Khoảng khắc cô gái mang mặt nạ
Ruby xuất hiện, mọi thứ xung quanh Tả Mạc như ngưng đọng. Trái tim hắn
thắt lại, các mạch máu như được đun sôi, chảy ngược.
Hắn bước nhanh về phía cô. Khi chỉ còn cách cô ba bước, hắn nâng tay, gương mặt lộ rõ sự hồi hộp khó tả. Hắn gọi nhỏ:
"Tiểu Thiện... là em đúng không?"
Chợt hắn cảm thấy đau nhói ở mu bàn tay. Máu chảy xuống. Dao nhỏ dính máu, nhỏ giọt.
Tả Mạc nhìn tay mình, chua xót cười. Dù vậy hắn vẫn không thu tay về mà
còn tiếp tục hướng tới, một lòng muốn tháo xuống chiếc mặt nạ Ruby. Hắn
hỏi, giọng mang chút cầu khẩn hiếm thấy:
"Tiểu Thiện... Về với tôi được không?"
Cô gái phía đối diện dường như không nghe lọt lời hắn nói. Cô nâng tay, trỏ thẳng vào hắn, quyết đoán ra lệnh:
"Đánh."
Ngay lập tức năm người đeo mặt nạ quây lấy Tả Mạc còn Cảnh Thác và Hoàng Phỉ cũng được bốn người còn lại tiếp đón nhiệt tình. Ngay lúc đó cô gái
mang mặt nạ Ruby lao thẳng về phía Tả Khiên Hổ.
Tả Khiên Hổ từ khi quyết định đích thân tới đây thì cũng đã xác định phải trực tiếp đối
mặt với con gái của người phụ nữ gã yêu. Bởi vậy, không một phút chần
chừ, khi cô vừa lao tới cũng là lúc hàng trăm viên đạn lấy cô làm mục
tiêu mà bay ra từ tứ phía.
Gương mặt lạnh nhạt đang giấu dưới lớp mặt nạ Ruby kia khẽ hiện lên một nụ cười quỷ dị. Muốn giết cô? Không dễ vậy đâu.
Tả Mạc nhìn qua, trái tim như bị bóp nghẹt. Hắn hét lên:
"Không được bắn."
Lỡ cô không né được... Lỡ cô trúng đạn... Lỡ cô... Lỡ cô...
"Chết tiệt!"
Tả Mạc chửi thề một câu rồi gần như trở thành một con thú xổng chuồng,
điên cuồng đánh trả với năm người trước mắt. Rốt cuộc bọn họ đang nghĩ
cái gì vậy? Tại sao không xông ra bảo vệ cô?
Nhưng thực ra... cô
chẳng cần ai bảo vệ. Một mình cô cũng có thể né được hết toàn bộ các
loạt đạn bắt tới. Không những thế còn triệt để lấy người của Tả Khiên Hổ làm lá chắn khiến 50 người quanh gã hoàn toàn chết sạch.
Các loạt súng dừng hẳn, có vẻ người yểm trợ trong tối của gã cũng đã hoàn toàn
bị người của cô càn quét qua. Cô gái mang mặt nạ Ruby hoàn hảo đứng trên vài cái xác vương mùi máu tanh nồng. Cô mỉm cười đầy chế giễu. Sau đó
chậm rãi gỡ mặt nạ.
Chiếc mặt nạ đính đá Ruby rơi xuống một vũng
máu đỏ lòm. Gương mặt cô gái với sức mạnh đáng sợ hiện ra. Cô có đôi mắt nâu đầy sắc sảo. Chiếc mũi cao và bờ môi mỏng rực lên sắc đỏ với những
vệt máu chảy dài trên gương mặt càng khiến cô trở lên nguy hiểm hơn gấp
trăm lần.
Tả Khiên Hổ nhìn cô, nghiêm nghị khuyên:
"Vương Thiện. Coi như chuyện quá khứ chúng ta bỏ qua. Tôi sẽ không truy cứu
việc làm lần này của cháu, cũng sẽ không đuổi giết hay cho người theo
dõi cháu. Từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
"Nước sông không phạm nước giếng? Hừ... Nực cười. Ông làm nhục mẹ tôi, dồn mẹ tôi đến bước đường cùng khiến bà phải tự vẫn. Ông truy sát ba cha con
tôi, giết hại cha tôi, ám hại anh trai tôi khiến anh ấy sống chết không
rõ. Ông cướp đi gia đình của tôi, cướp đi tuổi thơ của tôi,... cướp đi
tất cả của tôi mà còn muốn tôi bỏ qua cho ông?"
