Tin Vương Thiện tỉnh lại đã nhanh chóng lan đi khắp nơi. Cánh nhà báo lại ùn ùn kéo tới, chầu trực cả ngày trước cổng bệnh viện.
Từ cửa sổ của phòng bệnh, Vương Thiện đưa mắt nhìn ra, vô cùng hài lòng mỉm cười.
Nhớ hồi đó cha cô kể là mẹ cô khi trên thời hoàng kim của sự nghiệp, đâu
đâu cũng có hình ảnh quảng bá của mẹ, một show trình diễn của mẹ cũng có thể thu về được cả ngàn tỷ. Chỉ là sau khi quen cha, mẹ đã từ bỏ toàn
bộ sự nghiệp, rời khỏi chốn xa hoa, tìm về một làng quê ở Mĩ sinh sống.
Còn cha - một thành viên ưu tú của Mafia cũng nguyện hi sinh tất cả danh
tiếng, sự nghiệp, thậm chí là phải giả chết để tạo một lý lịch mới trong sạch hơn cùng vợ con sống một cuộc sống an nhiên nơi đất khách quê
người.
Cha cô từ đó làm một nhân viên văn phòng bình thường, mẹ cô cũng nhận hàng may về làm ở nhà để kiếm thêm thu nhập. Anh hai và cô
thì luôn dính lấy nhau như hình với bóng, học cùng học, chơi cùng chơi,
quậy cũng cùng quậy. Cuộc sống của gia đình cô khi ấy tuy không giàu
sang nhưng lại vô cùng yên bình và hạnh phúc.
Cơ mà trời lại cứ
hay trêu người. Một ngày nọ nhà cô tiếp đón một vị khách lạ. Gã nói gã
đã tìm mẹ rất lâu. Gã nói gã nhớ mẹ. Không những vậy gã còn nói xấu cha, xúi giục mẹ bỏ cha đi theo gã.
Cô nghe mà ấm ức vô cùng nên đã
cầm gấu bông chạy lại, vừa đánh vừa khóc vừa mắng gã là người xấu. Còn
nhớ khi ấy mẹ phải dỗ thật lâu cô mới nín. Nín rồi lại còn thút thít mà
bắt mẹ hứa sẽ không bao giờ rời xa cha, sẽ không bao giờ bỏ rơi anh hai
và cô. Mẹ đã đồng ý.
Ngay tối ấy cô cùng anh hai đã nghe lén được
cuộc nói chuyện của cha mẹ. Họ nói sẽ chuyển đi vào ngay hôm sau. Tối đó cả nhà cô vội vã thu dọn đồ đạc. Chỉ là hôm sau khi cha cô đến công ty
xin nghỉ việc thì mẹ cô đã bị một đám người bắt đi. Cha về liền tức giận mang theo cô và anh hai đi tìm mẹ. Tìm đến tận tối muộn. Khi cô đã mệt
rã rời thì cuối cùng cũng tìm được mẹ. Tìm được rồi... nhưng là... tìm
được một cỗ thi thể.
Cha vì quá đau khổ và tức giận nên đã ngay
lập tức xông vào một lòng muốn giết Tả Khiên Hổ, trả thù cho mẹ. Còn
người anh hai lớn hơn cô hai tuổi thì lại dẫn theo cô bỏ trốn.
Đến khi gặp lại người cha với một thân đầy thương tích nhưng vẫn mang tâm
trạng uất hận của mình, cô liền bàng hoàng tỉnh lại, òa khóc. Cuộc sống
của cô, hạnh phúc của cô đã hoàn toàn bị phá hủy rồi.
Chính khoảng khắc ấy, một cô bé đáng yêu đã tự chặt đứt đôi cánh thiên thần của mình và thay vào đó là một ác quỷ nhỏ với một lòng thù hận khảm sâu.
Cha đã không thể giết chết Tả Khiên Hổ vậy để anh em cô thay cha đưa gã xuống địa ngục.
Tả Mạc đi vào đúng lúc cảm nhận được mùi vị của sự nguy hiểm. Hắn ngay lập tức nhận ra tâm trạng Vương Thiện đang rất không ổn. Vì chỉ khi tức
giận cực điểm, hay quá đỗi nhớ thương gia đình cô mới không kiêng kỵ mà
để lộ ra ham muốn trả thù cha hắn lớn như vậy.
Đặt một cặp lồng cháo xuống bàn, Tả Mạc kéo ghế lại gần Vương Thiện, ngồi xuống, hỏi:
"Đỡ đau rồi đúng không?"
Vương Thiện lười mở miệng nên chỉ gật đầu.
Tả Mạc thấy cô không muốn nói chuyện thì cũng không có nói gì nhiều, lẳng
lặng dở bàn ăn mini của giường bệnh lên rồi múc cháo ra bát, đặt trước
mặt cô, nói:
"Ăn đi."
Vương Thiện vẫn ngồi im không nhúc nhích. Tả Mạc nhìn dáng người gầy yếu đang cố gắng kiềm chế sự tức giận đến mức môi mím chặt thành một đường của cô mà không khỏi thở dài. Hắn cau mày:
"Em muốn tự ăn hay để tôi bón cho em ăn?"
Nghe dọa, Vương Thiện lại nhớ tới cảnh bón nước uống ban nãy, mặt bỗng chốc
phiếm hồng. Cô đưa mắt nhìn bát cháo trước mặt, chậm rãi đưa tay trực
tiếp xúc ăn.
Mặc dù trong lúc hoạt động vết thương bị ảnh hưởng
gây đau nhói ở phần lưng nhưng Vương Thiện lại không tỏ ra chút gì đau
đớn. Cô cứ thế tự mình ăn hết bát cháo. Chỉ là hai bên huyệt thái dương
của cô đã mướt mồ hôi lạnh.
Tả Mạc nhìn qua rồi lấy khăn tay lau mồ hôi cho cô. Sau đó thành thục dọn bàn ăn rồi đỡ cô nằm xuống.
Lúc này Vương Thiện mới chầm chậm lên tiếng hỏi:
"Tô Nhiên Nhiên có ổn không?"
"Ổn hơn em."
Nghe vậy Vương Thiện liền thả lỏng, yên tâm mỉm cười đầy thánh thiện, nhỏ tiếng nói một câu:
"Vậy thì tốt rồi."
Sau đó trong phòng lại rơi vào im lặng. Tả Mạc nhìn cô thật lâu. Vẻ mặt vui vẻ cùng thỏa mãn này của cô là sao? Thật sự là tốt đến mức vì cứu Tô
Nhiên Nhiên mà tự hại đến bản thân?
Đúng lúc này tiếng gõ cửa quy
củ vang lên. Cửa mở, Cảnh Thác cùng một bác sĩ bước vào. Cảnh Thác khẽ
cúi chào Tả Mạc rồi hả hê nhìn Vương Thiện cười:
"Sư muội à. Làm người mà tốt quá là tự hại đến bản thân đó. Nhìn xem giờ cô thành cái dạng gì rồi."
"Nếu anh đến để xỉa xói tôi thì miễn đi. Mời anh về."
Cảnh Thác mới không thèm nghe lời Vương Thiện, trực tiếp tới bên giường kiểm tra cho cô. Sau đó nói:
"Các vết thương sau lưng thì chỉ cần chờ dăm bữa nửa tháng liền có thể lành. Nếu không muốn để lại sẹo thì tôi sẽ đưa riêng cho cô một loại thuốc
trị sẹo. Còn đáng lo vẫn là vết thương trên đầu và ở bắp chân. Tạm thời
cô không nên suy nghĩ nhiều nếu không đầu sẽ vô cùng đau nhức. Còn cái
chân của cô hiện tại không thể chịu lực, nếu cô không muốn mất chân thì
đừng có đi lại."
Đoạn anh quay qua Tả Mạc đưa ra ý kiến:
"Thiếu gia, hiện tại cứ để Vương Thiện ở lại đây theo dõi thêm bốn, năm ngày
nữa đi. Nếu không sợ khi vết thương trên đầu cô ấy gặp vẫn đề lại không
thể kịp thời chữa trị."
Tả Mạc vốn tính sau khi Vương Thiện
tỉnh lại sẽ đưa cô về Tả gia chăm sóc. Nhưng khi nghe được lời này của
Cảnh Thác thì hắn liền gật đầu để cô ở lại bệnh viện.
Vương Thiện
ngoài mặt thì làm như không quan tâm mà quay đầu đi nhìn cửa sổ nhưng
trong tâm trí lại không ngừng suy nghĩ miên man, hồi hộp chờ đợi.
Cảnh Thác à... liệu anh có biết là bản thân đã vô tình tiếp tay cho giặc không ta?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT