Kỳ Vân Mị quay sang nói với Cầm Thiên Âm:

"Giáng Trần nhìn có vẻ hơi thiếu kỹ năng chiến đấu, ta đi theo chỉ cho hắn một ít thứ có lẽ sẽ có ích trong chiến đấu, hai người lên khán đài tìm chỗ ngồi trước đi."

Cầm Thiên Âm biết tính cách của Kỳ Vân Mị rất nhân từ thế nên cũng không quá chú ý, huống chi hoàn cảnh của Giáng Trần có thể khiến bất cứ cái có lòng trắc ẩn đều phải cảm thông.

Nàng thật sự cũng không tin vào khả năng chiến đấu của hắn ta cho lắm, Tần Oanh Oanh vẻ mặt vui mừng vô cùng:

"Mị di giúp Giáng Trần thì thật tốt quá, học chung với hắn nhiều năm như thế nhưng chưa bao giờ ta thấy hắn chiến đấu với ai bằng dị năng bao giờ cả. "

"Ngươi yên tâm tuy thời gian ngắn nhưng ta sẽ cố hết sức để ít ra hắn không thua ngay từ đầu."

Kỳ Vân Mị vẻ mặt cũng có vẻ không chắc chắn cho lắm nhưng đây là cơ hội để tương lai hai người có thể ở gần nhau, như thế giao ước hai năm mới càng có tác dụng.

Nàng đã sai một lần thế nên dù có cảm thấy hắn ta tốt thế nào đi nữa, hai năm đối với một người tu vi cao như nàng thì cũng chẳng đáng là bao. Nếu trong hai năm hắn thực sự chịu được thì dù có phải táng gia bại sản, thì hắn cũng sẽ được nàng chu cấp cho đến khi tu vi cực cao giống nàng.

Dương quản sự chỉ vào một lối đi rồi nói:

"Giáng Trần ngươi cứ đi vào hành lang này sau đó chọn một căn phòng nào đó tùy ý, chỉ cần trên đó không treo hai tấm biển là được. "

Giáng Trần quay lại hỏi:

"Dương quản sự ngài có thể cho ta biết lần này có bao nhiêu người tham gia được hay không?"

"Cũng không nhiều chỉ có khoảng mười ngàn người thôi."

Hắn nói rất tỉnh khiến cho Giáng Trần không thể ngờ được lại đông như thế. Thấy Giáng Trần có bộ không hiểu thì Kỳ Vân Mị kéo hắn ta đi, Dương quản sự biết nàng là bạn của Cầm Thiên Âm thì cũng đoán được nàng ta có hiểu biết không nhỏ nên cũng không giải thích mà bỏ đi.

Giáng Trần khẽ giọng hỏi:

"Có cái gì mà lại khiến cho một thành phố nhỏ như Võ Quảng có tới hơn 10000 người tham gia nhỉ?"

Kỳ Vân Mị hơi cau mày lại vẻ mặt có chút đăm chiêu suy nghĩ dắt tay hắn vừa đi vừa nói:

"Theo ta đoán có phải dạo này trường ngươi có rất nhiều học sinh chuyển trường có phải không?"

Giáng Trần nhớ lại thì quả thật đúng như thế liền gật đầu, bây giờ nàng nhắc tới cái này thì hắn ta cũng có suy nghĩ đến một khả năng.

"Có phải có học viện nào rất lớn chỉ có năm nay tổ chức tuyển sinh ở đây đúng không?"

Cái này thì chỉ là hắn suy đoán chứ không thể khẳng định, thế nhưng cái gật đầu của Kỳ Vân Mị đã đáp lại câu hỏi của hắn.

Giáng Trần khẽ cười tỏ vẻ thú vị hỏi:

"Học viện nào lại có sức thu hút lớn như thế?"

"Còn cái nào ngoài Tứ Hồn Học Viện, khi nãy Dương quản sự cũng nhắc tới sự hiện diện của nó rồi. Tuy ta cũng không biết tại sao có người lại chọn Võ Quảng thành làm một trong những chỗ khảo hạch nhưng chắc chắn đã có người biết trước."

Trong mắt nàng hiện lên vẻ lo lắng khi nói đến vấn đề này bởi nếu đã như thế này chứng tỏ con cháu đại gia tộc sẽ tham gia rất nhiều, xác suất để Giáng Trần được để ý sẽ nhỏ cực kỳ.

Thế nhưng để hắn ta không quá lo lắng nàng vẫn vui vẻ dặn dò:

"Lần này tham gia cố gắng phát huy hết sức là được, ta với Thiên Âm sẽ tới đó làm trợ giảng nên nếu ngươi muốn hưởng thụ thì phải thật cố gắng nhớ chưa. Bây giờ kiếm phòng rồi sau đó ta sẽ chỉ nhanh cho ngươi một số mẹo vặt để có thể vượt qua cuộc thi này."

Giáng Trần thấy nàng lo lắng cho mình thì không khỏi vui vẻ nói:

"Ta không yếu kém như nàng nghĩ đâu, dù đối thủ của ta có là ai đi chăng nữa thì việc ta dành quán quân cũng là điều chắc chắn. Nàng thử nghĩ xem nếu ta là một kẻ tầm thường vậy nàng có nhanh như vậy rơi vào tay ta không."

Nói xong hắn hôn lấy đôi môi của nàng nhẹ mút một cái, nàng theo bản năng vỗ vào vai hắn ta một cái gắt giọng:

"Ngươi cái người này, nhỡ có người nhìn thấy thì sao."

Giáng Trần thấy một căn phòng không có biển treo biết rằng không có người liên ôm eo nàng kéo vào bên trong, lúc vào tay hắn ta vẫn ôm nàng cứng ngắc. Cả hai tình tứ với nhau đến khi Giáng Trần thấy có hai cặp mắt đang nhìn mình thì không khỏi sững sờ, Kỳ Vân Mị thấy thái độ của hắn thì ngạc nhiên vô cùng quay lại thì mới thấy hai người này.

Kỳ Vân Mị như bị giật điện bật ra khỏi người của Giáng Trần, còn về phần Giáng Trần ngược lại rất bình tĩnh nhìn hai cô nàng với ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ. Không có nhiều lý do mà chỉ đơn giản do hai nàng quá đẹp.

Hắn bây giờ cảm thấy khó hiểu bởi trước kia hắn ta lăn lộn khắp vạn giới chẳng lẽ bị mù hay sao mà chỉ thấy được vài người đẹp như các nàng.

Chính xác là bốn người, hiện tại Cầm Thiên Âm, Tần Oanh Oanh, Kiều Vân Mị, Minh Hà và hai cô nàng này đã là sáu người. Ba ngàn năm gặp bốn người, hiện tại ba ngày thôi hắn đã gặp sáu người tính ra hiệu suất trung bình là một ngày gặp hai người.

Họa Thanh Vân khẽ lên tiếng hỏi:

"Mị di người thật sự giỏi hơn ta nghĩ, vừa đi khỏi gia tộc vài ngày đã tìm được người thương."

Thi Lam Ngọc cũng tiếu phi tiếu lại gần quan sát Giáng Trần:

"Ngươi hình như là học sinh lớp 3 E phải không?"

"Còn hai người các ngươi là hai cái nào trong số mấy cái học sinh chuyển tới nhưng chưa một lần lên lớp?"

Giáng Trần không muốn bị trêu đùa thế nên chủ động lái sang vấn đề khác, dù sao nói chuyện cũng không phải điểm mạnh của hắn ta.

Họa Thanh Vân nhìn hắn rồi khẽ giọng:

"Ta tên Họa Thanh Vân còn nàng ấy tên Thi Lam Ngọc, hai chúng ta thực sự ở trong lớp 3 E tuy nhiên ngươi không nhìn thấy chúng ta nhưng chúng ta lại từng thấy ngươi rồi."

Thi Lam Ngọc không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Kỳ Vân Mị nắm tay nàng trêu đùa:

"Tên này thực sự rất có sức hấp dẫn nữ nhân, khi ngươi thay đổi vẻ ngoài rồi trên mạng xuất hiện hình của ngươi Thanh Vân đã rất thích thú, thậm chí nàng còn tự tay vẽ lại một bức. Khi đó nàng nói ánh mắt của ngươi có thần thái rất đặc biệt thế nên muốn thử trình độ của mình xem có đủ sức để họa lại hay không."

