Vương Thiện vẫn luôn duy trì nụ cười vô hại trên khán đài nhưng vừa bước vào phòng thay đồ cô liền trở
lại với dáng vẻ băng lãnh mọi khi. Cô tựa lưng vào cửa, bình tĩnh lau
nước mắt. Còn 3 phần thi nữa, cố lên nào.
"Thì ra đây là lý do khiến bà tham gia thi nữ sinh thanh lịch."
Tiếng Ngô Duy từ bên kia cánh cửa rót vào phòng mang theo bao mối cảm xúc
phức tạp. Ấm áp có, bao dung có, tiếc thương cũng có, nhưng nhiều hơn cả vẫn là bất đắc dĩ.
Vương Thiện yên lặng gật đầu nhưng lại nhớ ra
Ngô Duy đang đứng ngoài cửa vốn không thể thấy được cái gật đầu của cô
nên nhỏ giọng ừ một tiếng.
Bên kia cách cửa im lặng một lúc rồi vang lên tiếng thở dài. Sau đó âm thanh ấm áp, dễ nghe lại truyền tới:
"Khi nào đi thì nhớ báo với tôi một tiếng."
"Nhất định."
---
"Aaaaa... Vương Thiện thối tha. Chết tiệt."
Vừa trở lại phòng thay đồ Tô Nhiên Nhiên đã phát điên, gạt phăng tất cả
những món đồ mỹ phẩm đắt tiền. Cô ta phải tốn không ít tiền mới mua được bộ áo dài độc quyền này của nhà thiết kế cuồng văn hóa Việt Nam bên Mĩ
vậy mà vẫn không bằng một tà áo rách của con nhỏ Vương Thiện ấy.
Ngay cả phòng thay đồ, trang điểm cô ta cũng phải dùng lớp học mà lý gì con nhỏ đó lại được dùng phòng chờ của trường?
Hai bả vai Tô Nhiên Nhiên run lên mãnh liệt, bàn tay bóp chặt lấy cạnh bàn
nổi cả những đường gân đáng sợ. Không những vậy, đôi mắt mở to ngập tràn thù hận kia cũng hằn lên những tơ máu đỏ ngầu.
Nhà trang điểm trẻ Lâm Lam Lam bên cạnh nhìn mà hoảng sợ. Không phải ban nãy hiền dịu,
đáng yêu lắm hay sao? Sao dáng vẻ bây giờ lại như muốn bóp chết cô thế
này?
Lâm Lam Lam nhặt xong đồ đứng dậy, rụt rè vươn tay ra, run giọng gọi:
"Tiểu... tiểu thư...!!!"
"Gì?" - Tô Nhiên Nhiên đáp lại nhưng vẫn không quay đầu nhìn Lâm Lam Lam.
"Chúng ta trang điểm... để... để chuẩn bị cho phần thi tiếp theo chứ ạ?"
Tô Nhiên Nhiên tức giận liếc xéo Lâm Lam Lam một cái, hậm hực đá ghế rồi mới ngồi xuống.
Trong khi ấy, ở hàng ghế khách mời danh dự. Tả Mễ day day trán, như có như không nhìn Tả Mạc.
"Anh ta liệu còn sống chứ?"
Tả Mạc lạnh lẽo lướt trên ngón trỏ tay phải của mình. Chính hắn đã bắn
phát súng cuối cùng ngày ấy. Hắn dám lấy mạng cam đoan là trúng chỗ
hiểm.
"Không. Chết rồi."
Cô có phải hay không sẽ hận hắn?
VÒNG 2: BIỂU DIỄN TÀI NĂNG.
Tài năng của các nữ sinh dự thi là gì? Cũng chẳng có gì đặc biệt. Người thì hát, người thì múa, người lại nhảy hiện đại. Ba người đầu tiên đã nhảy
hiện đại rồi. Mọi người đều rất tò mò không biết Vương Thiện sẽ làm gì
tiếp theo.
Nhưng 2 phút trôi qua, Vương Thiện vẫn không xuất hiện. Nữ MC vừa từ phòng thay đồ của Vương Thiện chạy ra liên tục xin lỗi nói rằng sức khỏe của cô hiện tại không ổn định nên không thể trình diễn.
Tiết mục tiếp theo chính là của Tô Nhiên Nhiên.
Tô Nhiên Nhiên cố
tình sắp tiết mục của mình sau Vương Thiện nhằm đè cô. Thật không ngờ vì cách làm ấy mà phần thi trước hào quang của cô ta triệt để bị lãng
quên.
Lần này cô ta vốn định đổi tiết mục lên trước nhưng chưa kịp làm gì đã nghe nói Vương Thiện đau đầu dậy không nổi. Quả là trời phù
hộ mà.
Ánh sáng chuyển đỏ, Tô Nhiên Nhiên như một thiên thần sa
ngã đạp lên tầng khói trắng bước ra. Khác với dáng vẻ đáng yêu, ngọt
ngào thường ngày, ánh mắt cô ta sắc lạnh và âm trầm hơn, gương mặt cũng
được trang điểm trưởng thành hơn mấy phần. Chiếc váy bó đỏ rực như máu
tôn lên cơ thể bốc lửa của cô ta.
Giai điệu bắt tai của bài "Solo" vang lên, mọi học sinh đều bị thu hút bởi sự lột xác đầy bất ngờ cùng
những bước nhảy điêu luyện của Tô Nhiên Nhiên. Điều đấy khiến cô ta vô
cùng tự mãn. Tuy nhiên, khi rời ánh mắt đến hàng ghế khách mời thì đến
cả một góc áo của Tả Mạc cũng không thấy.
Cùng lúc đó, Vương Thiện quần áo không chỉnh chu đang tựa người vào cánh cửa được mở hé, quan sát.
"Nhảy cũng không tệ."
Còn đang tính xem thêm một chút thì Vương Thiện đột nhiên cảm thấy một ánh
mắt rét lạnh đang nhìn mình. Một người đàn ông vest đen đang bước từng
bước vững chãi về phía phòng thay đồ của cô.
Cô vội vàng đóng cửa, an tĩnh ngồi trước đống mỹ phẩm để Minh Duyên và Ngọc Trâm trang điểm, làm tóc.
Ngoài cửa, Tả Mạc vừa tới gần đã bị Ngô Duy chặn lại.
"Ngô Duy."
Cùng với giọng nói băng lãnh là cỗ hàn khí áp lực đánh thẳng tới trái tim
yếu đuối của Ngô Duy khiến cậu không tự chủ mà run rẩy, giọng nói cũng
có đôi chút ấp úng:
"Tiểu... Tiểu Thiện nói ai cũng không được cho vào. Đặc biệt... là anh."
Tả Mạc cũng không có ý sẽ đạp cửa xông vào chỉ là bàn tay trong túi quần
đang nắm lại thành quyền, nổi gân xanh đáng sợ. Cô thật sự là đang làm
cái gì?
"Sức khỏe của cô ấy sao rồi?"
Ngô Duy bất lực lắc đầu:
"Anh biết mà."
Vai đột nhiên có chút nặng, Ngô Duy mờ mịt nhìn bàn tay đang đặt trên vai cậu của Tả Mạc, ánh mắt dò hỏi.
Bàn tay to vỗ vỗ vài cái, căn dặn:
"Làm cho tốt."
Tả Mạc vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại có chút buồn phiền
nhìn về phía cánh cửa khép kín, âm giọng cũng trở lên lớn hơn:
"Cần gì thì gọi tôi."
Nếu cô đã nguyện ý tin tưởng người khác thì hắn sẽ âm thầm bên cô vậy.
Vương Thiện không nghe, cô nguyện ý không nghe. Vốn sau phần thi thứ nhất cô
đã kêu Ngô Duy cài máy liên lạc. Nhưng ban nãy khi Tả Mạc đến, cô đã
trực tiếp bỏ máy liên lạc của mình ra. Đợi khi bóng người cao lớn mờ
nhạt dần phía cửa Vương Thiện mới mang lại máy liên lạc.
Muốn trả thù thì trước tiên phải loại bỏ tư tình.
"Và cuối cùng, để kết thúc vòng thi thứ hai: biểu diễn tài năng, hotgirl
Vương Thiện của lớp 12A2 sẽ mang đến cho chúng ta một bản ballet nổi
tiếng... Hồ Thiên Nga."
Nhưng không như mọi người nghĩ, vang
lên không phải là giai điệu kinh điển của bản ballet làm mưa làm gió một thời mà là tiếng piano nhẹ nhàng. Màn chiếu cũng dần trở lên rõ ràng.
Trên màn chiếu, một người đàn ông đang hạnh phúc đánh đàn. Bên cạnh ông là
một cậu bé đẹp trai với ánh mắt long lanh đang chăm chú nhìn chuyển động của những phím đàn. Tiếng đàn theo từng ngón tay điêu luyện truyền
thẳng vào tim mỗi người.
Vương Thiện từ sau cánh gà nhẹ nhàng bước ra. Không có hiệu ứng ánh sáng, không có đoàn vũ công phụ họa, chỉ có
một mình cô gái nhỏ với chiếc váy công chúa màu hồng. Mái tóc đen xõa
dài chỉ buộc một lọn nhỏ phía trên đỉnh đầu tạo thành một cái sừng nhỏ
đáng yêu. Cách trang điểm so với phần thi đầu lại càng thêm ngọt ngào.
Trên màn chiếu cũng dần xuất hiện một bé con váy hồng, tóc cột nhúm nhỏ
thành sừng rất đáng yêu. Bên cạnh, nắm tay cô bé đó là một người phụ nữ
mang nét đẹp Á - Âu vô cùng thu hút.
Một vài giáo viên ở đây và hầu hết các nữ sinh khối 12 đều nhận ra người phụ nữ đó. Có người không thể tin mà hét lớn:
"Wendy... Wendy Cox..."
"Thật sự là Wendy Cox."
Mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía Vương Thiện, thấy cô đang múa như cô
bé trên màn chiếu kia. Giai điệu kinh điển của bản ballet Hồ Thiên Nga
được bàn tay nghệ thuật của người đàn ông kia sửa đổi trở lên nhẹ nhàng, du dương đến lạ. Người phụ nữ mang tên Wendy Cox kia thì lại đang ân
cần hướng dẫn bé con múa từng nhịp.
Vương Thiện hoàn toàn nhập tâm vào âm nhạc. Những động tác ân cần của mẹ ngày ấy lại hiện lên rõ ràng
như in, như khắc vào tận sâu trí nhớ.
Cô bé váy hồng ngày ấy vụng về múa theo mẹ, cô gái váy hồng hôm nay đã có thể tự mình đứng lên múa cho mẹ xem rồi nè.
Kết thúc bài múa mọi người như vỡ òa trong muôn vàn dòng cảm xúc, hơn cả vẫn là xúc động đến bật khóc.
Vương Thiện quỳ trên sân khấu, tóc dài phủ xuống che đi gần hết gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt.
Màn chiếu sau lưng cùng lúc chuyển sang cảnh chiều tà, một cô gái giản dị
trong bộ váy trắng trong đang quỳ gối trước hai ngôi mộ. Cơ thể như hòa
làm một với ánh tà dương, mái tóc đen theo gió tán loạn bay hòa cùng với những giọt mưa bụi ảm đạm.
"Tôi tên Vương Thiện. Tôi là con
gái của siêu mẫu hàng đầu mất tích mấy chục năm qua - Wendy Cox cùng
nghệ sĩ piano Vương Minh Tường. Thực ra, họ không hề mất tích, chỉ là
lui về sống trên một vùng quê ở nước Mĩ. Nhưng mẹ tôi đã mất cách đây
sáu năm, hai năm sau đó cha tôi cũng đi theo mẹ. Về sau, một vài chuyện
đáng sợ đã xảy ra khiến tôi và anh hai lạc nhau..."
Ngẩng đầu, Vương Thiện dùng đôi mắt ướt nước nhìn thẳng vào máy quay, nói bằng khẩu hình:
"Nhớ em không, anh hai?"
Sau đó, nàng thiên nga bất lực ngã xuống, hôn mê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT