Cố Cẩm Nguyên nhìn lửa, quả nhiên là đã tắt, liền nghi hoặc hỏi: "Không phải vừa nãy còn cháy tốt sao, sao tự nhiên lại tắt?"
Lô Bách Minh đưa tay vò đầu, sầu não nói: "Có lẽ là gió lớn, hoặc là có chỗ nào đó không đúng?"
Cố Cẩm Nguyên đành phải quay lại, nhìn nhìn: "Gió này cũng không đến mức có thể làm tắt lửa, hơn nữa củi ở bên trong cũng rất tốt."
Nàng với tay cầm một cây củi vừa đốt, liền thấy trên đó có chút khác thường, hình như là bị người động tay chân.
Nàng buồn bực nhìn Lô Bách Minh, thân thể Lô Bách Minh liền căng thẳng.
May mắn giày của hắn giấu ở dưới áo choàng, Cố Cẩm Nguyên sẽ không thấy, cũng khó có thể phát hiện.
Hắn càng thêm bất đắc dĩ nói: "Cố cô nương, lửa này đốt không cháy, ta đây cũng không có cách nào nương, cô nương giúp ta nghĩ cách."
Đàm Bùi Phong vốn muốn mang theo Cố Cẩm Nguyên đến nhìn lửa mình, hắn đã nghĩ kỹ, sau khi dẫn nàng đi, liền hỏi trái cây một chút, hỏi những thứ khác một chút, trò chuyện bình thường, lại giải thích chuyện tối hôm qua, đương nhiên, sau khi trở về lại chuẩn bị một ít thứ cô nương gia thích, hợp lý.
Cái này là suy nghĩ của mình hắn, còn chưa thực hiện, hắn đương nhiên sẽ không thể để Lô Bách Minh nửa đường đoạt đi.
Phải biết rằng Lô Bách Minh là thân thích của Ninh Quốc Công phủ, Lô Bách Minh này dễ dàng ra vào Ninh Quốc Công phủ, mình thì không thể làm được, cho nên phải nắm chắc lấy cơ hội này.
Bây giờ nghe Lô Bách Minh nói vậy, quả thật là mặt muốn méo xệch đi, nghĩ thầm ngươi có biết xấu hổ hay không, một đại nam nhân, không nên lôi kéo một cô nương giúp ngươi, không biết làm thì ngươi đừng châm lửa, không biết làm thì ngươi đừng ăn!
Vì vậy hắn nói: "Bách Minh, có một lần không thể có lần hai, có lần hai không thể có mãi, Cố cô nương không phải nha hoàn của nhà huynh, không thể mỗi ngày đều theo giúp huynh nhóm lửa."
Lúc Lô Bách Minh đối mặt với Cố Cẩm Nguyên, nói là lời nói lắp bắp, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng với Đàm Bùi Phong, cả người liền thông minh nhanh nhẹn.
Hắn xuất thân là thị vệ trong cung, đâu có thể nào thật sự thật thà phúc hậu như vậy đâu!
Lúc này đáp trả lại một cách mỉa mai: "Cố cô nương tốt bụng, mới giúp ta, Bùi Phong lại nói Cố cô nương như vậy, huynh cảm thấy thích hợp sao? Hay là nói, trong lòng Bùi Phong huynh coi thường Cố cô nương."
Đàm Bùi Phong: "Bách Minh, không nói chuyện gì khác, chỉ nói lửa này của huynh, đang cháy tốt tại sao có thể tắt?"
Hắn dĩ nhiên là cực kỳ hoài nghi cái này, vừa rồi lúc hắn muốn dẫn Cố Cẩm Nguyên đi, rõ ràng lửa kia còn đang cháy tốt, đâu thể nào trong nhát mắt liền tắt, nhất định là có quỷ.
Lô Bách Minh: "Nếu ta biết rõ thì đã không cần xin Cố cô nương chỉ bảo rồi."
Dù sao làm hỏng mối quan hệ cũng không sao, từ nay về sau có thể bồi dưỡng, nhưng Cố cô nương lại chỉ có một, chẳng may bị đối phương mang đi, thì không thể tìm được người thứ hai rồi.
