Sau khi ra khỏi Vạn Tường các, Cố Cẩm Nguyên nhớ tới lời Cố Du Chính nói.
Lúc nang vừa mới tới, lần đầu tiên tới Vạn Tường các, lần đầu tiên Cố Du Chính nhìn thấy mình, nói với mình.
Hắn không hi vọng mình đến?
Hắn hi vọng mình ở lại Lũng Tây, vĩnh viễn đừng tới?
Cho nên, nhiều năm như vậy, hắn không quản không hỏi với mình, nhưng thật ra là sợ mình đến kinh thành sẽ gặp bất trắc, bởi vì hắn biết rõ, sau khi đến đây, những thứ mình nhìn thấy đều là quyền cao chức trọng?
Vì thế lần đầu tiên hắn nhìn thấy mình, không có vui mừng, ngược lại nặng nề thở dài, hỏi tại sao mình đến đây.
Rõ ràng lúc ấy chỉ cần mình cự tuyệt, thật sự có thể không cần đến.
Cố Cẩm Nguyên cắn môi, vẫn ngồi ở bên kia song nguyệt hồ rất lâu, nàng có thể cảm nhận được, Cố Du Chính cũng không hề tệ với mình, ít nhất hắn đối với mình, thật sự là che chở, cũng để ý.
Nhưng như vậy thì sao?
Cố Cẩm Nguyên bắt lấy cây cỏ bị nước hồ làm cho ướt, tự nói với mình, nàng chẳng để ý những thứ này, thật sự nàng đã qua cái tuổi cần phụ thân.
Cho nên dù hắn làm gì, nàng cũng sẽ không để ý.
Suy nghĩ miên man như vậy, ngược lại nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới Lũng Tây, nhớ tới bọn A Mông A Lan, còn nhớ tới bầu trời bao la của Lũng Tây, cũng nhớ tới phần mộ của mẫu thân và ngoại tổ mẫu, nghĩ ngày giỗ năm nay, A Mông A Lan sẽ thêm đất cho bọn họ.
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Nhiễm Ti vui vẻ chạy tới: “Cô nương, vừa rồi có người tới, nói là Phong ích lâu đưa điểm tâm tới cho người, hôm nay bọn họ vừa mới làm, đặc biệt đưa đến cho cô nương.”
Cố Cẩm Nguyên buồn bực: “Điểm tâm của Phong Ích lâu?”
Khi nào thì nàng đến Phong Ích lâu, khi nào thì đặt điểm tâm?
Nhiễm Ti gãi gãi đầu, nghĩ một lúc: “À, cô nương không đặt điểm tâm ở Phong Ích lâu? Nhưng thật sự là họ nói như vậy, còn nói đã trả bạc rồi, cố ý đưa tới cho cô nương, mời cô nương dùng?”
Cái này thật kỳ lạ.
Không tin, Cố Cẩm Nguyên nhớ tới ngày đó, nàng mới vừa đến Phong Ích lâu liền đụng phải Thái tử.
Cảm giác mơ hồ, có lẽ liên quan gì đến hắn, nhưng mà vừa thấy mình nghĩ như vậy không khỏi tự mình đa tình, nhưng vẫn để Nhiễm Ti sai người mang “điểm tâm” tới.
Đợi điểm tâm được mang đến, đã thấy là một hộp khắc màu đỏ, sau khi mở ra, phía trên là điểm tâm của Phong Ích lâu, mà lại giống như vừa mới ra lò, vẫn còn nóng, cầm ở trong tay một hồi, hương thơm tản ra ngon miệng.
Mà ở phía dưới, lại có một bọc, mang theo mùi thuốc.
Nhiễm Ti cầm lên: “Đây là cái gì, chẳng lẽ Phong Ích lâu lại đưa tới cái này?”
Cố Cẩm Nguyên mở ra, ngửi ngửi liền thấy hương vị cực kỳ quen thuộc, lập tức hiểu rõ.
Đây là chén thuốc ngày ấy hắn cho mình, chính là thứ nàng thích uống, mấy ngày trước đây còn thèm.
Nhớ tới có lẽ cung nữ trong phủ hắn có thể đã dùng qua, Cố Cẩm Nguyên hừ một tiếng, ít nhiều gì cũng có chút không vui, nghĩ thầm nàng mới không cần dùng qua đồ của hắn!
Nhưng… nàng ngửi ngửi vài cái, thấy mùi hương này, lại có chút do dự.
Những dược liệu này đều là thượng đẳng, nàng có thể cảm nhận được, đây có thể là vị thuốc chữa chứng đau bụng nguyệt sự của nàng.
Người sống trên đời, không dễ dàng như vậy, có lẽ không cẩn thận một chút thôi mệnh sẽ về hoàng tuyền, tại sao mình phải phân cao thấp với người đây? Đã thích, sao lại không nhận?
Cố Cẩm Nguyên quyết định nhận, để cho Nhiễm Ti cầm đi nấu, mỗi ngày nàng đều dùng một lần, nghĩ dùng một thời gian, chứng đau bụng của nàng có thể từ từ điều trị tốt.
Nhiễm Ti vui mừng, nhận bọc thuộc kia, tự mình đi nấu thuốc cho nàng, từ sau khi Cố Cẩm Nguyên gặp chuyện huân hương, trên dưới Thanh Ảnh các bị chỉnh đốn một phen, được an trí thêm nhà bếp nhỏ, có thể tự nấu cái này cái kia, không cần ỷ lại phòng bếp lớn, cái này rất tiện lợi cho Cố Cẩm Nguyên.
Sau mấy ngày Cố Cẩm Nguyên uống thuốc kia, mặc dù không phải thời gian nguyệt sự, nhưng quả nhiên cảm thấy thân thể dễ chịu, lập tức càng thêm yêu thích, vừa cẩn thận nghiên cứu phương thuốc kia một phen, tự mình suy ra phương thuốc.
Sau khi suy ra phương thuốc, phát hiện bên trong có một vị thuốc, nàng chưa từng thấy qua, để cho Nhiễm Ti cầm đến tiệm bán dược liệu hỏi, hỏi mấy nhà đều nói không biết, cuối cùng có một nhà nói, đây là Long Tiên Hương(*), là dược liệu quý báu chỉ có hải ngoại mới có, trong Đại Chiêu quốc lại rất hiếm, người bình thường không có khả năng lấy được.
Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy liền hiểu rõ, nàng đã từng nhìn thấy Long Tiên Hương ở trong sách, lại chưa từng thấy qua, Long Tiên Hương được sinh ra từ cá nhà táng trên biển, trừ phi có người ra khơi, bằng không làm sao có thể có được, mà Long Tiên Hương hành khí lưu thông máu, ngược lại thích hợp với chứng đau bụng của mình.
*Long diên hương là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng
Hiện tại, chính là lựa chọn tốt nhất cho thân thể của mình.
Hắn đã cho mình, còn nói rõ sẽ có nữa, mình là muốn hay không muốn, cuối cùng suy nghĩ một phen, Cố Cẩm Nguyên quyết định không muốn.
Muốn đồ của hắn, không thể nói trước là phải làm nữ nhân của hắn, còn có thể bị hắn chiếm tiện nghi, kết quả cuối cùng là làm Thái tử phi cho hắn, nhưng nàng muốn làm Thái tử phi sao, nàng không muốn.
Trên đời này có ngàn vạn cách, nàng chưa hẳn sẽ không tìm được cách khác.
Vừa quyết định như vậy, lại có người tới thông báo, nói là “Phong Ích Lâu” lại đưa điểm tâm tới.
Lần này Cố Cẩm Nguyên khẽ cắn môi, đồ tốt như vậy, ta không cần!
Thời gian này, trong Ninh Quốc Công phủ lại rất yên tĩnh, mọi người hòa hợp êm đềm, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Mỗi ngày Cố Cẩm Nguyên đều sẽ đi đến chỗ lão thái thái thỉnh an, lúc thỉnh an, thỉnh thoảng gặp phải mẹ con Hồ Chỉ Vân và Cố Lan Phức, Hồ Chỉ Vân lại rất khách khí với nàng, giống như chưa từng xảy ra những chuyện kia, về phần lão thái thái, cũng không nhắc tới, thậm chí có lần trong lúc chơi bài còn khen Hồ Chỉ Vân vài câu, thật ra Hồ Chỉ Vân rất hiền huệ, chỉ là đôi khi trong phủ nhiều việc, khó tránh khỏi không chú ý đến.
Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, giống như là mỉa mai chính mình.
Nàng vốn là nữ cô nhi mồ côi không ai chăm sóc, vốn là tưởng tổ mẫu này yêu thương nàng vài phần, nhưng bây giờ xem ra, những ngày nay, bởi vì chuyện lần trước, sợ là phủ Hồ đại tướng quân và Cố Du Chính có chút khoảng cách, thế cho nên vị tổ mẫu này bắt đầu lôi kéo Hồ Chỉ Vân rồi.
Dù sao phụ huynh Hồ Chỉ Vân, đều là người nắm giữ binh quyền, vị tổ mẫu này cũng có chút cố kỵ.
Trước là rắc rối nhỏ, lão thái thái muốn mượn cơ hội này chèn ép Hồ Chỉ Vân, nhưng bây giờ kéo đến chỗ Hồ đại tướng quân, bà lại giống như sợ hãi.
Nhưng mà bà sợ hãi, Cố Cẩm Nguyên lại không thấy khó chịu, nàng thấy Cố Du Chính không hòa thuận với phủ Hồ đại tượng quân, thậm chí rất vui mừng, liền không để ý tới, chỉ làm như nghe không hiểu, nhưng từ đó về sau, nàng liền ít đến chỗ lão thái thái.
Vì vậy, lão thái thái nhận ra, liền sai người mời nàng đến, nói rất nhiều lời hay, Cố Cẩm Nguyên chỉ thấy buồn cười, thầm nhĩ lão nhân gia này cũng rất thú vị, thật sự là vừa đấm vừa xoa lấy lòng hai bên.
Mãi cho đến một ngày của tiết đoan ngọ, thi đầu thuyền rồng ở trên sông ngoại thành, phàm là gia đình lớn trong kinh thành đều phải đến, Ninh Quốc Công phủ cũng không ngoại lệ, bởi vì lão thái thái sợ nóng, nên Cố Cẩm Nguyên theo Hồ Chỉ Vân và Cố Lan Phức đi.
Trên đường, Hồ Chỉ Vân nhìn qua Cố Cẩm Nguyên, ngược lại có ý dò xét.
Cố Cẩm Nguyên thấy vậy, lập tức cảnh giác, bà ta muốn gì?
Lúc này dĩ nhiên phải chú ý mọi nơi, miễn cho lại trúng kế của Hồ Chỉ Vân này, trên đường đi cờ hoa màu sắc rực rỡ, bọn họ đều không có lòng ngắm, mãi cho đến nơi thi đấu thuyền rồng, đã thấy phượng liễu long xa xuất hiện từ sớm, lại có thái giám cung nữ chờ ở đó. Xin ủng hộ chúng tôi tại -- TRUM tгuyen. мE --
Vừa thấy các vị quý nữ đi tới, đều tự dẫn đến nơi cần đến.
Hồ Chỉ Vân dẫn theo Cố Cẩm Nguyên và Cố Lan Phức đi đến bái kiến Hoàng hậu, Hoàng hậu thấy, cố ý gọi hai nữ tử đến gần, cẩn thận nhìn qua, cười khen vài câu, lại thưởng bánh tống tử(*) năm màu có ý cát tường
(*) Bánh Tống Tử: Bánh ú thường được ăn trong Tết Đoan ngọ, rơi vào ngày thứ năm của tháng năm âm lịch
Lúc này mọi người đều đã ngồi vào chỗ của mình, An Trữ công chúa cũng ở đấy, cười gọi Cố Cẩm Nguyên ngồi cạnh mình, Cố Cẩm Nguyên liền nói chuyện với An Trữ công chúa.
