Dịch: God Of Heaven

Xuyên Chi Vận là một quán ăn Tứ Xuyên, Trần Hán Thăng gọi hai huynh đệ Trương Vệ Vũ cùng đến thì đã thấy đám người Triệu Xuân Minh đã gọi món ăn.

"Hán Thăng, cậu ra bên ngoài tùy tiện ăn chút gì đi, lúc bên tôi kết thúc thì lúc đó sẽ gọi lại cho cậu."

Từ lúc bắt đầu, Triệu Xuân Minh đã không muốn để cho Trần Hán Thăng ngồi vào bàn.

Vẫn là những người khác không chịu nổi: "Không sao, chỉ là nhiều hơn mấy đôi đũa mà thôi."

Triệu Xuân Minh nghe xong, lập tức cười theo: "Chủ yếu lo lắng bọn họ sẽ tiết lộ bí mật của lãnh đạo xưởng."

"Ăn bữa cơm rau dưa thì có thể có bí mật gì."

Một người hơn 50 tuổi vung tay nói. Lão chính là trưởng của xưởng điện tử, tên là Lý Thất Tùng, lần trước lúc tập trung ở Thiên Thủy Nhã Tập uống trà thì lão cũng góp mặt.

Trần Hán Thăng chỉ là cười không nói lời nào, ngại ngùng như thanh niên mới vừa gặp mặt.

Trương Vệ Lôi xem xét một chút, trong tâm không khỏi bất ngờ ngày đó hắn dùng 200 tệ vu hại mình, Trần Hán Thăng không phải là bộ dáng này.

Trần Hán Thăng nhận ra được chuyện gì, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Trương Vệ Lôi, cười híp mắt giúp cậu ta gắp món ăn.

"Ăn nhiều một chút."

"Ừ, cảm ơn."

Trương Vệ Lôi đột nhiên có chút gò bó, hiện tại cậu ta thật sự là có chút sợ Trần Hán Thăng.

Khả năng thật sự có thể là ở đây có nhiều người ngoài, những người ở điện tử xưởng lúc ăn cơm quả nhiên không có tán gẫu về việc riêng tư.

Chỉ là trong lúc vô tình tán gẫu có người nói ra chuyện bát quái: " Ở bên bộ Hành chính có người nói: tối hôm qua cô bảo mẫu của Trịnh Quan Thị giống như bị cảm lạnh, cũng không biết có bị sốt hay không, nếu là thật có lẽ là bị bệnh đường hô hấp kia rồi."

"Đừng nghĩ nhiều, những người có tiền như cô ấy thì sẽ không bị bệnh."

"Có chút tiền nhưng cũng không nhiều, chỉ là một cô công chúa bị ruồng bỏ mà thôi."

······

Ăn cơm trưa xong, Lý Tất Tùng đối với Triệu Xuân Minh nói: "Bộ hậu cần các cậu tính hóa đơn đi, rồi báo cho tôi để ký tên."

Triệu Xuân Minh cung kính đáp ứng, có điều sau khi Lý Thất Tùng rời đi, Triệu Xuân Minh hướng về phía Trần Hán Thăng nói: "Hán Thăng, cậu cầm hóa đơn tính tiền đi, sau đó đưa biên lai cho tôi."

Ý của gã rất rõ ràng, bữa cơm này không chỉ cố ý nhường Trần Hán Thăng tính tiền, mà còn muốn bản thân cầm được tờ biên lai.

Đã được ăn chùa một bữa, còn kiếm được thêm tiền bằng cách này.

Trần Hán Thăng lần này không nhúc nhích, chỉ vào Trương Vệ Vũ cùng Trương Vệ Lôi nói rằng: "Chủ quản Triệu, tôi có việc nhỏ muốn nhờ ngài. Chuyện là tôi có hai người bạn đồng hương, ngài có thể hay không giới thiệu vào công tác trong Tân Thế Kỷ được không?"

Triệu Xuân Minh đang thảnh thơi xỉa răng, đánh giá hai người Trương Vệ Vũ một hồi, rủ xuống mí mắt nói: "Chuyện này để sau hẵng nói, hiện tại trong xưởng cũng không có nói nhất định phải nhận thêm người, trước tiên cậu đi tính tiền đi."

Trần Hán Thăng giống như là không nghe thấy gì, tiếp tục giới thiệu: "Trương Vệ Vũ tính cách hơi trầm ổn một chút, không bằng tiến vào bộ hậu cần bộ giúp Triệu chủ quản, Trương Vệ Lôi tuổi còn trẻ thân thể rất được, có thể đi làm gác cửa."

Triệu Xuân Minh có chút kỳ quái, ngày hôm nay Trần Hán Thăng có gì đó thay đổi.

"Trước tiên đi tính tiền, cậu không nghe sao?"

Triệu Xuân Minh thiếu kiên nhẫn nhổ cây tăm ra, xoa vóc người khô gầy người nói.