Ngay lúc này đây gương mặt Vương Thiện vì tức giận mà vặn vẹo đáng sợ, hai mắt cô ngập tràn thù hận cùng sát khí.
Cô rất nhanh vứt xuống hai con dao nhỏ trên tay, đổi lấy hai lưỡi dao dài
hơn 30cm rỗng giữa như một thanh kiếm thu nhỏ rồi hét lên đầy uất hận:
"Tả Khiên Hổ, dù có phải xuống địa ngục tôi cũng sẽ kéo ông theo..."
Đoạn, cô lao về phía Tả Khiên Hổ như một mũi lao sắc nhọn. Chỉ là giữa đường
thì cô lại bị chặn đầu bởi tay chân đắc lực của gã - Du Hải.
Du
Hải mặt đối mặt với Vương Thiện, ánh mắt khó tránh khỏi sự ngạc nhiên
cùng đề phòng. Trong đầu anh hiện lên cả ngàn dấu chấm hỏi. Cô là Vương
Thiện thật sao? Rốt cuộc cô đã phải trải qua những gì để có thể thay đổi đến đáng sợ như vậy? Những điều đó anh hoàn toàn không biết. Nhưng anh
có thể chắc chắn rằng ngày hôm nay, tại chính nơi đây, ngay thời điểm
này, anh... hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.
Vương Thiện
nâng môi cười đầy mỉa mai rồi xông đến đánh tay đôi với Du Hải. Không
quá bảy chiêu, Du Hải hoàn toàn ngất lịm, phủ phục dưới chân cô.
Lúc này cả Hoàng Phi, Cảnh Thác và Tả Mạc đều không thể tách ra khỏi đám
người trước mắt. Họ một khi đã chiến đấu thì đều giống như những cỗ máy
không biết mệt, càng không biết đau khiến ba người bọn hắn tiến không
được, lùi cũng không xong.
Tả Mạc vừa phải đánh trả những đòn
quyết liện với tốc độ nhanh như vũ bão của Vương Kỳ, Vương Tử, Vương
Đông, Vương Xuân và Vương Hạ lại vừa phải phân tâm chú ý đến nhất cử
nhất động của Vương Thiện nên nhiều lần sơ sót khiến đối thủ có cơ hội
làm mình bị thương.
Tả Mạc nhìn qua năm người đang phối hợp rất
chặt chẽ, liên tiếp công kích mình mà căm giận không thôi. Trong lòng
hắn không biết đã lôi bao nhiêu đời tổ tông nhà họ ra giày xéo hết một
lượt.
Thầm chửi thề một câu, hắn lại xông lên chiến đấu. Phải làm sao mới có thể thoát được đây?
Trong lúc này Vương Thiện và Tả Khiên Hổ không biết đã đấu qua bao nhiêu chiêu bài võ thuật chỉ biết là cả hai đều đã thấm mệt.
Tả Khiên Hổ bị một đòn của Vương Thiện đẩy cho lùi về sau gần 5m. Gã không thể tin nhìn cô gái trước mặt. Từ bao giờ cô lại có thể đánh đấm giỏi
như vậy?
Vương Thiện lại không một chút ngơi nghỉ, tiếp tục dùng những đòn chí mạng dồn Tả Khiên Hổ vào đường cùng.
Năm năm khổ luyện bằng máu thịt của cô cuối cùng cũng đến ngày được đền đáp thích đáng. Cô chờ ngày này lâu lắm rồi. Ngày mà cô có thể... tự tay
giết chết tên cầm thú Tả Khiên Hổ...
"Tả Khiên Hổ. Đi chết đi."
Ngay lúc đường dao quyết định của Vương Thiện gần phi tới chỗ Tả Khiên Hổ
thì Tả Mạc lại đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt gã...
"Thiếu gia... Không..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT