Tối đó Tả Mạc nhận được một cuộc điện thoại từ Ngô Duy, hắn đưa điện thoại cho Vương Thiện - cái người mà đang thẫn thờ nhìn trời, lạnh nhạt nói:

"Ngô Duy có việc tìm em. Có vẻ cậu ta đang say."

Vương Thiện hơi rũ mắt thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn. Cô nhận lấy điện thoại, cất giọng khàn khàn:

"Alô. Ông tìm tôi có chuyện gì?"

Đầu dây bên kia nấc lên một tiếng rồi dùng cái giọng ngà ngà say mà trả lời:

["Bà... rảnh không? Tới với tôi... một lát..."]

"Ông đang ở đâu?"

["..."]

"Được. Đợi tôi."

Đoạn, Vương Thiện đứng phắt dậy, lạnh nhạt nói:

"Ngô Duy gặp chuyện. Tôi đi gặp cậu ấy."

Tả Mạc cau mày, tâm hắn lập tức nhộn nhạo, xót xa. Hắn hỏi, giọng không mang mấy phần thiện cảm:

"Em lo cho cậu ta?"

Vương Thiện đang lấy đồ thì chợt dừng tay, ánh mắt bỗng tối lại. Cô đóng cửa tủ, nụ cười thách thức kéo dài trên đôi môi nhạt màu:

"Đúng. Tôi lo cho Ngô Duy, rất lo cho cậu ấy. Lo cậu ấy phải chịu uất ức, lo cậu ấy phải chịu tổn thương, lo cậu ấy gặp phải chuyện không may. Lo cậu ấy bị người khác lợi dụng."

Có thể nói bây giờ, hiện tại, Vương Thiện không chỉ cảm thấy tổn thương mà còn vô cùng tức giận. Lợi dụng cô? Lợi dụng cô rồi thấy vui không?

Cô bỏ qua sự khuyên can của anh hai để ở lại bên hắn, đối với hắn là thật tâm, yêu thương hắn là thật lòng, chấp nhận cả việc mất đi tự do cá nhân để ở bên hắn. Vậy mà hắn đối đãi với cô như thế đấy. Cô có thể không tức giận hay sao?

Tả Mạc nhìn cô rồi lắc đầu không nói mà chỉ lẳng lặng bước ra khỏi phòng. Mọi chuyện đều do cô phản bội hắn mà ra, không phải sao? Hắn cũng là con người, cũng có cảm xúc đấy cô biết không? Cô nghĩ hắn có thể kiềm chế sự tức giận để không tiếp tục gây ra thương tổn cho cô sau khi cô cùng người đàn ông khác anh anh em em trong chính căn phòng của hắn là dễ dàng lắm sao?

Khi Vương Thiện rời khỏi Tả gia với chiếc môtô đen bóng cô chỉ cười khẩy một tiếng. Cô biết, Tả Mạc dễ dàng để cô đi như vậy là vì hắn chắc chắn cô không có khả năng bỏ trốn. Cũng đúng, nếu không có sự trợ giúp của anh hai thì tự cô thật không thể rời đi nổi. Mong sao anh hai phát hiện ra bất thường mà tới đón cô.

Trong khi ấy, khi khẽ nhìn qua bàn ăn của Ngô Duy, Vũ Minh Nguyệt không hiểu sao lại có chút lo lắng. Cô biết tửu lượng của cậu rất kém. Còn uống nữa chắc cậu sẽ không thể đứng dậy được nữa mất.

"Đàn ông con trai mà tửu lượng chỉ được đến đấy thì không thể làm được việc gì lớn." - Nguyễn Tuấn Nam khẽ thở dài.

Vũ Minh Nguyệt đăm chiêu:

"Cậu ấy tốt nhưng..."

"Nhưng cái quan trọng là em thực sự muốn gì. Muốn vì để Cu Bon nhận cha ruột mà miễn cưỡng quay lại với cậu ta để rồi cả đời phải sống trong sự băn khoăn, buồn khổ. Hay muốn một lần nghĩ cho bản thân cũng như tìm cho Cu Bon một người cha tốt hơn?" - Đoạn, anh nắm lấy đôi bàn tay trắng hồng của cô, dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô và nói lời chân thành - "Anh không phải người có địa vị, càng không phải là con cái của thế gia nhưng anh dám hứa với em là sẽ không bao giờ phụ bạc em. Anh sẽ luôn dùng tình cảm chân thật nhất để yêu thương, bảo vệ và bao bọc hai mẹ con em. Minh Nguyệt, em... có thể cho anh một cơ hội chứ?"

Vũ Minh Nguyệt thật sự chấn động. Nhìn gương mặt điển trai cùng đôi mắt si tình đang ở ngay trước mặt mà cô không biết phải nói gì cho đúng. Anh... là đang tỏ tình với cô sao? Anh là nghĩ cô vì Cu Bon nên mới miễn cưỡng bản thân? Không được, cô phải giải thích rõ ràng với anh.

"Em..."

"Em không cần trả lời luôn. Anh sẽ cho em thời gian. Chỉ mong em suy nghĩ kỹ."

Sau câu nói ấy, Nguyễn Tuấn Nam cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Không nhìn anh cũng biết là chàng trai bàn bên đang tức giận đến thế nào.

Ngô Duy chau mày càng sâu. Ánh mắt hiền lành, vô hại thường ngày giờ lại trở lên sắc lạnh đến đáng sợ. Đôi mắt ấy cứ như muốn hóa thành trăm, thành vạn mũi tên mà ghim vào phần lưng cao lớn của người đàn ông đối diện Vũ Minh Nguyệt.

Cùng với men rượu, cậu gần như mất hết sự bình tĩnh vốn có. Cậu biết, cậu không có quyền ghen. Cậu biết, cậu không có quyền cấm Vũ Minh Nguyệt lựa chọn người mà bản thân cô ấy yêu thương nhất. Nhưng... Nhưng...

"Tôi biết ông không thiếu tiền nhưng không cần phải phá đồ của nhà hàng đâu ông bạn à."

Giọng nói lành lạnh mang thêm mấy phần châm chọc của một người phụ nữ mới xuất hiện khiến không ít người phải đưa mắt nhìn qua.

Vương Thiện một thân đồ đen bó sát cùng phong cách trang điểm sắc đậm quyến rũ nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Cô khẽ đưa đôi mắt liếc qua bàn ăn của cái đôi đang tay trong tay ngập tràn tình ý kia một cái rồi bước tới ngồi cạnh Ngô Duy, nắm lấy cái tay sắp bóp nát ly rượu của cậu rồi mới cất tiếng than thở:

"Tửu lượng kém thì đừng có cứng. Tôi mà không ra được thì ai rước ông về giờ?"

Bàn tay đang dùng sức kia khựng lại một lát rồi dần dần thả lỏng. Ngô Duy cũng mệt mỏi nhắm mắt, ngả đầu vào vai Vương Thiện, nói nhỏ:

"Bà... nhất định tới."

Vương Thiện không nói mà chỉ nhẹ điều chỉnh tư thế sau đó búng tay gọi phục vụ. Cô kêu một ly nước gừng để giúp Ngô Duy rải rượu.

Trong khi chờ đợi, Vương Thiện tự rót cho mình một ly rượu mang sắc đỏ như máu rồi khẽ cười, bâng quơ nói:

"Thế giới này có đến hơn bảy tỉ người, nên... tìm được người mình yêu đã khó, giữ được người mình yêu lại còn khó hơn. Vì vậy tình cảm đôi khi không phải cứ cố gắng là được. Nhiều khi... buông tay... mới là lựa chọn tốt nhất."

Buông tay... là lựa chọn tốt nhất?

Người đàn ông mặc âu phục ngồi trong chiếc BMW sang trọng lặng lẽ gỡ tai nghe rồi đăm chiêu nhìn khung cảnh đèn đường sáng rực qua lớp kính ô tô. Lát sau, hắn ra lệnh cho người "tài xế" phía trên bằng chất giọng lạnh lẽo:

"Đi tìm Tô Nhiên Nhiên về đây."

Buông tay? Được, nếu đây là điều cô thực sự muốn thì hắn sẽ chiều theo vậy.

Nhưng... Vương Thiện à, Tả Mạc tôi vì em mà làm nhiều việc như vậy nhưng tại sao... tại sao em lại không yêu tôi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play