Trần Hán Thăng vẫn như cũ thờ ơ không động lòng, chậm rãi rót cho mình một chén trà: "Cô Trịnh Quan Thị hẳn là ông chủ lớn của các người, chủ quản Triệu cả ngày ở sau lưng nói xấu cô ấy, nếu như cô ấy biết được thì phải làm sao bây giờ?"

"Làm sao, cậu muốn đi mật báo?"

Triệu Xuân Minh khinh thường nói: "Chuyện then chốt là ai sẽ đi tin một đứa chuyển phát nhanh...... "

Có điều lúc gã còn chưa nói dứt lời, Trần Hán Thăng đột nhiên lấy ra một cái Walkman, ấn công tắc "Xoạch" một cái, bên trong phát ra âm thanh rõ ràng.

"Mẹ của cô ta ở Trịnh gia không địa vị gì, chỉ là một tiểu thiếp."

"Trịnh gia có hơn 1000 công ty lớn như thế, nhưng mà chỉ phân cho cô ta một cái thiết bị xưởng điện tử nhỏ như vậy."

"Then chốt là cô ta mới đi du học từ nước Mỹ về, bằng cấp cao thì thế nào, kinh nghiệm còn chưa có gì mà đã nghĩ đến cải cách, trưởng quản lý chịu áp lực không nhỏ nhỉ."

······

"Cậu làm sao có nội dung cuộc trò chuyện của chúng tôi?"

Triệu Xuân Minh sửng sốt một chút, gã bước nhanh đi tới muốn cướp Walkman.

Trương Vệ Vũ cản trước mặt, sắc mặt cậu ta biểu hiện sự lạnh lùng.

Triệu Xuân Minh sợ hết hồn, Trương Vệ Vũ có bí danh là "Trường Mâu", trước đây ở phụ cận Cảng Thành Nhất Trung có tiếng lưu manh, mặt lạnh vẫn có chút doạ người.

Trần Hán Thăng lấy băng* từ trong Walkman ra, kẹp ở giữa hai ngón tay nói: "Triệu chủ quản muốn băng sao, vậy tôi đưa cho ngài này."

*băng: Kiểu thẻ nhớ giống mình thời nay ấy, thời xưa thường dùng băng cát xép để nghi lại.

Chỉ nghe "Đùng" một tiếng, Trần Hán Thăng trực tiếp ném băng lên trên người Triệu Xuân Minh.

Triệu Xuân Minh nhanh tay nhặt lên, nhưng lại ngờ vực nghĩ là Trần Hán Thăng làm sao dễ dàng trả tài liệu về cho mình?

Quả nhiên, Trần Hán Thăng nhếch một hớp nước trà nói: "Băng tôi đã sao chép, nguyên bản ở bên trong máy nghi âm, loại băng này một ngày có thể phục chế lại 300 phần nữa, ngài có tin hay không tôi sẽ phát cho mỗi người trong xưởng một phần?"

"Đệt!"

Triệu Xuân Minh mắng: "Cậu tối giác tôi với Trịnh Quan Thị? Tôi chỉ sợ cậu cũng không biết thời gian cô ta ra vào xưởng như thế nào đi?"

"Tôi biết."

Trần Hán Thăng cười híp mắt: "Hai tuần lễ qua tôi đã để cho thủ hạ quan sát thời gian cô ấy ra vào xưởng, cùng với vị trị văn phòng nữa."

Triệu Xuân Minh giờ mới hiểu được, cái bẫy này đã sớm được bày ra.

"Mặt khác."

Trần Hán Thăng tiếp tục nói: "Cái này ghi âm không chỉ có cho Trịnh Quan Thị một phần, còn muốn giao một phần cho Lý Tất Tùng xưởng trưởng, ta liền nói đây là Triệu chủ quản lúc ăn cơm ghi lại đến."

"Đồ chó Trần Hán Thăng, cậu muốn hủy tôi?"

Triệu Xuân Minh nổi giận gầm lên một tiếng, gã muốn vọt lên, nếu như phần ghi âm này được giao cho Lý Thất Tùng, coi như lão ta không hẳn tin, nhưng sau này có việc gì chắc chắn sẽ không mang theo mình đi nữa.

Triệu Xuân Minh còn chưa đi được hai bước thì đã bị Trương Vệ Vũ đẩy về phía sau một đoạn.

Kỳ thực cũng không cần Trương Vệ Vũ ra tay, Triệu Xuân Minh giống như cây gậy trúc, xác thực sức chiến đấu được có 5 phần cặn bã.

Có điều Trần Hán Thăng cũng rất ưng ý biểu hiện của Trương Vệ Vũ, nếu so với Trương Vệ Lôi đang đứng một bên xem trò thì thực sự tích cực hơn nhiều.

Thân thể nhỏ bé của Triệu Xuân Minh bị đẩy suýt chút nữa ngực lệch vị, gã nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Trần Hán Thăng, thở hổn hển nói: "Cậu cũng chưa qua 20 tuổi sao lại thâm độc như vậy?"

"Cũng không thể nói như vậy, chủ quản Triệu."

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Muốn nói thâm độc vẫn là ngài thâm độc, lão tử vốn chỉ muốn theo đại gia kiếm chút tiền lẻ, mở rộng chi nhanh mốt tý, kết quả tiền kiếm được cũng không đủ cái miệng ăn uống của ngài, còn có uống trà hút thuôc. Ngài thực sự cho chúng tôi sự dễ chịu sao?"

Triệu Xuân Minh không lên tiếng, gã xác thực không phải người tốt, ăn hoa hồng quá nhiều, không chút nào cân nhắc lợi nhuận của Trần Hán Thăng.

Đương nhiên, lão cũng không để ý đến chuyện Trần Hán Thăng có thể phản kích, yên tâm thoải mái bắt nạt chàng trai chưa tới hai mươi tuổi lịch sự này.

"Không bằng như vậy."

Triệu Xuân Minh ngữ khí hoà hoãn lại: "Cậu đưa bản chính cho tôi, điều kiện nào cũng được. Còn hai người bạn đồng hương này, tôi lập tức sắp xếp tiến vào xưởng."

..... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Xem ra Triệu Xuân Minh cũng không phải là người không có đầu óc, nếu không có thì gã cũng không thể lên được phó chủ quản, gã còn biết kế hoãn binh.

Trần Hán Thăng không đồng ý: "Cứ an bài người tiền vào xưởng chứng minh thành ý trước, sau đó đưa tiền ngài đã ăn vụng trả lại cho tôi. Tôi đã tính rồi, 4700 tệ, bốn bỏ năm là lên một vạn."

"Tôi nhất thời không thể bỏ ra được nhiều như vậy." Triệu Xuân Minh lập tức nói.

Trần Hán Thăng xác định một cái kỳ hạn: "Cho ngài ba ngày chuẩn bị, thế nhưng nội trong ngày hôm nay tôi muốn ngài sắp xếp hai người tiến vào xưởng, nếu như không được thì ngài mai tôi lập tức đưa cuộn băng ghi âm cho Trịnh Quan Thị và Trưởng xưởng Lý."

Triệu Xuân Minh âm trầm nhìn kỹ Trần Hán Thăng vài lần, đẩy cửa ra tính tiền rời đi.

Trong phòng khách ăn cơm chỉ còn lại ba người, Trần Hán Thăng cúi đầu uống trà, Trương Vệ Vũ trầm mặc không nói, Trương Vệ Lôi cảm thấy lần giao chiến vừa nãy thật giống như là tình tiết trong phim điện ảnh vậy.

Chính bản thân cậu ta cũng còn rất nhiều nơi không hiểu, vừa có cảm giác rất lợi hại, nhưng lại không có tính giác ngộ.

"Tôi phỏng chừng Triệu Xuân Minh vì muốn ổn định tôi, buổi chiều lập tức sẽ an bài hai cậu vào xưởng."

Trần Hán Thăng đứng lên nói: "Đến lúc đó cứ vào làm thôi."

"Vậy chúng ta ngay ở dưới tay hắn công tác sao?"

Trương Vệ Lôi không nhịn được hỏi, cậu ta lo lắng Triệu Xuân Minh sẽ trả thù hai đứa.

"Không có chuyện gì. "

Trần Hán Thăng tỏ vẻ thờ ơ: "Đồ chó này đang dùng kế hoãn binh. Có điều lão tử cũng đã đoán được rồi, tiền khẳng định là sẽ không lấy được lại. Đợi đến lúc gã đưa hai cậu vào xưởng, tôi lập tức cầm băng ghi âm đi tìm Trịnh Quan Thị tố cáo gã, có là kẻ đần độn mới chờ ba ngày sau."

Trương Vệ Lôi càng thêm trợn mắt ngoác mồm, đây là kế trong kế, bẫy bên trong bẫy, lời nói dối chồng chất lên lời nói dối.

"Hừ, nhất định phải tìm bắp đùi to nhất mà ôm, trưởng xưởng Lý tuy có kinh nghiệm lẫn uy vọng vẫn là chỉ làm công, Trịnh Quan Thị trẻ người lại còn là người nắm giữ cổ phần, hai người không cần nghĩ cũng biết nên ôm ai đúng không?"

Trần Hán Thăng cười lạnh một tiếng, từ ban đầu Triệu Xuân Minh đã đứng sai đội, chính mình giúp gã đào phần mộ sâu hơn một điểm.

(Nếu có gì sai sót ở khâu dịch thuật hay chính tả, mọi người hãy vào luận truyện tại bạch ngọc sách để mình sửa nhé <3)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play