Quả nhiên không ngoài dự đoán, ba giờ sau Trần Hán Thăng nhận được cuộc gọi từ Triệu Xuân Minh thông báo, công việc của Trương Vệ Vũ cùng Trương Vệ Lôi đã được sắp xếp ổn thỏa.
Một người làm bên hậu cần, còn một người làm bên phòng bảo vệ.
Trần Hán Thăng nhìn đồng đồ, giờ này đã là 5h30 lão kia đã sắp xếp công việc thảo đáng trước khi đến giờ tan tầm. Có vẻ như Triệu Xuân Minh rất sợ đoạn băng ghi âm bị phát tán ra bên ngoài, nên không muốn kéo dài việc này sang thứ 2.
Thời điêm Trần Hán Thăng đưa hai anh em đi nhận công việc, hắn chủ động nói: "Thật ra nếu muốn tìm công việc cho hai người ở căn cứ 101 cũng không phải là việc khó, với lại trên chi nhanh của tôi cũng đang tuyển người. Nhưng hai người biết tại sao tôi lại cố tình ép buộc Triệu Xuân Minh phải bố trí hai người vào đấy làm việc không?"
Trương Vệ Lội đang định lên tiếng, nhưng nhìn qua anh trai mình là Trương Vệ Vũ vẫn ngồi yên lăng, cho nên lại nuốt những lời đang định nói vào trong.
"Bởi vì tôi thấy được, xưởng sản xuất này là nơi chế biến những linh kiện điện tử. Hay nói thẳng ra đây là nhà máy gia công linh kiện."
Trần Hán Thăng tự hỏi tự trả lời: "Mặc dù chỉ là nhà máy gia công, nhưng người chủ nhà máy là Trịnh Quan Đề đang không ngừng thay đổi cải cách theo hướng tích cực. Nếu đường cô ấy đi vẫn chuẩn xác thì thị trường mở ra cực kỳ rộng lớn, cho nên muốn nhét hai người vào đây, nói không chừng hai năm sau nơi đây lại là một mỏ vàng."
Sau khi hắn nói xong, chợt trông thấy vẻ mặt ngơ ngác của anh em Trương Vệ Vũ cùng Trương Vệ Lôi, cũng chỉ cười cười, không nói thêm điều gì.
Hai anh em xuống xe, Trương Vệ Lỗi vẫn còn ngơ ngác hỏi: "Anh, vừa rồi anh nghe hiểu gì không?"
"Không."
Trương Vệ Vũ lắc đầu: "Thật ra anh nghĩ câu ta cũng không phải nói cho chúng ta nghe, mà để định vị lại mục đích của bản thân thôi."
...
Trịnh Quan Đề có một việc làm rất quen thuộc, là sau khi tan tầm sẽ trở vào văn phòng tiếp tục làm việc. Khả năng cao để chìm vào trong yên lặng có thể suy nghĩ ra được nhiều vấn đề hơn.
Tình huống này là do Nhiếp Tiểu Vũ ngẫu nhiên biết được, trải qua sự quan sát của đã chứng minh đây là sự thật. Hiện giờ đã có hai anh em Trương Vệ Vũ làm công tác chứng thực, nên Trần Hán Thăng lập tức đi tố giác vạch trần.
Nếu như đã đắc tội với loại người như Triệu Xuân Minh thì không thể quay đầu, nhất định phải xuất chiêu liên tục đánh ngã gã. Nhân nhượng cho những kẻ này chính là ngược đãi bản thân mình.
Cùng lúc đó, Triệu Xuân Minh cũng đang ở phòng mình suy nghĩ phương án giải quyết.
Gã không nghĩ tới Trần Hán Thăng có thể ghi âm mình. Gã đã quá coi thường người trẻ tuổi này rồi.
Hiện tại có hai phương án lựa chọn.
Một là nhận lỗi cùng xưởng trưởng Lý Tất Tùng, đồng thời đẩy hết trách nhiệm lên người Trần Hán Thăng. Nhưng làm vậy cũng chưa chắc có hiệu quả, mà lại để mất đi sự tín nhiệm của Lý Tất Tùng.
Hai là coi như không biết gì, chỉ hi vọng Trần Hán Thăng giữ lời hứa. Cố gắng tìm điều kiện trao đổi lại bản ghi âm kia.
Triệu Xuân Minh vừa hút thuốc vừa suy nghĩ. Gã vẫn còn chút do dự, bỗng một người đồng nghiệp tiến vào phòng làm việc nói: "Lão Triệu, sao tên chuyển phát nhanh dưới trướng cậu vẫn còn quanh quẩn trong xưởng làm gì vậy?"
Triệu Xuân Minh giật này mình, vội vã hỏi: "Hắn ở đâu?"
Người đồng nghiệp trả lời: "Tại cửa khu nhà hành chính, nhưng nơi nó chỉ có phòng làm việc của xếp Trịnh thôi. Những người khác không phải ăn cơm thì đã về nhà, giờ này còn gì mà chuyển phát đâu nhỉ."
Triệu Xuân Minh hoảng sợ, không kịp nói thêm gì, hốt hoảng chạy về khu nhà hành chính, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Trần Hán Thăng.
Triệu Xuân Minh nhìn chằm chằm vào hành lang rộng lớn, đột nhiên trong đầu nghĩ đến một loại quái thú, tiếp theo có ý định nuốt bản thân mình.
"Không thể ngồi chờ chết, ít ra còn có thể chạy."
Suy nghĩ này nổi lên trong đầu Triệu Xuân Minh, nhưng cần phải làm thật nhanh. Nói không chừng Trần Hán Thăng vừa nói xong, con mụ Trịnh kia sẽ lập tức tổ chức hội nghị, đến lúc đó mình muốn đi cũng không kịp nữa rồi.
"Cần có một sự kiện kiềm chế chuyện này, để kéo dài thêm chút thời gian."
Triệu Xuân Minh có ý tưởng này, lập tức theo hướng này bắt đầu suy nghĩ, kết quả nghĩ đến một sáng kiến.
...
Thời điểm ăn cơm trưa, có người nói bà vú của Trịnh Quan Đề từ Hồng Kông qua đang bị cảm, không biết có bị sốt không, nhưng lý do này có thể bị cách ly vì có triệu chứng của bệnh dịch.
"Hồng Kông, phát sốt, bệnh dịch đường hô hấp, cách ly."
Mấy chữ này cứ ẩn hiện trong đầu Triệu Xuân Minh, cuối cùng gã nảy sinh một ý tưởng to gan.
Triệu Xuân Minh đi vào buồng điện thoại bên ngoài nhà mày, ấn xuống dãy số, nhưng không đợi kết nối. Hành động này cứ lặp đi lặp lại mấy lần.
Nhìn qua là biết đang cực kỳ do dự, nhưng cuối cùng gã cũng cắn răng dứt khoát một lần.
"Alo, đây có phải là trung tâm kiểm xoát dịnh khu vực Giang Lăng không? Tôi đang ở 157 khu vực công nghiệp Đông Sơn, nhà máy thiết bị điện tử Tân Thế Kỷ. Tôi cần báo cáo, trong xưởng có khả năng có người bị lây dịch bệnh. Cô ấy là người Hồng Kông, vâng... Đúng là người Hồng Kông..."
Tình hình dịch bệnh bây giờ còn nguy cấp hơn cả tình hình hỏa hoạn. Chỉ ba phút sau, một đoàn xe lũ lượt kéo đến nhà máy Tân Thế Kỷ.
Những nhân viên trong xưởng còn không biết chuyện gì xảy ra, đã nhìn thấy rất nhiều người mặc đồ cách ly xông vào nhà máy, còn bên ngoài có người đang lập hàng rào ngăn cách.
Thật ra, Trần Hán Thăng vừa mới đến không được bao lâu, mới vừa đi vào chỗ nghỉ ngơi của Trinh Quan Đề.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp một đại nhân vật, nên rất chú ý đến dáng vẻ bên ngoài, cho nên trước đó đã vào nhà vệ sinh chỉnh sửa cẩn thận, tiểu tiện một chút thả lỏng tinh thần.
Nhưng lúc này, hắn gặp được một nhóm người, nhìn mình như kiểu gặp được kẻ thù vậy.
"Mình chỉ đi tè thôi, không cần quá đáng vậy chứ?"
Trần Hán Thăng có chút sững sờ.
...
Lúc này một bác sĩ bước vào, âm thanh quần áo bảo hộ vang lên "ong ong".
