Căn phòng quen thuộc giờ tối đen như mực, một người đàn ông yên lặng ngồi trên chiếc giường lớn, bàn tay thô ráp không ngừng mân mê chiếc mặt nạ lão trư. Tả Mạc ngồi đấy, lẳng lặng hòa vào bóng đêm.

Cô... bỏ đi rồi. Cô thật sự chạy trốn khỏi hắn.

Căn phòng này... thật thơm.

Cũng đúng thôi, nó đã lưu lại hương thơm, giọng nói của cô; lưu lại những tiếng cười và cả những giọt nước mắt bi thương của cô suốt bốn năm qua.

Ngước lên nhìn ánh trăng qua khung cửa sổ mà lòng hắn nặng trĩu. Hắn biết, trên đời này có rất nhiều thứ có thể từ bỏ. Nhưng thù giết cha giết mẹ thì làm sao có thể nói quên liền quên.

Hắn biết cô là một người vô cùng cứng rắn và nhẫn tâm. Để đạt được mục đính cô còn không tiếc làm hại đến bản thân thì việc từ bỏ tình cảm với hắn cũng đâu phải là chuyện lớn lao gì.

Ba tiếng gõ đều đặn vang lên, cửa phòng bật mở, Hoàng Phỉ tiến vào. Tuy trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào nhưng đôi mắt lo lắng cùng tức giận kia đã hoàn toàn phơi bầy ra nội tâm của anh. Anh nghiêm túc báo cáo:

"Thiếu gia. Cuộc gọi cuối cùng của Vương Thiện là với Ngô Duy. Ngoài ra tôi cũng đã điều tra được hướng đi của cô ấy."

Bàn tay đang vuốt ve mặt nạ chợt ngừng lại. Tả Mạc khẽ cười, nụ cười rét lạnh khiến lòng người sợ hãi. Hắn đứng dậy, chỉnh lại áo vest, ra lệnh:

"Mời Ngô nhị thiếu gia tới đây một chuyến."

"Vâng."

Vương Thiện, em thật sự coi trọng cậu ta hơn tôi?

Ngay lúc này, tại hàng ghế chờ ở Bắc Kinh Thủ đô Quốc tế Cơ trường, Vương Thiện đang lướt xem tin tức kinh tế trên laptop. Còn Vương Hạ thì đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chợt, Vương Thiện lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng:

"Hắn... sẽ không tìm thấy chúng ta chứ?"

Vương Hạ nghe nhưng vẫn giữ nguyên tư thế mà trả lời:

"Sẽ không."

Vương Thiện không nói gì thêm chỉ là trong lòng vẫn còn lo lắng. Thế lực của Tả gia lớn mạnh như vậy sao có thể không tìm thấy hai người các cô?

Vương Hạ khẽ mở mắt nhìn gương mặt lo lắng bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài, gọi:

"Emily."

Vương Thiện chưa hoàn toàn tiếp nhận cái tên mới nên mất vài giây cô mới nhận ra là Vương Hạ đang gọi mình.

Vương Thiện ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Vương Hạ.

Vương Hạ khẽ vỗ lên mu bàn tay cô, vô cùng tự tin mà khẳng định:

"Cô yên tâm đi. Vương thiếu gia làm việc luôn rất cẩn thận. Để tôi nói cô biết. Tất cả những người trợ giúp chúng ta trong bệnh viện lẫn hai cô gái lái xe đều là những người mới gia nhập thế lực của thiếu gia vào hai năm gần đây nên lý lịch trước đó hoàn toàn trong sạch. Với lại tất cả bọn họ đều thuộc nhóm người dùng một lần. Tức là sau nhiệm vụ đưa cô ra khỏi bệnh viện thì đến một, hai năm sau họ mới có thể tiếp tục nhận nhiệm vụ mới. Vì vậy trong khoảng thời gian này chúng ta và họ sẽ không có một chút liên lạc nào. Dù Tả gia có điều tra ra họ thì cuối cùng vẫn đi vào ngõ cụt mà thôi."

Vương Thiện gật đầu. Một lúc sau cô lại ngập ngừng hỏi:

"Anh hai... có khỏe không?"

"Ngoài việc bị mất một ngón trỏ tay phải ra thì nhìn chung là khỏe."

Nghe vậy sự ấm ức trong Vương Thiện lại trỗi dậy. Cô hỏi dồn:

"Vậy tại sao mấy năm nay anh hai không cố gắng liên lạc với tôi? Tôi... tôi tưởng anh ấy đã..."

Vương Hạ khẽ liếc nhìn cô rồi bình thản nói:

"Tả gia là một thế lực vô cùng lớn mạnh mà gia tộc nơi thiếu gia đang nương náu lại hoàn toàn ngược lại. Thiếu gia mặc dù rất muốn liên lạc với cô nhưng do Tả gia canh trừng vô cùng nghiêm ngặt nên không thể. Chỉ nói đến việc cô đi học thôi cũng đã có cả tá người theo dõi. Muốn qua mắt chúng quả thực là rất khó. Vì vậy để có thể gặp lại cô thiếu gia đã quyết tâm xây dựng một thế lực cho riêng mình. Chỉ là sau khi trải qua nhiều chuyện thiếu gia không chỉ thành lập được một thế lực ổn định mà còn luyện cho mình được một trái tim sắt. Khi thấy cách cô và Tả Mạc ở chung... thiếu gia... đã nghi ngờ cô ở bên hắn ta lâu ngày nên nảy sinh tình cảm, quên đi hận thù nên không muốn liên lạc lại với cô nữa. Cho đến khi thấy cô chủ động tìm, thiếu gia mới cho cô một cơ hội. Chắc cô vẫn nhớ rõ bức thư hôm đó. "Rời khỏi Tả gia, anh hai sẽ đưa em đi." Đấy là một thử thách. Nếu cô không làm được, thiếu gia sẽ hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cô."

Thì ra là vậy. Nếu ngày ấy cô không dùng tính mạng của mình ra đánh cược thì có phải vĩnh viễn không thể gặp lại anh hai nữa hay không?

Vương Thiện sau một lúc trầm tư thì cũng lấy lại vẻ mặt kiên định. Cô hỏi:

"Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"

"Washington DC. Vương thiếu gia đang đợi cô ở đó."

Ở đây có người đang hồi hộp chờ đợi, thả lỏng thư giãn thì ở tầng hầm của Tả gia... một người đau đớn chịu đựng, một người lại điên cuồng khát máu.

Trong một căn phòng chỉ có lập lòe ánh sáng trắng, Tả Mạc lạnh nhạt ngồi trên ghế tựa. Tay trái cầm một ly rượu vang đỏ lắc nhẹ; tay phải lại đối lập hoàn toàn, cầm một chiếc roi da có kích thước hoàn hảo như một con rắn khẽ đung đưa theo nhịp. Chiếc áo sơ mi trắng dính máu, đỏ tươi trông vô cùng đáng sợ. Trên gương mặt cương nghị cũng bị dây một chút máu đỏ.

Dưới chân hắn, Ngô Duy đầu tóc rối bù, quần áo nhếch nhác, rách tả rách tơi. Những vết thương do roi da quật trúng rách toạc, máu chảy không ngừng. Cậu thở hổn hển, giọng nói đứt quãng:

"... Anh Mạc... Thật... thật sự... Tiểu Thiện... chỉ... chỉ gọi để... tạm biệt. Em... em hoàn toàn... không... không biết... cô ấy... đi đâu."

Ngô Duy đổ rạp xuống sàn. Cậu thật sự không biết. Mà kể cả có biết thì cậu cũng sẽ không nói.

Tả Mạc không nói, chỉ đưa mắt nhìn xuống, chiếc roi da cũng lướt dần lên trên người Ngô Duy khiến cậu một trận rùng mình.

Đúng lúc này Tả Khiên Hổ đẩy cửa bước vào. Gã tới gần, đứng cạnh Tả Mạc rồi liếc nhìn cháu trai của mình, ra lệnh với Du Hải - một tên vệ sĩ thân cận đi theo phía sau:

"Đưa Ngô nhị thiếu gia đi chữa trị."

Du Hải gật đầu nhận lệnh. Sau đó liền dùng sức cõng Ngô Duy đi.

Tả Mạc không nói gì chỉ chăm chăm nhìn vào ly rượu. Thấy vậy Tả Khiên Hổ mới ném qua cho hắn một chiếc máy ghi âm dạng nhỏ, sau đó mở lời:

"Hoàng Phỉ đã khôi phục cuộc gọi của Vương Thiện. Tự con nghe đi."

Sau đó gã liền quay đi. Tự bản thân gã cũng không muốn tìm Vương Thiện nữa. Để cô gái nhỏ này rời đi có lẽ sẽ tốt hơn.

Tả Mạc mặt không đổi sắc, vứt chiếc roi da xuống, cầm lấy chiếc máy ghi âm, ấn mở.

["Tạm biệt."]

Giọng nói quen thuộc ấy khiến lòng hắn nhói lên. Khẽ nhấp một ngụm rượu, hắn cười, nụ cười mang theo sự tức giận khó kiềm chế.

"Trốn cho kĩ. Tốt nhất là đừng để tôi tìm ra em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play