"Tiểu Thiện. Trước khi anh hai xoay chuyển được cục diện ở Lam gia, em tuyệt đối không được xác nhận bất kỳ quan hệ gì với người đàn ông đó."

"Tiểu Thiện, anh hai không cần biết em là chơi đùa hay thực sự có tình cảm với tên họ Tả kia nhưng em tuyệt đối không được phá hỏng sự cố gắng, lỗ lực biết bao năm nay của anh hai. Rõ chưa?"

Đường hoàng lộ diện cùng Tả Mạc, có con với Tả Mạc, xác nhận quan hệ với Tả Mạc... Tất cả đều là điều không thể ở hiện tại.

Vương Thiện mệt mỏi thu mình vào góc của một căn nhà hoang đổ nát, âm thầm rơi lệ. Chuyện này đến bao giờ mới kết thúc được đây?

Bất chợt, một bàn tay đặt lên vai cô, vỗ nhẹ:

"Về thôi."

Vương Thiện giật mình, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt của mình lên.

"Tả Mạc. Em xin lỗi..."

"Nếu thấy có lỗi thì mau bỏ cái bộ mặt thảm hại này của em và về nhà với anh."

Tả Mạc khom người, không ngần ngại mà lấy cổ tay áo mình lau đi những giọt nước mắt chảy dài của cô. Người ta nói con gái khóc rất đáng yêu nhưng hắn lại thấy cô khóc thật xấu xí. Hắn chỉ muốn cô mỉm cười, chỉ muốn cô luôn hạnh phúc mỉm cười mà thôi.

Vương Thiện trước khi cùng Tả Mạc rời đi còn âm thầm liếc về phía sâu trong căn nhà hoang này. Ở nơi đó, một bóng đen vừa vụt biến mất.

Trong khi ấy, ở trong một khu công viên vắng người, Ngô Duy mệt mỏi ngả người tựa vào chiếc ghế đá, thở dài. Bên cạnh cậu là Vũ Minh Nguyệt với khuôn mặt luôn cúi sâu.

"Minh Nguyệt..."

"Hửm???"

"Mấy năm qua cô... có từng nhớ tôi không?"

"..."

"Haizzz... Còn tôi thì luôn nhớ tới cô. Trên đường đi học, nhớ một "cái đuôi nhỏ" luôn nhí nhảnh đi theo tôi. Trong lớp học, nhớ một cô bạn với đôi mắt tròn luôn nghịch ngợm chọc phá tôi. Ở nhà, nhớ một người con gái luôn vì tôi bỏ bữa mà lo lắng, luôn vì tôi đổ bệnh mà không ngại đêm ngày chăm sóc..."

"Cậu..."

Ngô Duy đan hai tay vào thật chặt, đôi mắt xa xăm nhìn lên những vì sao.

"... Ban đầu tôi tưởng đó chỉ là một thói quen dần dần rồi cũng bỏ được mà thôi. Nhưng nó... lại không đơn giản như tôi nghĩ. Chỉ là tôi cứ cố chấp, cố chấp bắt buộc bản thân phải quên cô. Ngày cô đi, tôi chỉ dám đứng từ xa nhìn cô rơi lệ. Ngày trở về tôi cũng không đủ can đảm tìm gặp cô. Tôi sợ trái tim sẽ không nghe lời mà rung động..."

Vũ Minh Nguyệt không nói. Cô cảm thấy quyết định đi nói chuyện với Ngô Duy của mình thật là sai.

Yêu cậu? Thật ra... cô đã không còn yêu. Đâu ai có thể chấp nhận được sự thật người mình yêu trong khi ân ái với mình lại đi gọi tên của một cô gái khác chứ.

Sự bối rối, ngượng ngùng của cô mỗi khi gặp cậu không phải do cô còn yêu mà là do cô nghĩ tới Cu Bon. Chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà suốt hai năm nay cô đã để thằng bé thiếu đi tình thương của cha.

Bất chợt, Ngô Duy quay qua nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Vũ Minh Nguyệt, dùng đôi mắt ấm áp mà hướng cô bày tỏ:

"Minh Nguyệt, có thể em không tin nhưng hình như anh... đã yêu em mất rồi. Em có thể cho anh thêm một cơ hội hay không?"

Vũ Minh Nguyệt tròn mắt nhìn chiếc vòng cổ hình mèo nhỏ vừa được đặt vào trong lòng bàn tay. Cô thực thắc mắc, không biết hôm nay là cái ngày gì mà người người lại thi nhau tỏ tình vậy?

Vũ Minh Nguyệt đưa mắt rời đi, quả quyết nói:

"Nhưng tôi đã có con rồi."

Ngô Duy nghe mà cười đầy hạnh phúc:

"Em còn muốn giấu anh. Anh đã cho người đi xét nghiệm ADN rồi. Người ta mới báo kết quả cách đây không lâu. Cu Bon là con trai của anh."

"Cậu..."



Tiếng đồ đạc rơi mạnh xuống nền gạch gần đó đã cắt đứt câu nói của Vũ Minh Nguyệt.

Ngô Duy cau mày nhìn qua... Là tên đó à?

"Thì ra người lén lút đi theo bọn tôi nãy giờ là anh."

Nguyễn Tuấn Nam từ sau cái cây to gần đó bước ra. Sắc mặt anh hiện tại cực kì kém, mồ hôi lạnh cũng đã chảy dọc hai bên thái dương. Anh trực tiếp bỏ qua Ngô Duy mà hướng Vũ Minh Nguyệt hỏi dồn:

"Những gì cậu ta nói đều là sự thật sao? Vì không tin tưởng nên em mới không nói cho anh biết đúng không? Minh Nguyệt, nói anh nghe. Cha ruột của Cu Bon thật sự là..."

Vũ Minh Nguyệt cắn môi, hai tay đan vào nhau, siết chặt. Cô đứng phắt dậy, quả quyết quát lên:

"Hai người thôi đi. Ngô Duy, Cu Bon là con của cậu thì sao? Thằng bé là con của cậu nhưng cũng không đồng nghĩa với việc là tôi phải ở bên cậu. Còn anh Nam, anh chỉ là trưởng phòng của em, là một cấp trên, một người bạn không hơn không kém thì lấy tư cách gì trách em không nói việc riêng tư này với anh?"

Đoạn, cô nhanh chóng gạt tay Ngô Duy đang muốn chạm vào mình mà rời đi.

"Minh Nguyệt. Anh muốn nhận con." - Ngô Duy bất chợt hét lên với bóng lưng của cô gái nhỏ.

Trước đây cậu không biết thì thôi nhưng đến bây giờ, khi đã biết suốt hai năm qua cô vừa chịu đựng đủ loại miệt thị của người đời vừa phải cực nhọc làm lụng nuôi con thì cậu đâu thể trơ mắt đứng nhìn. Chưa kể đến việc cậu đã thực sự phải lòng cô rồi.

"Đợi tới thời gian thích hợp rồi tôi sẽ cho hai người nhận nhau."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play