Họa Thanh Vân đột nhiên bị đồng đội phản bội thì có chút ngại ngùng, khi nàng nhìn vào mắt Giáng Trần thì lại ngay người bởi hắn ta nhìn nàng giống như thấy một thứ gì đó rất mới lạ chứ không phải ánh mắt thèm thuồng như các nam nhân khác.

Nàng không muốn sự bối rối của mình bị người khác bắt gặp liền quay sang Thi Lam Ngọc:

"Ta cần phải đi ra ngoài để xem sân bãi thế nào, ngươi muốn đi cùng hay ngồi lại đây làm bóng đèn."

"Được rồi ngươi đừng đi một mình, đợi ta một chút thôi." Nàng rất dính Hoa Thanh Vân nên nghe nàng ta định đi thì liền muốn đi theo.

"Ta với nàng ấy sẽ không nói chuyện hôm nay cho ai biết đâu, Mị di ngươi cứ yên tâm." Kỳ Vân Mị khẽ gật đầu tỏ ý cám ơn, khi Thi Lam Ngọc bám tới Họa Thanh Vân thì vẻ mặt của hắn ta hơi nhíu lại nhưng sau đó lại nhanh chóng mỉm cười.

Kỳ Vân Mị thấy hắn vậy liền bĩu môi nói:

"Có phải thấy nữ nhân đẹp muốn theo đuôi phải không?"

Giáng Trần vẫn nhìn theo hướng kia một lúc mới cụp mắt xuống nhàn nhạt nói:

"Hai người các nàng rất đặc biệt nhưng không phải do sắc đẹp, nếu chỉ là sắc đẹp thì các nàng không thể hơn nổi Thiên Âm chứ đừng nói tới hơn ngươi, nếu so với Oanh Oanh thì còn có chút cân bằng.

Cái làm ta ngạc nhiên là tại sao họ có thể khiến ta không cảm nhận được sự hiện diện của họ, thế nhưng khi hai người cách nhau khoảng hơn hai mét thì ta lại cảm nhận được rất rõ ràng, vừa rồi Thi Lam Ngọc đuổi kịp Họa Thanh Vân thì lại mất dấu."

Hắn hơi suy nghĩ rồi phất tay:

"Mà thôi bỏ qua họ đi, ta cho nàng hai lựa chọn, thứ nhất ta cho nàng một bản dị năng công pháp nàng có thể bắt đầu tu luyện ngay từ bây giờ. Thứ hai ta cho nàng một công pháp để hỗ trợ tăng tiến thể chất và huyết mạch của nàng.

Một quyền của nàng sau đó đấm bay ngọn núi cũng không phải không thể nào, nàng suy nghĩ một chút đi."

Giáng Trần cảm giác nàng thực lực quá yếu, nàng hiện tại nàng chính là chỗ dựa của mình thế nên hắn mới muốn giúp nàng tăng lên thực lực."

Kỳ Vân Mị tưởng hắn nói giỡn liền bảo:

"Ngươi cái người này nói cái gì thế."

Giáng Trần không nói nhiều một ngón tay đặt lên trán của nàng sau đó dùng tâm linh tương thông truyền công pháp qua, cái này là dị năng siêu cấp công pháp, nếu tu luyện cái này ngàn năm thì con heo cũng có thể tấn thăng Siêu Phàm:

"Nàng thử vận động công pháp xem, nếu không biết thì ta có thể hướng dẫn."

Kỳ Vân Mị thấy một bộ công pháp phức tạp khủng khiếp đi vào đầu thì không khỏi kinh ngạc thế nhưng sau đó nàng lại ngại ngùng bởi vì quả thật nàng không biết vận hành, mọi thứ quá thâm ảo thế nên nhất thời nàng không biết phải tu luyện thế nào.

Giáng Trần đặt tay lên tay nàng sau đó dùng dị năng năng lượng tinh thần dẫn dắt nàng đi vào trạng thái minh tưởng. Kỳ Vân Mị không chống đối bởi nàng biết Giáng Trần sẽ không hại mình, khi vừa làm theo thì nàng liên đi vào trạng thái minh tưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play