Tả Mạc trầm mặc. Bất chợt, hắn đứng phắt dậy và tiến lại gần Vương Thiện. Bàn tay to lớn một mạch kéo cô vào lòng, dịu dàng bày tỏ:

"Trước đây, anh yêu em. Hiện tại, anh yêu em. Và vĩnh viễn sau này, anh cũng yêu em. Ngự trị trong trái tim này của anh chỉ có hình bóng em."

Vương Thiện vùi mặt trong lồng ngực rắn chắc của Tả Mạc, quyến luyến cảm nhận hương thơm nam tính của hắn. Sự ấm áp bao bọc này của hắn khiến cô cảm thấy ấm ức đến cùng cực. Một cô gái luôn tỏ ra mạnh mẽ, thờ ơ với mọi thứ nay lại rấm rức khóc:

"Yêu tôi? Yêu tôi mà anh ruồng bỏ tôi, vứt bỏ tôi mà không một chút tiếc thương... Anh gọi đấy là yêu ư?"

Những giọt nước mắt ấm nóng của Vương Thiện dần dần thẩm thấu qua lớp áo mỏng và ngấm vào da thịt Tả Mạc khiến tim hắn khẽ nhói. Hắn đau lòng...

Tả Mạc nắm chặt lấy đôi vai gầy của Vương Thiện và nhìn thẳng vào đôi mắt ầng ầng nước của cô.

Hắn biết, cô không còn là một người thiếu nữ có thể vì mấy lời đường mật của hắn mà rung động nữa rồi. Cái cô cần hiện tại là một sự đảm bảo. Đảm bảo về một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Vì vậy...

"Tả Mạc... em định làm gì vậy?" - Tả Mễ la lên đầy ngạc nhiên.

Tả Mạc quay qua, lắc đầu với người chị của mình rồi ngay lập tức quỳ gối trước Vương Thiện khiến cô vô cùng bàng hoàng.

Vương Thiện bị Tả Mạc làm cho ngạc nhiên đến quên cả khóc. Hắn không chỉ là một người đàn ông mà còn là một người đàn ông tài giỏi và thành đạt hơn bất kì ai vậy mà lại có thể nhẫn nhục đi quỳ gối trước cô?

Tả Mạc không có lấy một chút khó chịu nào mà nhẹ nhàng lên tiếng:

"Để mọi chuyện đi tới kết quả như ngày hôm nay tất cả là lỗi của anh. Năm đó khi vô tình phát hiện ra sự qua lại giữa em và anh trai đáng ra anh nên bình tĩnh nói chuyện rõ ràng với em, giải quyết hiểu lầm. Nhưng không, anh không những đã suy nghĩ tiêu cực mà còn làm ra những chuyện không phải với em. Thật ra năm đó anh và Tô Nhiên Nhiên không hề phát sinh quan hệ. Tất cả chỉ là diễn. Vì vậy... em cho anh thêm một cơ hội nữa có được hay không?"

Vương Thiện trầm mặc. Cô thật sự không biết hiện tại cô đang muốn gì nữa. Đúng, trái tim cô nói rằng nên cho hắn thêm một cơ hội. Nhưng lý trí của cô lại bảo không. Vì sao? Vì cứ coi như tất cả là hiểu lầm đi nhưng cả hắn và cô đều đã vô tình làm tổn thương tới nhau một cách nặng nề. Nếu quay lại thì liệu tình cảm có còn được như trước đây.

Với lại, anh hai cũng đã nói với cô rằng năm đó người khiến anh ấy đứng trên vách núi sinh tử cũng chính là Tả Mạc. Viên đạn năm ấy bị Tả Mạc ghim trên ngực anh ấy vẫn còn giữ thì liệu anh hai có thể đồng ý với mối quan hệ này của cô hay không?

"Vương Thiện..." - Vương Thương Dạ bất ngờ gọi cô bằng âm giọng trầm ấm đầy nghiêm túc - "Nếu là vì anh thì em không cần phải suy nghĩ nữa. Tả Mạc bắn anh, đó là sự thật. Nhưng anh cũng không có chết. Với lại từ khi chấp nhận hợp tác với Tả gia thì anh cũng đã chấp nhận buông bỏ mối thù này rồi. Dù sao thì em cũng chỉ là một con người, là một người phụ nữ chứ không phải là sắt đá. Bảy năm qua em đau khổ, dằn vặt, nhung nhớ thế nào anh đều có thể nhìn ra được. Mà dù em có không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho Mộng Thương chứ. Con bé chỉ mới gần 7 tuổi thôi. Gần bảy năm qua, con bé đã phải chịu nhiều thiệt thòi khi thiếu vắng đi sự yêu thương, chăm sóc và che chở của một người cha. Em nghĩ con bé không tủi thân hay sao? Vương Thiện à... Anh chắc chắn là em cũng đoán được rằng Mộng Thương đã biết rõ ai mới là cha nó từ lâu rồi. Thế em có hiểu vì sao con bé không bao giờ nói với em hay hỏi em bất cứ điều gì về cha nó hay không? Vì con bé lo lắng em sẽ buồn... Mộng Thương còn nhỏ nhưng đã luôn vì em mà chịu tủi hờn như vậy thì tại sao em không thể vì hạnh phúc sau này của con bé mà cho Tả Mạc thêm một cơ hội? Nghe anh... đừng cố chấp nữa."

Thật lòng Vương Thương Dạ cũng không có mấy phần hảo cảm với Tả Mạc nhưng cái quỳ gối này của hắn đã khiến anh miễn cưỡng chấp nhận. Một người lạnh lùng, cao ngạo như Tả Mạc đâu dễ gì có thể quỳ gối trước một cô gái như vậy. Nếu phải có một lý do để giải thích cho hành động này của hắn thì chỉ có hai từ "quá yêu".

Vương Thiện khẽ chau mày nhìn xuống đôi mắt đầy nghiêm túc của Tả Mạc. Anh hai nói đúng. Dù không nghĩ cho bản thân thì cô cũng phải nghĩ cho Mộng Thương. Con bé đã phải trải qua quá nhiều thiệt thòi rồi...

Dưới ánh nắng sớm ấm áp, giữa những cơn gió mát nhè nhẹ đưa tiếng chim ca ríu rít, Vương Thiện khẽ thở hắt ra. Cô buông bỏ tất cả và mà đỡ Tả Mạc đứng dậy. Ánh mắt vốn sắc lạnh giờ lại nhu hòa đi gấp bội. Đôi môi mỏng không còn mím chặt một cách nghiêm túc mà mỉm cười đầy dịu dàng:

"Chúng ta... làm lại từ đầu anh nhé!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play