Cố Cẩm Nguyên ở bên cạnh cũng kinh ngạc, không ngờ nhân vật nhìn tuấn lãng kiệm lời như Đàm Bùi Phong, lại biết cãi nhau, càng không ngờ tới Lô Bách Minh chính trực thật thà phúc hậu, lại có thể cùng Đàm Bùi Phong tức giận như vậy.
Nàng đứng nhìn một lúc, liền đi tìm Đàm Ti Duyệt, tiếp tục rửa trái cây.
Về phần hai nam nhân này, trào phúng chế giễu nhau một phen, cuối cùng trong lúc vô tình nhìn bên cạnh, lại phát hiện Cố Cẩm Nguyên đã rời đi từ lâu, nhất thời hai mắt nhìn nhau.
Đàm Ti Duyệt nhịn không được cười ra tiếng, mấy người bên cạnh cũng đều mím môi cười, duy chỉ có một người trong số đó, lại cắn môi, xem thường nhìn Cố Cẩm Nguyên.
Cố Cẩm Nguyên cảm nhận được ánh mắt kia, nhìn qua, là Hồ Hàm Thu.
Đàm Ti Duyệt cũng nhìn thấy: "Hồ Hàm Thu ái mộ Lô Bách Minh, quan hệ giữa hai người họ cũng không tệ."
Cố Cẩm Nguyên hiểu rõ, hai người bọn họ cũng có thể xem là họ hàng, quen biết từ nhỏ, Lô Bách Minh tướng mạo cao lớn, có nữ hài nhi yêu mến cũng là bình thường, mà vừa rồi mình và Lô Bách Minh nói chuyện, chỉ sợ là Hồ Hàm Thu hiểu lầm, trách không được Hồ Hàm Thu lại nhìn mình như vậy.
Nàng nhỏ giọng nói: “Xem ra phải tránh vài vị thân thích, nếu không đến lúc đó lại rước họa vào thân.”
Cô nương nhà bình thường đều dịu dàng đáng yêu, nhưng một khi đã nổi tâm tư với nam nhân, vậy long sẽ nhỏ lại, suy nghĩ cũng nhiều lên.
truyện kiếm hiệp hayĐàm Ti Duyệt lại không quá coi trọng: “Vật hợp theo loại, người phân theo nhóm, Hồ Hàm Thu có quan hệ tốt với muội muội của ngươi, bình thường không biết đã nghe muội muội của ngươi nói xấu ngươi bao nhiêu, ngươi chưa chắc đã có gì với Lô Bách Minh, nàng ta sợ là nhìn không vừa mắt ngươi. Hơn nữa, ngươi chướng mắt ca ca của ta, trở về ta sẽ nói với huynh ấy, nhưng chỗ Lô Bách Minh đó, ngươi cũng có thể thử xem, thật ra người đó cũng không tệ lắ, lại là thân thích của nhà ngươi, nếu có thể kết mối lương duyệt, vậy cũng là một chuyện tốt.”
Cố Cẩm Nguyên nghe vậy liền cười hầm, Đàm Ti Duyệt thật ra còn nhỏ tuổi, tiểu cô nương gia, không ngờ lại có thể nói ra như vậy, quả thật là khổ tâm tính toán vì nàng!
Chợt nhịn không được đưa tay vuốt tóc của nàng ấy: “Nếu người khác không biết, còn tưởng ngươi là mẫu thân của ta.”
Một câu này, Đàm Ti Duyệt không nhịn được cười, vừa cười vừa tức, vỗ Cố Cẩm Nguyên một cái: “Ngươi đó, có thể từ nhỏ lớn lên ở nơi xa xôi, không hiểu quy củ của kinh thành, cô nương gia đến mười bốn mười lăm tuổi liền định thân, chậm mọt chút, những nhà tốt đều bị người khác chọn hết, đến lúc đó mình chỉ có thể mặt đồ dư thừa. Nói ví dụ như ta, ta mười bốn tuổi liền định ra, là họ hàng xa, thân càng thêm thân, tính tình đã biết từ nhỏ, tuy bây giờ nhà hắn ở xa, nhưng rồi cũng sẽ trở về.”
Đàm Ti Duyệt vừa nói xong, Cố Cẩm Nguyên liền không khỏi nhìn hai vị nam nhân cách đó không xa.
Hai nam nhân này, chắc là có ý với nàng?
Điều này cũng không có gì kỳ lạ, nàng vừa được mười một mười hai tuổi, người người đều khen dung mạo của nàng đẹp, ở trong trấn nhỏ Lũng Tây, không biết có bao nhiêu nhà muốn nàng làm con dâu, ngay cả thương nhân hay lui tới, cũng đều nhìn chằm chằm nàng.
Người tướng mạo xuất chúng, khó tránh khỏi khiến người khác để ý.
Chỉ là nghe những lời này của Đàm Ti Duyệt, nàng không khỏi nhìn thêm vài lần, thậm chí nghĩ, nếu hai vị này cũng dây dưa với mình giống như Thái tử, làm những chuyện kia với mình, mình sẽ thế nào? Mình cũng sẽ đồng ý gả vào nhà hắn sao?
Tưởng tượng như vậy, nàng cảm thấy vô cùng bài xích.
Đàm Bùi Phong dĩ nhiên là tốt, Lô Bách Minh cũng không tồi, gả vào nhà hắn, có thể thuận lợi sung túc cả đời, áo cơm không lo, nhưng như vậy thì sao, nàng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, mà cái gì đó khiến nàng cảm thấy chờ mong, khiến nàng kích động.
Như vậy, trong lòng Cố Cẩm Nguyên liền thông suốt, giống như dòng suối nhỏ bị một chiếc lá lạc ngăc cẳn, trong phút chốc được khỏi thông, nàng suy nghĩ rõ ràng.
Nàng biết rõ, tại sao mình lại đồng ý với Thái tử.
Bởi vì trong lòng hắn, hắn và người khác không giống nhau?
Lúc này, có người mang tôm và cua tới, cua bò đầy đất, khiến cho một đám quý nữ cảm thấy hiếu kỳ la lớn, Đàm Ti Duyệt cũng đi qua xem, Cố Cẩm Nguyên đang muốn đến đó, Hồ Hàm Thu liền đến gần.
Hồ Hàm Thu khẽ hừ một tiếng: “Cố cô nương, ngươi thật là được.”
Cô Cẩm Nguyên liếc nhìn nàng ta, không có phản ứng.
Nàng không thích Hồ Chỉ Vân, đừng nói gì đến nhà mẹ đẻ của bà ta.
Hồ Hàm Thu: “Trước đó ta chỉ nghe Lan Phức nói, ngươi thông đồng với nam nhân, bây giờ xem ra, quả nhiên không phải là giả, nhìn nam nhân cãi vã vì ngươi, ngươi có cảm thấy đắc ý không?
Cố Cẩm Nguyên nghĩ một lúc, nói: “Đúng là có chút đắc ý, đáng tiếc chỉ là cãi nhau, không phải đánh nhau, cảm thấy thiếu cái gì đó.”
Hồ Hàm Thu nghe, giống như không tin vào tai của mình: “Ngươi có biết xấu hổ không, còn nói như vậy, ta chưa từng thấy qua nữ nhân nào không biết xấu hổ như ngươi!”
Cố Cẩm Nguyên: “Có gì không đúng sao?”
Hồ Hàm Thu trừng to mắt, cắn môi, tức giận nhìn Lô Bách Minh cách đó không xa: “Ta, ta đây liền đi nói cho Bách Minh ca ca, ngươi đúng như Lan Phức nói, không phải người tốt gì! Bách Minh ca ca bị tên xấu xa như ngươi che mắt, ngươi giả bộ thật là giỏi!”
Cố Cẩm Nguyên không thèm để ý: “Ai nói với ngươi ta là người tốt? Ta đã từng là người tốt sao?”
Hồ Hàm Thu nghe vậy không khỏi kinh ngạc, hít sâu một hơi, lần nữa xem thường trừng mắt nhìn Cố Cẩm Nguyên, sau đó vội vàng chạy đi.
Cố Cẩm Nguyên nhìn xa xa, nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu, thật ra Hồ Hàm Thu thích ai, không liên quan gì đến nàng, nàng cũng không có hứng thú với Lô Bách Minh, hôm nay là lần đầu tiên nàng nói chuyện với Lô Bách Minh, hơn nữa lời nói và cử chỉ không hề quá phận.
Huống hồ bàn về thân thích, Cố Du Chính và phụ thân Lô Bách Minh xem như là biểu huynh đệ, mặc dù nàng và Lô Bách Minh cách một tầng, nhưng vẫn là biểu muội, nói thêm mấy câu cũng không có gì, ngược lại, Hồ Hàm Thu, quan hệ thân thích cũng đều không có!
Nếu Hồ Hàm Thu thông minh một chút, thật ra nên nghĩ biện pháp lung lạc trái tim Lô Bách Minh, ngươi thích nam nhân, vậy thì đi bắt nam nhân, đến phân cao thấp với nàng thật sự không phải là hành động sáng suốt!
Lúc này nhìn sang, liền thấy Hồ Hàm Thu đang nói gì đó với Lô Bách Minh, khoảng cách xa, bọn họ nói không lớn, nhưng nhìn giống như có tranh cãi, sau đó Hồ Hàm Thu chạy đi, Lô Bách Minh do dự, đi tới phía nàng.
Nàng lập tức cảm thấy không ổn.
Nàng không muốn trêu chọc Lô bách Minh này, không có ý với người ta, hẳn là phải cự tuyệt sớm, nhưng người ta còn chưa nói gì, hơn nữa còn là biểu huynh, nàng có thể làm sao? Nếu hôn sự của nàng và Thái tử thuận lợi, hắn dĩ nhiên sẽ biết, cũng sẽ không có ý kiến gì, nhưng hiện tại ---
Cố Cẩm Nguyên nhìn bên hồ, liền nhấc chân, đi đến bên hồ, chỗ đó có một cây liễu lớn, nàng nấp ở phía sau ngắm cảnh hồ, nhân cơ hội né tránh.
Chờ đến bên hồ, thấy Lô Bách Minh hết nhìn đông lại nhìn tây, biết là không tìm được nàng.
Nàng nhíu mày, thậm nghĩ vẫn là đừng để hắn tìm thấy, bằng không nếu như Đàm Bùi Phong cũng tới, người người đều biết hai nam nhân này vì mình như thế, vậy thật ngu ngốc rồi!
Nhìn một hồi, Lô Bách Minh thất vọng đi nơi khác, Cố Cẩm Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ thời gian đi tìm Đàm Ti Duyệt.
Lúc này gió mát thổi đến, thổi lên mặt hồ, nàng ngòi ở chỗ đó nhìn cảnh hồ, người vui vẻ thoải mái, trong lòng không khỏi nhớ tới Thái tử.
Đồng dạng đều có ý với mình, thật ra cho dù là Lô Bách Minh hay là Đàm Bùi Phong, đều có thể tin tưởng hơn Thái tử, nhưng nàng lại không có hứng thú gì, chỉ là cảm thấy – Thái tử khiến nàng chờ mong hơn.
Nàng nâng cằm, dung một cành cây đẩy đẩy rong rêu trong hồ, còn ở đó nghĩ những băn khoăn trong lòng.
Đúng lúc đó, nàng nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, tiếng bước chân kia không nhanh không chậm.
Nàng theo bản năng quay đầu muốn nhìn, ai ngờ chưa kịp, liền cảm thấy đằng sau có một lực đẩy nàng, nàng không kịp lùi lại, trực tiếp ngã vào trong hồ.
!!!
Còn có cái dạng này!
Cố Cẩm Nguyên vốn biết bơi, nhưng mà rõ ràng có người muốn hại mình, nàng cũng sợ người đó đuổi theo mình, sau khi rơi xuống, cũng không lo cái gì khác, vừa hô cứu mạng vừa liều mạng bơi đến bờ bên kia.
