Sau khi Thái tử đi, Cố Cẩm Nguyên nằm ở trên giường, một lúc lâu vẫn mặt đỏ tai nóng, chân mềm người nhũn, giống như nam nhân kia còn đang ôm mình, cho dù nhắm mắt trong đêm tối, nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác hắn lưu lại cho mình.
Thân thể của hắn cứng ngắc tràn ngập khát vọng, thậm chí nàng có thể cảm nhận được, chỉ cần mình hơi dung túng một chút, có lẽ đêm nay hắn sẽ không đi.
Nếu như hắn không đi, sẽ xảy ra chuyện gì?
Cố Cẩm Nguyên chợt nhớ tới lúc ở Tây Sơn, hắn ôm mình trên ngựa, để mình và hắn ngồi đối diện nhau, mình ôm lưng hắn.
Nghĩ tới đây, trong đầu Cố Cẩm Nguyên "ầm ầm" một tiếng, giống như có cái gì đó nổ tung, nàng nhịn không được che mặt, cảm thấy xấu hổ đến mức không muốn thừa nhận vừa rồi mình đã nghĩ cái gì.
Lúc ở Tây Sơn, tính toán trong đầu tất cả đều là đề phong hắn, cảm thấy hắn không có ý tốt, cảm thấy hắn muốn lợi dụng mình, thế cho nên ở trong mắt nàn, hắn chỉ là một Thái tử cao cao tại thượng, lạnh lùng giống như một tảng băng đá không có nhiệt độ, dĩ nhiên cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì trong đầu.
Dù sao nàng như vậy, ngày xưa khi ở cùng với lão đại phu kia, cũng từng cầm ngân châm loay hoay với những gân mạch huyệt vị trên tảng đá khắc, cái này cũng không có gì lớn.
Nhưng một khi tâm tư động, người suy nghĩ nhiều, liền không giống lúc trước, bây giờ nghĩ lại luc ấy, thật sự hận không thể đánh mình vài cái.
Sao lại không có tâm đề phòng như vậy, dây dưa cùng với một nam nhân như thế, lại không để trong lòng, lúc ấy, nếu như hắn có tâm tư gì, thật sự chỉ đơn giản là muốn thân thể mình!
Cố Cẩm Nguyên hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, sau đó tự lẩm bẩm với mình, coi như mình đã quên, đây không phải là mình, không phải mình làm ra chuyện đó.
Hi vọng hắn sẽ nhanh quên, bằng không lần sau thật không biết sẽ phải đối mặt với hắn như thế nào.
Cố Cẩm Nguyên cứ nằm ở trên giường nghĩ vẩn vơ như vậy, tới đêm khuya mới thiếp đi, cả đêm đều mơ, trong mơ đều là Thái tử.
Đến ngày thứ hai, nàng liền nói với Đàm Ti Duyệt, nói sau khi đến biệt uyển Lô gia, muốn hồi Ninh Quốc Công phủ.
Đàm Ti Duyệt nghe xong, có chút thất vọng: "Sao lại trở về? Trong nhà ngươi lộn xộn như vậy, ngươi trở về làm gì!"
Nàng ấy còn muốn nói với Cố Cẩm Nguyên, Cố Lan Phức của Ninh Quốc Công phủ này, hôn sự còn chưa biết như thế nào, mẹ con hai người đó còn đang náo loạn, bây giờ nàng trở về, cũng không có ý nghĩa gì.
Cố Cẩm Nguyên: "Bây giờ đã qua mấy ngày, chắc cũng đã giải quyết xong, hơn nữa ta cũng sợ lúc ta không có ở đó, vạn nhất có chuyện gì dính đến ta, chờ ta trở về sẽ muộn mất."
Đàm Ti Duyệt hiểu ý của nàng, than thở: "Một nữ tử khuê các như ngươi, tổ mãu ngươi và kế mẫu này sợ là cũng sẽ không làm chủ cho ngươi, ngươi có thể làm thế nào, bình thường ra nghe nói Ninh Quốc Công uy nghiêm chính trực, sợ là cũng chưa chắc sẽ để tâm tới cái này."
Cố Cẩm Nguyên nhìn bộ dạng lo lắng của nàng ấy, nở nụ cười: "Ta không lo lắng, ngươi lo lắng cái gì!"
Đàm Ti Duyệt lôi kéo nàng: "Ngươi thât Nhị ca của ta như thế nào? Thật ra tuy Nhị ca ta lớn lên không tính là tuấn tú cao lớn, nhưng nhìn chung cũng được, hơn nữa tính tình tốt, quan trọng là nhà của ta không có thói quen nạp thiếp, giống như phụ thân của ta, đại ca của ta, đều chưa từng nạp thiếp, ta ở trong nhà cũng được yêu thương, sau khi ngươi gả tơi, ta sẽ giúp đỡ ngươi, mẫu thân của ta cũng thích ngươi, chẳng phải là quá tốt rồi sao?"
Cố Cẩm Nguyên nghĩ thầm, nếu không có một Thái tử, thật ra Đàm Bùi Phong cũng có thể cân nhắc.
Đàm Bùi Phong này, nhìn tướng mạo, chắc hẳn là cũng mắc một chút tính tình của đệ tử quý gia, nhưng cũng không phải là vấn đề lớn gì, nếu hắn là phu, mình sẽ quản giáo thỏa đang, nhất định có thể phu xướng phụ tùy, ân ái bạc đầu.
Nhưng Cố Cẩm Nguyên không muốn.
Nếu là ba ngày trước, nàng chưa từng gặp Thái tử ở dưới cây hoa đào, nàng còn đang rối rắm, có lẽ sẽ thử cân nhắc Đàm Bùi Phong, nhưng bây giờ thì quyết không thể nào.
Lúc này cười nói: "Ti Duyệt, hai ta tốt như vậy, lại là tỷ muội tốt, có thể tùy ý chơi đùa nói chuyện tùy ý, nếu như đúng lời ngươi nói, ta thành tẩu tẩu của ngươi, còn không phải mắt to trừng mắt nhỏ, sợ là sẽ không thoải mái như bây giờ, đó mới khó coi!"
Đàm Ti Duyệt nghe thấy vậy, nhìn sang, liền thấy Cố Cẩm Nguyên tuy đang cười, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ kiên định, giống như đã có tính toán, cũng hiểu, đây là không coi trọng ca ca của nàng ấy.
Nàng ấy ngầm thở dài trong lòng, không khỏi cảm thấy tiếc, nhưng nghĩ lại, người có dung mạo như Cố Cẩm Nguyên, lại tài nghệ như vậy, chướng mắt nhị ca mình cũng là bình thường.
Đàm Ti Duyệt không nói gì nữa, tuy cùng Cố Cẩm Nguyên quan hệ không tệ, nhưng cũng không thể cưỡng ép đẩy nàng cho ca ca của mình, nhất thời nghĩ đến, trở về sẽ nói với ca ca, Cố Cẩm Nguyên không có ý kia, chỉ có thể thôi.
Luc này, Đàm Bùi Phong đi tới, cùng hai cô nương và nha hoàn đi đến biệt uyển Lô gia, bởi vì gần nên cũng không cần ngồi xe, cứ đi bộ qua là được, đi ra khỏi biệt uyển liền thấy ngay, bên cạnh cỏ mọc khắp nói, xa xa đào nở đầy cây, chim yến khẽ bay qua, không khí tươi mát hơn nhiều.
Phía trước hai cô nương tay trong tay đi, nha hoàn theo ở phía sau, Đàm Bùi Phong đi sau cùng.
Trong mắt hắn mang theo chút tơ máu, rõ ràng là ngủ không ngon.
Tối hôm qua sau khi trở về, trong đầu đều nghĩ đến Cố Cẩm Nguyên, lại không thể dứt bỏ, về sau gần như ngủ thiếp đi, còn mơ thấy mình ôm nàng tùy tiện yêu thương.
Nhất thời càng không thể dứt bỏ, nghĩ đến tối hôm qua, mình thật sự quá lỗ mãng, sợ là nàng sẽ hiểu lầm mình, xem ra phải suy nghĩ kỹ hơn mới được.
Lúc nghĩ vậy, nhìn bóng lưng Cố Cẩm Nguyên ở phía trước, thấy nàng chỉ mặc váy gấm rộng rãi, nhưng mỗi một bước đi, lại vẫn nhìn thấy eo nhỏ, lúc đi đường có chút ôm sát, lộ rõ mông tròn no đủ uu nhã phía dưới, thật sự là dáng người duyên dáng, nhan sắc khuynh quốc. khiến người nhìn không khỏi động tâm.
Cứ như vậy đến lúc đi tới biệt uyển Lô gia, bởi vì Lô gia biết có khách nữ, ra đón chính là một thiếu phu nhân của Lô gia, mọi người gọi là Nhị thiếu phu nhân, dựa theo bôi phận, Cố Cẩm Nguyên phải gọi một tiếng nhị biểu tẩu.
Vị nhị biểu tẩu này nồng nhiệt đón Cố Cẩm Nguyên và Đàm Ti Duyệt vào bên trong biệt uyển, lại gặp một vài người khác, một người trong đó là nữ nhân Hồ gia, ánh mắt nữ nhân Hồ gia này nhìn mình lại có chút xem thường.
Cố Cẩm Nguyên đoán, đây là cô nương chi thứ hai của Hồ gia, tên là Hồ Hàm Thu, vị Hồ Hàm Thu này có quan hệ rất tốt với Cố Lan Phức, mấy lần đã nhìn thấy họ đi cùng nhau.
Cố Cẩm Nguyên mỉm cười, cũng không để ở trong lòng.
Lúc này Nhị thiếu phu nhân nói, đã chuẩn bị một ít đồ nướng, mọi người có thể vừa làm thơ vừa nướng một ít đồ rừng núi ăn, mọi người đều là quý nữ, dĩ nhiên là cảm thấy rất mới lạ, đều rất thích.
Đàm Ti Duyệt lôi kéo Cố Cẩm Nguyên: "Cái này hay!"
Cố Cẩm Nguyên thật sự không hứng thú lắm, nướng đồ ăn, không phải là đi săn sau đó nướng à, cái này khi còn bé mỗi ngày nàng đều làm, nhưng đã đến đây, cũng nên đi nhìn một chút.
Mọi người cùng nhau đi tới bê hồ, hồ này lớn hơn so với song nguyệt hồ của Ninh Quốc Công phủ, sóng xanh lăn tăn, bên hồ hòn non bộ đá xanh, lại có đình đài trồng giàn hoa, ở giữa trồng các loại tường vi, mẫu đơn, hải đường, thược dược ganh đua sắc đẹp, bậc thềm xây bằng ngọc xanh, cách thật xa cũng ngửi thấy mùi thơm ngát.
Nhưng Cố Cẩm Nguyên vốn không thích thit rừng nướng kia, bây giờ cũng thấy thích, lúc này lại có mấy vị nhi lang tới, đều cách xa gặp nhau.
Dĩ nhiên Lô Bách Minh cũng ở đấy, hắn ôm quyền với tất cả các vị cô nương, ánh mắt kia cứ yên lặng rơi vào trên người Cố Cẩm Nguyên, nhìn vài lần mới chịu chuyển rời đi.
Cố Cẩm Nguyên cười gật đầu với hắn.
Lô Bách Minh đỏ ửng cả ti, giống như có chút không được tự nhiên, thậm chí còn vô ý lùi về phía sau.
Cố Cẩm Nguyên nhìn, muốn cười, nhưng nhịn được, vị thị vệ trưởng Lô gia này thật sự là, đợi lát nữa có cơ hội, có thể nói với hắn mấy câu, cảm ơn ngày đó đã ra tay giúp đỡ.
Lô Bách Minh này vốn thật thà phúc hậu, thuần lương chính trực, ngày thường đều ít nhìn nữ nhân, một lòng chỉ mưu tính tiền đồ, nay làm thị vệ trong cung, cận trọng, không hai lòng, kết quả hắn lại để ý nữ nhi của biểu cửu Cố Du Chính, nhiều ít gì hắn cũng có chút để ý.
Tuy chỉ gặp mấy lần, nhưng trong lòng không khỏi nhớ kỹ.
Thậm chí còn nhớ tới ngày đó nàng bị Thái tử bắt nạt, lại càng thương tiếc nàng, lại nghĩ đến tình cảnh nàng ở trong Ninh Quốc Công phủ, càng hận không thể cầm kiếm bảo vệ nàng.
Lúc này, hạ nhân mang đến một sọt cua nước, còn có các loại rau xanh như măng, nấm, tất cả đều còn tươi mới, nhìn nước đọng phía trên còn mang theo sương sớm, lại có một ít trái cây đặt trong giỏ trúc, có ở đó cũng có từ nơi khác chuyển đến như sơn trà, vải.
Mọi người đều bận rộn phần của mình, phân ra vài đợt, đi lấy nước, đi rửa trái cây rau quả, cũng có người loay hoay nướng thịt trên giá.
Cố Cẩm Nguyên và Đàm Ti Duyệt thu dọn trái cây, mà Lô Bách Minh và một vài người khác phụ trách nhóm lửa, khoảng cách tương đối gần.
Cố Cẩm Nguyên rất nhanh rửa xong, liền lấy một cái sọt nhỏ, thả một ít sơn trà vải cùng một số loại trái cây khác, để cho Nhiễm Ti mang đến cho mấy người kia, còn phía Lô Bách Minh, nàng tự mình cầm, đưa đến bên kia.