Khi đang nói chuyện, nàng nghe thấy động tĩnh bên kia của Hồ Chỉ Vân, lại thoáng nghe được câu “Hôn sự định ra năm đó”, lập tức trong lòng không khỏi nghĩ, chẳng lẽ đây là muốn nhắc đến chuyện trước đây?
Nàng có thể đoán được tâm tư của Hồ Chỉ Vân, đầu tiên là muốn đẩy hôn sự với Nhị hoàng cho mình, sau phát hiện nữ nhi của mình không nghe lời, việc này khó thành, lại muốn hại mình, miễn cho mình chướng mắt, chỉ là mình cơ trí, Hồ Chỉ Vân đánh nhạn không bị thương mắt, hiện tại không biết đang tính làm gì?
Nghĩ đến đây, lại thấy vài vị điện hạ xếp thành hàng đến thỉnh an Hoàng hậu, trong đó Thái tử dẫn đầu, Nhị hoàng tử ở sau, phía sau nữa lại còn những điện hạ khác.
Cố Cẩm Nguyên thấy Thái tử, liền thu hồi tầm mắt, cúi đầu giả bộ đang nhìn bánh tống tử trước mặt.
Nhưng cho dù như thế, nàng vẫn cảm nhận được, cách nhiều người như vậy, Thái tử giống như có lúc lơ đãng quay đầu nhìn mình.
Cố Cẩm Nguyên vẫn cúi đầu, làm bộ như không để ý tới.
Một lúc lâu sau, đợi các vị điện hạ rời đi, chỉ thấy Cố Lan Phức tìm lý do đứng dậy, rời khỏi đó.
Cố Cẩm Nguyên chú ý đến, lúc Cố Lan Phức đi ra ngoài, tay nàng ta nắm chặt bên trong áo, giống như giấu vật gì đó.
Điều này làm cho Cố Cẩm Nguyên chợt nhớ tới, giống như gần đây thỉnh thoảng nàng ta đều như vậy, thậm chí sớm hơn một chút, lúc đến Tây Sơn, nàng ta đã như vậy.
Lập tức giật mình, cũng tìm một lý do, đi theo ra ngoài.
Sau khi rời khỏi, chỉ thấy mặt trời chói chang, nước sông dao động, bờ sông rập rờn cờ quạt, tiếng chiêng trống vang lên, các loại dây màu tung bay, còn có nam nữ mặc quần áo nhiều màu tới lui, nơi nào thấy Cố Lan Phức, về phần vài vị điện hạ, cũng không biết đã đi nơi nào.
Rốt cuộc Cố Lan Phức giấu gì trong tay áo?
Cố Cẩm Nguyên tùy ý đi dạo đến bên cạnh bờ sông, nghĩ đến Cố Lan Phức, còn có lời nói của Hồ Chỉ Vân và Hoàng hậu.
Hồ Chỉ Vân hại mình không thành, có thể còn muốn mình gả cho Nhị hoàng tử ốm yếu, chỉ là bà ta có thể định đoạt với Hoàng hậu sao, vị phụ thân kia nhìn qua thì giống như rất che chở mình, tại biết mình “có người trong lòng ở Lũng Tây”, không biết sẽ xử lý chuyện này như thế nào?
Đang nghĩ, chợt nghe thấy ở bên cạnh có người lên tiếng: “Ngươi đang nghĩ đến ai vậy?”
Giọng nói trầm thấp, là của Thái tử.
Cố Cẩm Nguyên chậm rãi quay đầu, nhìn hắn một cái: “Đương nhiên là ta đang nghĩ đến nam nhân rồi.”