Nàng cứ hô như vậy, dĩ nhiên kinh động đến đám người bên kia, mọi người nhanh chóng chạy tới.
Lúc này Cố Cẩm Nguyên nhìn lại đằng sau, không thấy tung tích của người đẩy mình, lại thấy mấy người chạy đến, nghĩ mình ngày hè quần áo đơn mỏng, nếu như bị người khác nhìn thấy khó tránh khỏi mất mặt, vội vàng giấu thân thể dưới hoa sen.
Đợi mọi người tới, đã thấy Cố Cẩm Nguyên bơi đến chỗ hoa sen kia, đầu tóc ướt sũng, từ cổ trở xuống được hoa sen che đậy.
Lô Bách Minh vừa thấy, lập tức cởi ngoại bào muốn xuống nước, Đàm Bùi Phong thấy thế, cũng tháo giày xuống theo.
Hai người một trước một sau, bơi về phía Cố Cẩm Nguyên.
Thật ra lúc Cố Cẩm Nguyên rơi xuống nước nàng cách bờ không xa, nhưng trong hồ có song nước, nàng lại bổ nhào về phía trước như vậy, liền xa, hai nam nhân phân cao thấp với nhau, cùng nhau xông về phía Cố Cẩm Nguyên.
Hồ Hàm Thu đứng nhìn thấy thế, không khỏi cười lạnh.
Nàng ta đã từng nghe Cố Lan Phức nhắc tới, nói bị Cố Cẩm Nguyên này hại, Cố Lan Phức rơi xuống nước, mất hết mặt mũi, bị người ta chê cười!
Bây giờ thì tốt rồi, nàng ta cũng rơi xuống nước.
Bây giờ là mùa hè, y phục mặc trên người kia, một khi rơi xuống nước, lập tức dính sát vào người, ngược lại thật sự quá mất mặt rồi.
Cho dù Lô Bách Minh và Đàm Bùi Phong cứu nàng lên thế nào đi nữa, từ nay về sau phải nắm chuyện này trong tầm tay!
Hồ Hàm Thu nghĩ tới đây, liền nhớ lại vừa rồi Lô Bách Minh nói, hắn trái lại trách mắng mình, nói Cố Cẩm Nguyên ở Ninh Quốc Công phủ không tốt, để cho mình đừng tin lời bịa đặt, nói xấu sau lưng nàng.
Nhớ tới cái này, nàng ta thật sự hận không thể khiến Cố Cẩm Nguyên chết đuối ngay ở đây!
Không chết đuối, bị nam nhân cứu từ dưới nước lên, nàng cũng không còn danh tiếng!
Nàng ta đang nghĩ tốt đẹp, nhưng vừa lúc đó, một bóng tung người nhảy lên, mũi chân điểm nhẹ, nhảy đến bên cạnh Cố Cẩm Nguyên, cứu Cố Cẩm Nguyên từ dưới nước lên bờ.
Khi người nọ cứu Cố Cẩm Nguyên lên, trên người cũng bị ướt.
Hắn nhanh chóng cởi ngoại bào của mình, bao lấy Cố Cẩm Nguyên, động tác quá nhanh, thế cho nên khi mọi người còn chưa nhìn rõ, Cố Cẩm Nguyên đã bị chắn chỉ còn lộ ra bên ngoài một đầu tóc đen.
Lúc này Lô Bách Minh và Đàm Bùi Phong vừa lúc bơi tới, không kịp thu thế, suýt nữa thì đụng vào nhau.
Hai người đập một cái lên mặt nước, nhìn sang.
Vừa nhìn thấy, sắc mặt đều không tốt.
Người nọ là Thái tử.
Người cứu Cố Cẩm Nguyên trước bọn họ, lại là Thái tử.
Hồ Hàm Thu nhìn một màn này, cũng trợn tròn mắt, Thái tử? Thái tử cứu Cố Cẩm Nguyên?!