Lô Bách Minh lúc này ngồi chồm hỗm ở đó, chưa kịp nhóm lửa khiến tay chân luống cuống, vốn dĩ hắn chưa từng phải làm, cầm một cây củi với lửa, dùng thạch đánh lửa nhiều lần, làm gì cũng không được, một binh sĩ bình thường, ngày xưa là thị vệ trưởng trong cung uy vũ cao ngất, lúc này lại rất chất vật, trên trán còn có một vết tro thật dài.
Cố Cẩm Nguyên thấy vậy, càng cảm thấy hắn thật tâm, nhất thời nhớ đến A Mông, thật ra nhìn kỹ một chút, hắn cũng có vài phần khí phách giống với A Mông.
Nàng để trái cây sang một lên, nhận lấy đá đánh lửa.
Lô Bách Minh vội hỏi: "Cô nương, không cần, ta tự mình làm là được, cô nương không biết."
Lúc nói đến đây, hắn liền nhìn thấy, Cố Cẩm Nguyên lưu loát đốt lửa, sau đó nhanh chóng để vào bên trong đống củi.
Lô Bách Minh: ...
Cố Cẩm Nguyên đưa trái cây cho Lô Bách Minh.
Lô Bách Minh: "Đa tạ cô nương!"
Cố Cẩm Nguyên: "Lô công tử không cần khách khí, ngày đó công tử từng ra tay giúp ta, ta còn chưa có cơ hội nói lời cảm tạ công tử."
Lô Bách Minh nghe thấy vậy, khuôn mặt đỏ lên.
Hắn nhớ tới lúc ấy Thái tử và Cố Cẩm Nguyên, nhất thời cảm xúc lẫn lộn, hắn còn cố ý nhắc tới chuyện này với Cố Du Chính, nhưng nhìn -- Cố cô nương giống như không muốn nhắc tới?
Lô Bách Minh: "Ta, ta sau đó cũng hỏi biểu cữu, ta..."
Hắn ấp úng không biết nên giải thích thế nào, là hắn nhiều chuyện?
Cố Cẩm Nguyên ngược lại không tính toán cái này, hơn nữa bây giờ nàng đã đồng ý với Thái tử, quay về dĩ nhiên sẽ tường thuật lại với Cố Du Chính, có một người đi trước làm chăn đệm thì lại càng dễ dàng.
Cố Cẩm Nguyên mỉm cười, nhưng lại không nói tới chuyện này: "Lô công tử, quả này cho công tử."
Nói xong liền đưa ra.
Lô Bách Minh càng cảm thấy không được tự nhiên, nhân lấy trái cây, cảm ơn.
Cố Cẩm Nguyên đưa xong liền muốn đứng dậy rời đi, ai ngờ lúc này, Đàm Bùi Phong lại đi tới.
Đàm Bùi Phong tới, liền nhìn chằm chằm vào trái cây trong tay Lô Bách Minh, nói một câu: "Bây giờ sơn trà đang lúc quý."
Trong tay Cố Cẩm Nguyên cầm một cái sọt nhỏ, có mười quả vải, lại chỉ có 2 quả sơn trà, liền nói ngay: "Trong này còn một quả, Đàm công tử ăn quả này đi."
Đàm Bùi Phong cười rồi liêc nhìn Lô Bách Minh, đưa tay cầm sơn trà, nói với Cố Cẩm Nguyên: "Cố cô nương, cô nương xem lửa chỗ này cũng ta, sao vẫn chưa chịu lên, ta thấy cô nương giỏi chuyện này, giúp chúng ta xem một chút."
Cố Cẩm Nguyên nhìn sang, quả nhiên là chưa có cháy, lúc này không khỏi thầm nghĩ, những quý công tử trong kinh thành này, thật sự không được việc, nếu là đến Lũng Tây, sợ là không sống nổi quá ba ngày.
Ai ngờ Lô Bách Minh ở bên cạnh, nhìn thấy tình cảnh này liền hiểu rõ.
Hắn nhíu mày, nhìn Cố Cẩm Nguyên muốn đi theo Đàm Bùi Phong, thân trên không động, phía dưới chân lại giơ ra tàn nhẫn dẫm tắt lửa kia.
Sau đó, thu hồi chân, nói: "Cố cô nương, không tốt!"
Cố Cẩm Nguyên và Đàm Bùi Phong bất ngờ quay đầu nhìn.
Lô Bách Minh nhíu đôi lông mày vừa thô vừa rậm, bất đắc dĩ nói: "Lửa này của ta sao lại tắt rồi?"