Dưới ánh nắng vàng óng, Tả Mạc cứ như vậy mà đứng nhìn theo bóng dáng đang dần rời xa của Vương Mộng Thương.
Tả Mễ tiến lại gần, thở dài:
"Cô bé này..."
"Rất giống." - Tả Mạc cắt lời.
Hắn biết, cô bé Vương Mộng Thương này rất giống Vương Thiện. Giống đến mức
có thể khiến hắn cảm thấy có một sự kết nối khó tả, khiến hắn chỉ muốn
yêu chiều, cưng nựng cô bé trong vòng tay mà thôi.
"Mạc. Chúng ta nên đi thôi."
Tả Mạc gật đầu sau đó cùng đoàn người áo đen tiến vào sâu bên trong tập đoàn chính của Lam gia.
Một năm đổ lại đây, Lam gia - một gia tộc nhỏ bé đã rất tài tình lợi dụng
tình hình chứng khoán lên xuống thất thường cùng với sự đa dạng của các
mặt hàng gia dụng mà vùng mình, trở thành một trong những tập đoàn hàng
đầu trong nước.
Nhưng không chỉ vậy, tập đoàn Lam gia còn công khai đối đầu với tập đoàn của Tả gia một cách trắng trợn.
Cũng do người điều hành bên đó quá mức cẩn thận, tỉ mỉ, nhiều lúc lại tung
hỏa mù chơi một vố liều ăn nhiều làm Tả Mễ chống đỡ không nổi. May sao
Tả Mạc ra mặt thì mới có thể dùng dằng kéo dài khoảng cách giữa hai tập
đoàn.
Chỉ là... bên phía Hắc đạo, Tả Mạc cũng không thuận lợi gì.
Gần như tất cả các khách hàng đặt vũ khí hạng nặng đều đồng nhất hủy đơn hàng khiến hắn một phen điêu đứng.
Không những vậy, một số lô
hàng sau khi bị cướp thì đều được phát hiện ra sau đó vài ngày trong
tình trạng bị phá nát, không thể phục hồi.
Nhưng đấy không phải là mối bận tâm của Tả Mạc. Cái hắn để ý chính là sau mỗi vụ việc xảy ra,
người của hắn luôn tìm được một mẩu giấy viết chữ "Lam" hoặc một con dao nhỏ có khắc chữ "Vương". Tất cả đều khiến hắn phải suy nghĩ tới việc
Vương Thiện cùng Lam gia đang bắt tay nhau, đứng sau toàn bộ vụ việc lần này.
Vương Thiện à Vương Thiện, cô có cần chơi hắn một vố đau như vậy hay không?
Đã bảy năm rồi. Bảy năm... trôi qua trong cô độc. Tả Mạc giờ cũng đã 36
tuổi rồi mà vẫn không có ai đêm ngày cùng chung chăn gối, chia vui sẻ
buồn. Bởi vì hắn còn nhớ cô, yêu cô rất nhiều. Cô gái xinh đẹp ấy -
người mang cho hắn biết bao kỉ niệm ngọt ngào cùng cay đắng - Vương
Thiện.
Hôm nay, ngay khi nhận được thiếp mời đàm đạo của người
điều hành Lam gia - người đàn ông bí ẩn chưa bao giờ lộ mặt thì Tả Mạc
đã bỏ lại mọi công việc ở Hắc đạo mà cùng Tả Mễ tới đây. Một phần vì hắn lo rằng một mình Tả Mễ không thể đấu lại người đàn ông gian sảo như sói ấy. Nhưng phần đa là do lý trí cũng như con tim của hắn nói rằng...
Vương Thiện... đang ở đây.
Hắn... muốn gặp cô. Dù trong thân phận
cùa một địch thủ trên thương trường thì sau bao năm dằn vặt, hắn... vẫn
muốn được nhìn thấy cô.
Vào tới sảnh lớn của tập đoàn Lam gia, Tả
Mạc lại hoàn toàn trở về với cái dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng thường
ngày. Đôi mắt màu hổ phách không còn vương lại chút gì ấm áp mà trở lên
sắc lạnh như một con dao nhọn xoáy sâu vào tận cùng tâm hồn của người
khác khiến không một ai dám nhìn thẳng vào hắn... trừ một người.
Cô gái ấy mặc một chiếc áo sơ mi cách tân cùng với chiếc váy công sở màu
xám bó sát tôn lên đường cong tuyệt hảo của cơ thể. Cô có một nước da
trắng trẻo hồng hào vô cùng mịn màng. Mái tóc đen dài, bỏ xõa tự nhiên
ôm lấy phần cánh tay trắng nõn. Gương mặt khả ái với chiếc mũi cao, nhỏ
cùng đôi môi hồng mọng nước của cô khiến bản thân cô trở lên thu hút hơn rất nhiều so với toàn bộ nhân viên ở đây.
Nhác thấy đoàn người của Tả Mạc, cô gái ấy khẽ mỉm cười rồi từ chiếc ghế chờ gần đó khoan thai bước ra, tiến tới chỗ hắn.
Cô hơi cúi người, lên tiếng chào hỏi:
"Xin chào Chủ tịch Tả, Tổng Giám đốc Tả. Tôi là Lam Liễu - Thư ký của Đồng
Chủ tịch Lam Dạ Minh. Chủ tịch của chúng tôi có yêu cầu là chỉ cho hai
người đại diện của Tả gia tiến vào. Còn tất cả đều phải ở lại bên
ngoài."
Tả Mễ cùng Tả Mạc hơi chau mày nhưng rồi Tả Mạc cũng lạnh nhạt lên tiếng:
"Du Hải. Cậu ở lại quan lý người của chúng ta."
"Vâng."
Lam Liễu lại mỉm cười, đưa tay làm động tác mời:
"Mời hai vị đi theo tôi."
Sau khi theo Lam Liễu lên tới tầng thứ 43, Tả Mạc lại bắt gặp nụ cười nắng
ấm của Vương Mộng Thương. Cô bé đang ngồi thảnh thơi trên một chiếc xích đu nhỏ gần cửa sổ. Hắn thấy cô bé cứ mỉm cười như con mèo nhỏ thỏa mãn
mãi thôi. Cô bé này có phải hay không rất lạc quan? Có phải cuộc đời
trong suy nghĩ của cô bé đều là niềm vui và hạnh phúc?
Khi tới một cánh cửa gỗ to, Lam Liễu gõ lên ba tiếng rồi mới lịch sự mở cửa.
"Đồng Chủ tịch Lam. Người anh hẹn đã tới."
Vốn sẽ chẳng có gì là lạ với một căn phòng gọn gàng cùa một vị Chủ tịch tài ba. Nhưng tất cả sự bình thường ấy đều trở lên lu mờ trước sự có mặt
của một người phụ nữ trẻ tuổi trong phòng.
Cô ấy mặc một chiếc đầm công sở màu đen bó sát tôn lên ba vòng chuẩn như siêu mẫu. Mái tóc xoăn màu hung đỏ bắt mắt cùng với cách trang điểm đậm sắc càng khiến cô thêm phần sắc sảo, khó gần. Đôi mắt mầu nâu đất nhẹ rời khỏi một trang sách
hay và nhìn lướt qua những người mới bước chân vào. Đôi môi đỏ tươi như
máu khẽ nhếch lên một đường bán nguyệt, cười mà như không cười.
Tả Mạc lúc này chỉ còn có thể khẽ nhẩm hai chữ:
"Vương Thiện."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT