Sau khi trở về, rõ ràng Cố Cẩm Nguyên cảm thấy được bầu không khí trong phủ không được tốt cho lắm, Cố Lan Phức mặt đỏ bừng, giống như có được tiện nghi cực kỳ lớn vậy, về phần Hồ Chỉ Vân, trên mặt đầy vẻ đề phòng, ánh mắt nhìn Cố Cẩm Nguyên giống như mình là kẻ trộm đột nhập vào trong phủ.

Điều này làm cho Cố Cẩm Nguyên ý thức được, mẹ con hai người này có chút không giống nhau, một người muốn dính vào trên người Nhị hoàng tử, thậm chí trước đó còn nịnh nọt Hàn Thục phi, một người khác lại ước gì bỏ được cửa hôn sự này, muốn để mình tiếp nhận Nhị hoàng tử.

Trong lòng Cố Lan Phức yên mến Nhị hoàng tử, mà nhà mẹ đẻ Hồ Chỉ Vân chưởng quản binh quyền, đã biết trước tức nữ nhi của mình có tư cách cạnh tranh ngôi vị Thái tử phi, đây là khinh thường vị trí Nhị hoàng tử phi này sao?

Mà bây giờ, chuyện mình và Thái tử, ít nhiều gì Hồ Chỉ Vân cũng biết, sau khi biết sợ là tức giận không nhẹ.

Cố Cẩm Nguyên thấy rõ ràng hai mẹ con này không giúp nhau nữa, càng cảm thấy buồn cười, trong phút chốc cũng lười giả vờ với Hồ Chỉ Vân, chào hỏi xong liền đi thẳng về Thanh Ảnh các.

Lúc trở về đến trong phòng trời đã tối, huân hương đốt trong lò, mùi hương nhẹ nhàng dễ ngửi, trong đầu của nàng lại loạn như cào cào, còn đang nghĩ đến Thái tử.

Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, hận không thể cắn hắn một cái, lúc này Chức Đoạn và Nhiễm Ti bưng đồ ăn lên, nàng chẳng có tâm trạng tùy ý ăn vài miếng liền thấy trên người mệt mỏi, vừa đúng lúc bụng lại đau, trong phút chốc lại nghĩ tới chén canh của Thái tử, lại có chút nhớ nhung, nàng muốn uống.

Nằm ở trên giường, nàng liếm môi một chút, khẽ thở dài.

Thôi, đã là chén canh của hắn, nàng vốn không lạ gì, hay là đi ngủ sớm một chút, dù sao cũng chỉ cần chịu đựng mấy ngày, chờ nó qua đi nàng cũng sẽ tốt hơn, nàng chính là Cố Cẩm Nguyên sinh khí dồi dào.

Mới không lạ gì đồ của hắn.

Lúc này nàng cũng mệt mỏi, chỉ cảm thấy mí mắt nặng xuống, liền mơ màng thiếp đi.

Một giấc này của nàng, ngủ thẳng tới ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, nàng động người, lại phát hiện dưới thân chảy ra như rót, rất nhiều.

Trong lòng lập tức sợ hãi, năm này nàng mới mười lăm tuổi, quỳ thủy cũng đã tới được hai năm, đương nhiên nàng hiểu được lượng của mình như thế nào, bây giờ lại ra nhiều như vậy, giống như vô cùng vô tận.

Cái này không bình thường.

Suy nghĩ miên man, là vì tới kinh thành thổ nhưỡng thay đổi, hay là do nguyên nhân khác, nghĩ đến đây, nàng ngẩng đẩu nhìn thấy lò sưởi tay ở bên cạnh, liền nhớ tới mùi hương tối hôm qua, thoáng cái liền hiểu.

Mùi hương kia, trong đó chắc chắn có trộn lẫn mấy vị thuốc như hoa hồng kê huyết đằng, mấy vị thuốc này, là cường gân hoạt huyết, mình vốn đang đến kỳ nguyệt sự, máu huyết lưu thông, dĩ nhiên là nhiều hơn trước đây.

Mình vốn bị đau bụng, nguyệt sự không đều, tuổi lại nhỏ, bây giờ mất một lượng máu lớn như vậy, đây rõ ràng là muốn tính mạng của mình.

Cố Cẩm Nguyên lập tức giãy dụa ngồi lên, ai ngờ vừa bước đặt chân xuống giường, liền cảm thấy dưới lòng bản chân không ổn, suýt nữa ngã.

Tự nhiên cảm thấy buồn cười, nghĩ tới mình cũng coi như tinh thông y đạo, lại không ngờ bị thua bởi một cái hương thơm nho nhỏ.

Nếu là bởi vì vậy mà mất mang, chỉ có thể trách mình khinh suất!

Nhiễm Ti thấy nàng như vậy cũng kinh hãi, vội hỏi nàng làm sao vậy.

Cố Cẩm Nguyên không nói, ngược lại để Nhiễm Ti đỡ mình, chỉnh trang qua loa, liền đi gặp lão thái thái.

Lão thái thái nhìn thấy Cố Cẩm Nguyên, vốn đang cười, nhưng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Cố Cẩm Nguyên, liền đau lòng vội hỏi làm sao vậy, lúc này Cố Cẩm Nguyên bật khóc: “Tổ mẫu cứu con!”

Chỗ lão thái thái biết, dĩ nhiên là sẽ kinh động đến mọi người trong phủ, vì vậy liền mời đại phu đến, người chạy đến an ủi đều chạy tới, nhất thời xung quanh lại có không ít người.

Sau khi đại phu đến, lại nói không lên lời, chỉ nói cô nương gia nhỏ tuổi, mới trải qua hai năm đầu, nguyệt sự không đều là bình thường.

Nhưng Cố Cẩm Nguyên ít nhiều đoán được tình tiết trong đó, dĩ nhiên nàng không chịu buông tha, vừa đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, rõ ràng là bước chân của nam nhân, bước chân của nữ không phải như thế.

Mà lúc này đây, đến nơi của lão thái thái, chỉ có thể là Cố Du Chính.

Lập tức nói: “Tổ mẫu, con phải về Lũng Tây, con không muốn ở lại đây nữa, con sợ…”

Vài người xung quanh đều xúm lại khuyên ngăn, đều nói ở nơi này điều trị tốt hơn.

Thật sự lúc này Cố Cẩm Nguyên không còn chút sức lực nào, chỉ cảm thấy mở miệng cũng không muốn, nhưng nàng hiểu được, thân hãm trong nhà tù, chỉ có thể trông cậy vào vị phụ thân kia, liền ra sức đánh cược một lần, lớn giọng khóc nói: “Tối hôm qua con trở lại trong phòng, liền thấy khó chịu, chắc là mùi trong phòng không hợp với con, còn phải trở về, bằng không chỉ sợ mạng cũng không còn!”

Nhị phu thân Tam phu nhân đều ở cạnh đó, nghe thấy vậy, sắc mặt đều thay đổi, nhưng cũng không nói gì.

Cố Cẩm Nguyên nói xong, liền mất đi tất cả sức lực ngã ngồi ở trên nhuyễn tháp, không thể lên tiếng.

Một lúc sau bị lão thái thái dỗ dành thiếp đi, trong lúc mê man, nàng nghe thấy giống như có người nói chuyện với lão thái thái, lại nghe tiếng ồn ào đi ra bên ngoài.

Đợi đến ngày thứ hai khi tỉnh lại, Nhị phu nhân vừa lúc ở bên cạnh, nàng liền hỏi: “Hôm qua hình như nghe thấy tiếng gì đó ở bên ngoài?”

Nhị phu nhân có chút lúng túng: “Cũng không có tiếng gì, cô nương nghe nhầm rồi.”

Cố Cẩm Nguyên cố gắng nhìn thoáng qua Nhị phu nhân, nhìn thấy là đang lừa gạt mình.

Tuy nhiên nàng không có sức lực đi tìm hiểu sâu gì, trên người mệt mỏi, nhưng rõ ràng cảm thấy phía dưới đã ngừng chảy, không nhiều giống như lúc trước, vừa qua một đêm liền cảm thấy tốt hơn.

Tinh thần tốt hơn một chút, nàng bắt đầu nghĩ linh tinh, Cố Du Chính xử lý chuyện này thế nào?

Lúc trước hắn nói mạnh miệng, giống như yêu thương nữ nhi của hắn nhiều, nhưng gặp phải loại chuyện này, hắn cũng khó xử đi?

Cố Cẩm Nguyên cũng không hỏi nhiều, tiếp tục ở chỗ lão thái thái nghỉ ngơi, một mực ở bốn năm ngày, cuối cùng cũng tốt, nàng cũng từ chỗ Nhiễm Ti nghe được chuyện đã xảy ra.

Nhiễm Ti nhắc tới, quả nhiên Cố Du Chính đã đi đến Thanh Ảnh các điều tra, lúc đến đó, tiểu nha hoàn đang muốn dọn dẹp đồ kia, Cố Du Chính lập tức sai người bao vây Thanh Ảnh các, cấm ra vào, sau đó lệnh ngự y điều tra nơi này, cuối cùng điều tra ra được huân hương đêm đó có mấy vị thuốc, đều là cường thân hoạt huyết, Cố Cẩm Nguyên vốn là tiểu cô nương gia, nguyệt sự mới tới mấy lần, lần này trải qua loại huân hương tàn ác này, cho nên đêm đó liền như thủy triều, bị thương thân thể.

Vì cái này, Cố Du Chính giận dũ, đã sai người điều tra rõ ràng tất cả mọi người trong Thanh Ảnh các, vừa đi truy tìm lai lịch của huân hương.

Chỉ là tra tới tra lui, lại quanh quẩn ở chỗ Hồ Chỉ Vân.

Vì vậy, Cố Du Chính gọi nương gia Hồ Chỉ Vân tới, trong đó nói cái gì, không ai biết, nhưng theo lời Nhiễm Ti nói, lúc phụ thân Hồ Chỉ Vân rời khỏi Ninh Quốc Công phủ, sắc mặt tối đen.

Sau đó Hồ Chỉ Vân khóc không ngừng, chạy tới chỗ lão thái thái cầu tình, náo loạn thật lớn một hồi, cuối cùng bị phạt đóng cửa cấm túc, tụng kinh niệm phật, tiếp đó Cố Du Chính lại sai người thay đổi hết nhân thủ trong Thanh Ảnh các, chỉ giữ lại Chức Đoạn và Nhiễm Ti.

Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, lại có chút ngoài ý muốn.

Nàng cũng không biết vì sao Cố Du Chính lại có thể vì mình mà làm đến bước này, ít nhất nàng có thể cảm nhận được, vì mình, Cố Du Chính hắn không để ý đến quan hệ giữa hắn và Hồ gia.

Cái này thật là ngoài ý muốn, nếu nói là cảm động, vậy thì chưa hẳn.

Nàng làm như không biết, tiếp tục điều dưỡng thân thể ở chỗ lão thái thái, cứ như vậy ở ba năm ngày, khôi phục không ít, một lần nữa trở lại Thanh Ảnh các đã xa cách nhiều ngày, quả nhiên người ở đây đều bị đổi hết, người thấy mình đều cẩn cẩn thận thận, xem ra đã từng được dạy dỗ qua.

“Quốc công gia thật sự rất quan tâm đến cô nương, không nói đến nha hoàn trong ngoài, ngay cả bày biện trong phòng, đều để cho người kiểm tra, sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.” Nhiễm Ti cười nói: “Cô nương có biết hạ nhân nói thế nào không?”

“Nói thế nào?”

“Nô tỳ nghe ma ma vụng trộm nói chuyện, nói ngày xưa Quốc công gia đều thờ ơ với chuyện trong phủ, tất cả mọi việc đều do phu nhân làm chủ, chỉ một lòng quan tâm việc triều chính, không ngờ hôm nay vì cô nương lại sấm rền gió cuốn tất cả trên dưới đều chỉnh đốn một phen.”

Cố Cẩm Nguyên nhìn Nhiễm Ti, Nhiễm Ti lộ vẻ kinh ngạc, lại cười tủm tỉm.

Cố Cẩm Nguyên buồn buồn ngồi ở chỗ đó, trong lòng cũng không có quá nhiều vui mừng, nàng phải đi gặp Cố Du Chính.

Lúc Cố Cẩm Nguyên đi đến Vạn Tường các, Cố Du Chính đang lật vài cuốn sách cổ trên kệ, nhìn thấy nàng đến, khẽ gật đầu, ý bảo nàng chờ.

Hắn để vài cuốn sách ở một bên, mới quay đầu rồi nhìn nàng.

Nhiều năm quan trường vị tôn thế nặng, ngay cả ở trong thư phòng, một ánh mắt cũng mang theo vài phần uy nghi, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.

Cố Cẩm Nguyên cũng nhìn người phụ thân này, càng nhìn, trong lòng càng cảm thấy lạnh nhạt.

Nhìn người này, trầm ổn thạo đời, tuẫn lãng uy nghiêm, một người nam nhân như vậy, mới ba mươi sáu tuổi, đúng là tuổi phong nhã hào hoa nhất, có nhi có nữ, có tước vị giàu sang, đời này, hắn không thiếu cái gì.

Hắn trôi qua thật tốt.

Mà người này nhìn qua tốt, Cố Cẩm Nguyên càng cảm thấy có chút không thoải mái.

Điều này làm cho nàng nhớ tới mẫu thân chôn dưới bộ quan tài mỏng kia, mai táng ở Lũng Tây, cả đời không được trở về quê hương.

“Cẩm Nguyên.” Rất lâu sau, Cố Du Chính mới lên tiếng: “Ngươi không có lời gì muốn nói với phụ thân sao?”

“Không có.” Cố Cẩm Nguyên lạnh nhạt nhìn thoáng qua Cố Du Chính.

Muốn nói gì, sẽ khóc lóc kể lể với hắn sao, hay là cảm ơn hắn, dù sao nàng nên khóc cũng đã khóc rồi, hắn nghe cũng nghe rồi… Cố Du Chính thu hồi ánh mắt, lại chuyển chủ đề: “Ngày thêu ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, hơi kinh ngạc, sau đó mới nhớ tới, là nhắc đến Thái tử.

Ngày đó sau khi nàng trở về, liền gặp phải chuyện đốt hương, lăn qua lăn lại không nhẹ, cô nương gia gặp chuyện nguyện sự, vừa bị loại ám toàn này, đầu óc choáng váng nặng nề, trên người không có sức lực, nào còn tâm tư nghĩ đến những thứ này?

Bây giờ bị hỏi đến, nàng mới nhớ tới chuyện phiền toái này.

“Hắn khi dễ ngươi?” Cố Du Chính nhìn nữ nhi chậm chạp không trả lời, hỏi từng câu như vậy, trong giọng nói tản ra đầy khí lạnh.

Cố Cẩm Nguyên trải qua mấy ngày nay, cũng nghĩ thông suốt, không còn tức giận Thái tử.

Bình tĩnh mà ngẫm nghĩ, Thái tử cũng không tệ với mình, ngoại trừ một vài hành động quá mức, ngoại trừ làm cho mình không thích, những thứ khác, ít nhất không có lỗi gì với mình.

Dù nói thế nào, hắn đã cứu mạng của mình.

Mình không vui, đơn giản là vì có thể hắn giấu nữ nhân ở đâu đó trong lầu các, hơn nữa hắn còn rất hiểu rõ nguyệt sự của nữ tử mà thôi.

Nếu như không để ý đến người Thái tử này, tại sao phải tức giận?

Sau khi nghĩ như vậy, Cố Cẩm Nguyên tự nói với mình, nếu như ngươi còn giận hắn, vậy có nghĩa là ngươi quan tâm người này.

Người nên quan tâm người này sao?

Không nên.

Đã không nên, Cố Cẩm Nguyên tự nói với mình, vậy đừng nghĩ đến nữa.

Trêu chọc phải người này, cuộc sống sau này có thể qua được không? Kết quả tốt nhất đơn giản là làm một Thái tử phi thôi, nhưng mà nàng không thể làm Thái tử phi, nàng không có loại độ lượng mà Thái tử phi nên có.

Vì vậy nàng thản nhiên nhìn Cố Du Chính: “Phụ thân, có lẽ phụ thân nghe được một ít tin tức, nhưng đó cũng không phải sự thật, ta và Thái tử không có gì, Thái tử cũng chưa từng khi dễ ta.”

“Tốt.” Thật ra trong lòng Cố Du Chính vẫn hoài nghi.

Mấy ngày nay hắn đã sai người đi điều tra chuyện này, nhưng người ở chỗ này lại không tìm được cái gì, về phần những tin tức bên ngoài, đúng là không có người nhắc đến.

Đương nhiên trong lòng hắn càng nghi ngờ Thái tử, đây là khi dễ nữ nhi của hắn, là muốn ém miệng sao?

Nhưng bây giờ, nhìn nữ nhi như vậy, ngược lại rất bình tĩnh, cũng không có chút cảm giác thẹn thùng hay ngượng ngùng của nữ nhi gia.

Dù sao cũng là phụ thân, đuổi theo nữ nhi hỏi cái này, không quá thỏa đáng.

Ai biết lúc này, Cố Cẩm Nguyên lại nói: “Phụ thân, ta có thể hỏi người một chuyện không?’

“Ngươi hỏi đi.”

“Ta muốn biết, vì sao đột nhiên phụ thân lại đón ta về Ninh Quốc Công phủ, chẳng phải muốn ta gả cho vị vương công quý tộc, giành lợi tích cho Ninh Quốc Công phủ sao?”

“Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

Cố Du Chính nhìn nữ nhi của mình, giọng nói trầm thấp.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Thật ra Cố Cẩm Nguyên cũng không biết, tại sao mình lại muốn hỏi vấn đề này.

Là bởi vì hắn có ý che chở mình saoo, thế cho nên nàng muốn đi hỏi vấn đề này sao?

Nàng lạnh nhạt hỏi: “Nữ nhi ở biên cương mười lăm năm, phụ thân chưa từng nhớ tới nữ nhi? Ngoại tổ mẫu của nữ nhi đã qua đời hai năm, phụ thân chưa từng nhớ tới nữ nhi, bây giờ nữ nhi đến tuổi cập kê, người người đều biết nữ nhi xinh đẹp, phụ thân nhớ tới nữ nhi, muốn đón nữ nhi về?”

Những lời sắc bén mà trực tiếp, không có chút lảng tránh nào.

Nàng yên lặng nhìn Cố Du Chính, chờ đáp án của hắn.

Cố Du Chính nhìn qua nữ nhi giống như nắng sáng rực rỡ, lặng yên một lúc lâu mới lên tiếng hỏi ngược lại: “Cẩm Nguyên, ngươi cho rằng ta hi vọng ngươi tới sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play