trả thù nho nhỏ đối với anh, Y La hay bảo A Thành và Quả Quả bỏ thêm nước lạnh vào cà phê mà Mạc Tôn mua.
“Tuy rằng tôi không muốn cắt ngang tâm sự trong lòng cô, nhưng tôi phải nhắc cô là, nếu cô không tranh thủ thì cô không thể hoàn thành bản thiết kế kịp thời gian đâu.” Tiểu Tám nói.
“Nói cách khác là hiện giờ chúng ta vẫn không thể có kỹ thuật phá bom tàng hình.” Phương Trường Kỳ nhìn Vương Nghị “Lúc trước cậu nói vị chuyên gia tháo gỡ bom ở Long Thành kia có một loại máy quét radar có thể phát hiện bom, khi nào chúng ta mới có bản thiết kế.”
“Y chuyên gia nói là khoảng hai ba ngày nữa.” Vương Nghị nói.
“Ừ.” Phương Trường Kỳ do dự một chút rồi nói “Nếu cần thiết thì có thể mời vị Y chuyên gia này đến hỗ trợ chúng ta.”
“Hỗ trợ thì không có vấn đề gì, nhưng mà …”
“Nhưng mà sao?” Phương Trường Kỳ nhìn Vương Nghị.
“Vị Y chuyên gia này chỉ là người bình thường, hơn nữa cô ấy không định dính đến chuyện này nhiều hơn nữa, tôi nghĩ cũng chính vì vậy mà cô ấy mới gửi cho chũng ta bản thiết kế máy rà quét bom.”
“Đây là sự kiện khủng bố tập kích đó, làm một công dân, cho dù cô ta có đồng ý hay không, chỉ cần quốc gia yêu cầu thì cô ta nhất định phải tham gia.” Người phụ trách bộ phận kỹ thuật không vui nói.
“Đúng, đúng, đúng, anh nói không sai.” Vương Nghị chẳng muốn nói với anh ta “Nhưng người ta cũng đâu có mặc kệ a, người ta đã cung cấp hết những gì người ta biết rồi mà bộ phận kỹ thuật của các anh có nghiên cứu ra chưa.”
“Cậu …”
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Cục an ninh quốc gia không phải là nơi ai muốn đến là đến, muốn đi là đi.” Phương Trường Kỳ quát.
Vương Nghị nghe xong thì buồn bực, đúng là không phải ai cũng có thể vào cục an ninh quốc gia, nhưng ngài cũng phải biết là không phải ai cũng tự nguyện giúp đỡ họ đâu, vừa rồi ngài còn coi trọng năng lực của người ta như thế cơ mà.
“Nhưng mà sự an toàn của vị Y chuyên gia kia phải tiến hành cho thật tốt, rốt cuộc là chúng ta vẫn chưa biết được tổ chức Galan có biết đến sự tồn tại của Y chuyên gia chưa.” Phương Trường Kỳ còn nói thêm.
“Vấn đề này cục trưởng cứ yên tâm.” Vương Nghị cười “Có lão Mạc ở đó thì Y chuyên gia nhất định là an toàn rồi.”
Khi Phương Trường Kỳ nghe Vương Nghị nhắc đến Mạc Tôn, mí mắt không nhịn được mà giật giật, một hồi lầu sau mới không có biểu cảm gì ừ một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT