Dường như tất cả mưa gió bão bùng ngoài kia đều bị sự ấm cúng vốn có của căn nhà nhỏ chặn lại.
Ngô Duy sau khi tắm xong thì nhẹ nhàng tựa người vào bên cửa phòng của Vũ
Minh Nhật, ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con trai mình.
Cậu
thấy thằng bé híp mắt, ngáp một hơi dài, chóp chép gọi mẹ vài tiếng rồi
liền say ngủ. Cậu thấy Vũ Minh Nguyệt yêu chiều hôn lên trán thằng bé
rồi mỉm cười dịu dàng.
Vũ Minh Nguyệt chỉnh lại ít tóc rối trên
vầng trán nhỏ của đứa con trai bảo bối, sau đó cô nhẹ nhàng đặt cuốn
truyện lên kệ sách nhỏ.
Lúc này, cô mới để ý đến người đàn ông đang lẳng lặng đứng phía ngoài cửa kia. Cô bước tới gần Ngô Duy, nói khẽ:
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
"Được."
Khi Vũ Minh Nguyệt cầm được hộp sơ cứu mini ra tới phòng khách thì đã thấy
Ngô Duy đang dùng giấy ăn lau đi những vệt máu bị cậu làm dây lên bàn.
Cô bất giác thở dài.
Thật ra thì Ngô Duy hiện tại trông vô cùng
thảm hại. Khuôn mặt playboy thường ngày hút gái là vậy nay lại bị đánh
cho bầm dập một bên mắt, khóe miệng cũng sưng lên tím tái. Cánh tay phải dường như có vài chỗ bị vật sắc nhọn cứa vào khá sâu lại thêm cậu tắm
mưa suốt mấy tiếng nên máu vẫn chưa hoàn toàn đông lại. Chân trái dường
như cũng bị thương khiến cậu phải đi lại một cách khập khiễng.
Nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt lại gần, Ngô Duy khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy càng
khiến cho gương mặt trắng bệch vì mất máu của cậu trở lên đáng thương
hơn rất nhiều.
Vũ Minh Nguyệt ngồi xuống cạnh Ngô Duy. Cô không
nói không rằng mà chỉ nhẹ nhàng sơ cứu cho cậu. Cô không nói, Ngô Duy
cũng không dám mở lời.
Cậu chỉ lẳng lặng nhìn gương mặt lạnh nhạt của người con gái phía đối diện. Đây là lần đầu tiên sau năm năm cậu
mới được ngắm nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy. Bất giác, cậu nhớ tới
Vũ Minh Nguyệt trước đây. Nếu trước đây cậu cũng bị đánh thành ra cái bộ dạng này thì cô chắc chắn sẽ vừa lo lắng sơ cứu vừa giảng giải đạo lý
với cậu cho mà xem.
Bị Ngô Duy nhìn chăm chú như vậy khiến Vũ Minh Nguyệt có chút khó chịu. Cô dùng thêm chút sức, ấn mạnh vào vết thương
trên tay khiến Ngô Duy bất ngờ mà kêu lên.
"A... Đau..."
"Hừ... Đau? Biết đau tại sao cậu còn đi đánh nhau?" - Vũ Minh Nguyệt vừa nói vừa dùng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn chăm chăm vào vết thương vừa bị cô ấn rỉ thêm chút máu.
Ngô Duy dở khóc dở cười trả lời:
"Anh không đánh nhau. Anh bị người ta đánh."
"Đánh hay lắm."
Vũ Minh Nguyệt thốt ra một câu khiến Ngô Duy bất lực mà ngả đầu ra thành sô pha, than thở:
"Em làm anh đau lòng đấy. Anh vì em nên mới bị đánh mà..."
"Tại sao lại là vì tôi?" - Cô hồ nghi.
Ngô Duy hơi lưỡng lự, sau đó nhắm tịt mắt mà tuôn ra một tràng:
"Nãy anh nói rõ sự việc năm xưa cho Vương Thiện. Cô ấy thấy em vì anh mà
phải chịu nhiều thiệt thòi nên đã tức giận mà thượng cẳng chân hạ cẳng
tay với anh."
Ngô Duy thở hổn hển, cậu hé mắt nhìn. Cô sẽ không vì cậu nói chuyện đó cho Vương Thiện mà buồn chứ?
Vũ Minh Nguyệt có chút bất ngờ, rơi vào trầm tư. Cô ấy... sao lại...?
"Minh Nguyệt, nghe anh nói..." - Ngô Duy quay người, đặt tay mình lên bàn tay nhỏ nhắn của Vũ Minh Nguyệt mà dịu dàng thủ thỉ - "Ngô Duy mà em từng quen yêu Vương Thiện nồng cháy, đó là sự thật không thể
chối cãi. Nhưng Vương Thiện của trước kia, của hiện tại và cả của tương
lai cũng sẽ không bao giờ đặt tình cảm của cô ấy lên người một chàng
trai khác ngoài anh họ của anh. Cô ấy thương em, là thật lòng. Cô ấy
đánh anh cũng chỉ là muốn anh tỉnh táo mà soi lại bản thân mà thôi. Và
anh nhận ra rằng, anh... yêu em. Anh yêu em không chỉ vì muốn con của
chúng ta - Cu Bon có một mái ấm gia đình thực sự mà còn vì chính bản
thân em. Em biết mà, phải không? Minh Nguyệt, em rất hiểu anh mà. Anh
không biết tán gái, anh cũng không biết nói lời hoa mỹ. Anh chỉ biết,
nếu em cho anh thêm một cơ hội để yêu em, yêu mẹ con em thì anh nhất
định sẽ không khiến em thất vọng."
Vũ Minh Nguyệt rưng rưng,
ánh mắt của Ngô Duy sao có thể chân thành như vậy? Ánh mắt ấy cô đã từng thấy qua khi cậu ngắm nhìn Vương Thiện trước đây. Nhưng bây giờ, ánh
mắt ấy lại hiện hữu khi cậu bày tỏ với cô.
Ngô Duy bất chợt trở tay nắm lấy cổ tay Vũ Minh Nguyệt, đẩy cô nằm xuống ghế sô pha.
Vũ Minh Nguyệt giờ mới có phản ứng, cô hoảng hốt dãy giụa, hét lên:
"Ngô Duy. Cậu lại say rồi? Mau thả tôi ra."
"Không. Minh Nguyệt. Anh không say. Anh rất tỉnh táo. Anh biết anh đang ở đâu, làm gì, với ai. Anh biết... anh muốn em..."
Ngô Duy thâm tình ngắm nhìn đôi mắt long lanh của Vũ Minh Nguyệt. Dường như cậu vẫn có thể nhìn thấy Minh Nguyệt trước đây - cô gái luôn bị cậu bắt nạt.
Cậu nhớ, nụ cười của cô ấm áp như ánh mặt trời, đôi mắt của
cô long lanh như những vì sao đêm khiến cậu chỉ muốn đắm mình trong đó
mãi thôi. Đôi môi ấy sao mà đỏ mọng đến vậy? Đôi môi ấy sao mà quyến rũ
đến thế? Thật khiến cậu muốn cắn một ngụm mà...
Vũ Minh Nguyệt đầu óc trì trệ. Cô không còn phản kháng mà chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt
của người đàn ông đang đè trên người mình. Đôi mắt ấy bị thâm tím một
bên nhưng vẫn không thể ngắn được sự ấm áp, ngọt ngào đang tràn ra
ngoài. Nó là một cái bẫy tinh vi khiến cô tự nguyện sa vào mà chẳng sợ
thương tổn.
Khi hơi thở bao trùm hơi thở, khi hai trái tim hòa
cùng một nhịp, khi môi vừa khẽ chạm môi... thì tiếng trẻ con lanh lảnh
vang lên:
"Chú??? Mẹ... Hai người... làm gì?"
"A... Cu Bon." - Vũ Minh Nguyệt giật mình hét lên.
Cô không thương tiếc đẩy Ngô Duy xuống đất rồi chạy lại gần Vũ Minh Nhật đang mắt nhắm mắt mở hỏi:
"Sao con còn chưa ngủ?"
Vũ Minh Nhật ngáp một tiếng, chép miệng:
"Con không thấy... mùi mẹ..."
"Ách... Được rồi. Mẹ sẽ đưa con đi ngủ."
Vũ Minh Nguyệt hai má phiếm hồng quay qua nhìn người đàn ông thương tích
đầy mình đang lồm cồm bò dậy với gương mặt nhăn nhó rồi nói:
"Phòng... Phòng dành cho khách ở... bên cạnh. Đêm... Đêm nay cậu... cứ ngủ ở đó đi."