"Xin chào, có người báo cáo khu nhà này có xuất hiện người bị dịch. Do chỉ thị của tổ chức, chúng tôi cân nghiêm ngặt cách ly những nhân viên có tiếp xúc hay làm việc ở khu nhà này, đảm bảo không để bệnh dịch mất kiểm soát."
Trần Hán Thăng nghe những lời này. Chuyện quái gì vậy? Tỉnh Tô Đông là một tỉnh an toàn nhất trong đại dịch, con mẹ nó người ngoài hành tinh bị bệnh rồi ngã xuống đây sao?
"Bác sĩ, có chuyện hiểu lầm ở đây phải không?"
Trần Hán Thăng còn muốn giải thích. Nhưng căn bản, đám người này không nghe, rất nhanh đã có người xác nhận tình huống.
"Hôm nay có một người Hồng Kông bị sốt, mà hiện tại cô ấy ở tầng này, cho nên cần cách ly những người có lui tới tầng này là được. Những tầng khác không liên quan có thể ra về."
Bác sĩ còn quan tâm an ủi Trần Hán Thăng: "Không có việc gì đâu. Cậu còn trẻ, thân thể sẽ có sức đề kháng cao, không dễ bị nhiệm bệnh đâu. Nhưng vẫn cần cách ly kiểm tra, chung tôi không thể bỏ sót trường hợp nào được. Mỗi ngày cần phải kiểm tra tình hình nhiệt độ cơ thể."
Trần Hán Thăng giống như người đang nằm mơ vậy. Không hiểu sao, mình lại dính vào chuyện này.
"Tôi phải cách ly bao lâu?" Trần Hán Thăng hỏi.
Bác sĩ suy nghĩ chút rồi trả lời: "Nếu như người Hồng Kông chỉ là bị sốt đơn thuần, nhiệt độ cơ thể các người cũng bình thường thì có thể giải trừ cách ly. Nhanh nhất cũng phải ba ngày."
Trần Hán Thăng lắc đầu: "3h tôi cũng thấy là quá nhiều. Tối nay tôi còn có hẹn với người ăn cơm."
Đêm này, xong chuyện, hắn còn phải về ăn cùng Tiêu Dung Ngư, hai người hẹn nhau ăn uông tâm sự.
Bác sĩ nghe thấy vội cười: "Hẹn bạn gái ăn cơm phải không? Theo cậu mạng người quan trọng hay bạn gái quan trọng?"
"Bạn gái quan trọng hơn."
Trần hán Thăng nghiêm túc nói.
"Oài, thì ra là một cậu bé yêu mỹ nhân chứ không yêu giang sơn?"
Nữ ý tá nói đùa: "Cậu cần phải bỏ suy nghĩ này đi. Nếu không có việc gì, 3 ngày sẽ trôi qua nhanh thôi."
Ngay tại thời điểm nói chuyện, đã có người hoàn thành xong giới tuyến cách ly. Không những thế còn có cảnh sát đứng canh ở đó nữa.
"Con mẹ nó, đùa hay thật vậy?"
Trần Hán Thăng có cảm giác khẩn trương.
"Tầng này còn có người khác sao? Không phải chỉ có mình giám đốc Trịnh thôi sao?"
Trần Hán Thăng vẫn chưa có câu trả lời, thì từ văn phòng ở giữa có một người cao ráo bước ra.
Chạng vạng tối 6h, hành lang còn chưa bật điện, nên hắn chỉ nhìn thấy một người khoác một cái áo đơn giản, dáng người cực chuẩn, bên eo có một dây lưng ở đó làm nổi bật đường cong tuyệt mỹ.
Vào giữa tháng 4 tại Kiến Nghiệp, gió thổi man mát, tóc của cô gái theo từng làn do bay bay, che mất một phần khuôn mặt.
Xoạt. Ngay tại lúc đó, đèn hành lang được bật lên.
Cô nhẹ nhàng vén mái tóc đang bay toán loạn cho gọn gàng lại. Một khuôn mặt dịu dàng không ngoài dự đoán xuất hiện. Nhưng có một điều, khí chất cô gái cực kỳ cao quý, bình tĩnh hiền hòa, thông minh nhã nhặn.
"Chào các vị, tôi là người chủ hợp pháp của nhà máy Tân Thế Kỷ, Trịnh Quan Đề."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT