Sau một hồi chờ đợi mà không thấy ai lên tiếng nói gì nữa, Turan bèn đứng dậy, tỏ ý rời đi. Hai người đồng đội của nó có muốn dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành việc sử dụng điểm thuộc tính còn lại thì cũng phải mất nửa giờ hơn là ít. Điểm thuộc tính khi được phân phối gây biến đổi trực tiếp lên một cá nhân, mang nhiều hệ lụy, vốn chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Huống hồ chi tổng số điểm thuộc tính được dùng ở đây lên đến hơn 70 bậc.
Bước đến gần cửa, Fyr vẫn luôn chăm chú vào quyển sách của mình đột nhiên lên tiếng:
– Ta đi cùng ngươi.
Giọng của cô ta không quá lớn, chỉ vừa đủ để Turan nghe thoáng qua. Nếu không chú ý, nó thậm chí còn có thể bỏ lỡ mất.
Turan không đáp, chỉ hơi dừng bước trong giây lát liền tiếp tục rời đi. Fyr lúc này đã đi theo ngay sau nó.
Rồi cứ thế, hai người im lặng vượt qua một đoạn hành lang dài, tiến vào trong thang máy. Chờ đến khi cánh cửa đóng lại kín mít, Turan mới cất tiếng hỏi:
– Cô muốn làm gì?
– Ngươi muốn làm gì?
Fyr hỏi lại ngay lập tức.
Turan nhắm hờ mắt, cảm giác đầu mình có hơi đau. Xong, nó bảo:
– Tôi định tranh thủ tham gia đấu trường giả lập một hồi. Cô có hứng thú?
– Không có. – Fyr đáp – Chỗ đó chán òm.
Lời đơn giản là vậy, nhưng Turan biết mình không thể tiếp tục chọn tham gia đấu trường giả lập nữa rồi. Fyr muốn làm chuyện khác.
– Cô không đọc sách tiếp sao? – Turan dò hỏi.
Lần này thì Fyr lộ vẻ nghĩ ngợi một lát, nói:
– Càng đọc càng thấy khó hiểu. Ta sẽ dành thời gian đi hỏi trực tiếp đám hoàng tộc ấy.
Turan nhếch mép, định nói gì đó lại thôi. Fyr đúng là có khả năng làm như vậy, và nhất định sẽ làm. Thế ra đây là cách mà cô ta giải quyết vấn đề. Trực tiếp và đánh thẳng vào trọng tâm. Quan trọng hơn hết là cần phải có đủ năng lực.
– Vậy thì, chúng ta đi dạo một lát đi.
Turan đề nghị, thấy Fyr không có ý phản đối thì quyết định làm theo ý đó luôn.
Hai người bước ra khỏi ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn, song song dạo bước trên phố. Turan sở hữu vẻ ngoài tương đối tầm thường, nhưng đi bên cạnh nó lại là một cô gái với vẻ đẹp quý phái và mang đậm nét trẻ trung, tự nhiên gây thu hút ánh nhìn.
Chỉ là, việc đó không kéo dài quá lâu. Fyr tặc lưỡi, và ngay sau đấy thì những người xung quanh đều đã làm ngơ đi như Turan và cả cô ta đều chẳng hề tồn tại.
Turan lấy làm lạ. Ấn tượng đầu tiên của nó về Fyr là cô ta rất ưa thích được chú ý, còn là loại không biết xấu hổ cơ. Nếu không thì cô ta đã chẳng làm loạn lên ở cái lễ hội vốn dành cho chính mình ấy, còn vì bản thân lúc đang giả dạng bị thua bởi người khác trong một cuộc thi mang tính cộng đồng.
Có thể Turan đã không hiểu đúng về vấn đề. Nhưng dù gì đi chăng nữa thì nó vẫn khó mà quen nổi với bộ dạng và tính cách của đối phương hiện tại.
– Ta được biết ngươi đã cất lời cầu khấn tới một vị thần khác mà không phải ta hay chị của ta.
Fyr lên tiếng, giọng nhẹ nhàng như thể chỉ đang đề cập tới một chủ đề chẳng mấy quan trọng hòng khiến bầu không khí không trở nên lúng túng. Tuy nhiên, Turan biết là nó cần phải nghiêm túc nhìn nhận chủ đề này.
– Sao giờ lại nhắc đến chuyện đó?
Turan thắc mắc. Nó muốn tránh nói về chuyện này vì sẽ làm nó nhớ đến một vài ký ức chẳng mấy dễ chịu. Hơn cả là, Turan vẫn luôn ý thức được việc phải gắng bảo vệ bí mật của bản thân. Các vị thần là những kẻ già đời đầy thủ đoạn, nó tự nhận mình không qua mặt nổi.
– Đừng hỏi lý do. – Fyr nghiêm giọng, hơi có chút bực tức – Nếu ngươi không muốn nói về chuyện này thì cứ im miệng là được.
Turan há hốc mồm, lại vội vàng điều chỉnh tâm tình. Nó suýt nữa thì đã lập tức lựa chọn phương án im miệng. Có thần Istrant mới biết “im miệng” mà Fyr đang nói đến là kiểu gì.
– Tôi… không ngại đâu.
– Tốt. – Fyr thốt – Ta hỏi ngươi, ngươi thật sự làm thế vì muốn rèn luyện?
– Đúng là như vậy.
Lời này không phải là nói dối. Đây ít nhất là một phần lý do. Turan nhận thức được năng lực của bản thân còn nhiều hạn chế, nên nó luôn tìm cách cải thiện. Nhưng nếu chỉ cần cải thiện thì không nhất định phải cất lời cầu khấn tới một vị thần khác ngoài chị em thần Syrathr và Fyratr. Điều đó quá mạo hiểm.
Đối tượng mà Fyr đang nhắc đến hẳn là thần Zizra. Rồng Deln lại là một câu chuyện khác. Turan hiện giờ thật sự không muốn để lộ quá nhiều về mối quan hệ của mình với Deln. Nó vẫn còn kém lắm.
– Ta, và cả chị của ta, không thể khiến ngươi thỏa mãn?
Fyr hỏi, vẻ chân thành hiển hiện.
Turan vội liếc mắt nhìn sang nơi khác. Nó không muốn mạch suy nghĩ của bản thân bị ảnh hưởng. Thần, trong lời nói và cử chỉ một cách tự nhiên như thế lại đều có thể gây tác động đến tâm tình người khác, khiến cho hợp ý mình.
– Cô nghĩ nhiều. – Turan đáp.
– Vậy thì tại sao? – Fyr gặng hỏi.
Turan chau mày. Nó khó mà hiểu được Fyr lúc này đang cố thể hiện điều gì. Mong muốn của cô ta hẳn không chỉ đơn giản dừng ở việc nêu ra những điều thắc mắc tầm thường như vẻ ngoài của lời nói.
Bất chợt, một dòng thông tin ẩn hiện nổi lên trong đầu Turan. Có thể gọi đó là linh cảm, giống như thế. Và thay vì trả lời câu hỏi của đối phương, nó bảo:
– Cô biết những gì?
Quả thực, Turan nếu chưa nắm bắt được tối thiểu về tình hình hiện tại, nó sẽ chỉ mải quanh quẩn ở những vòng thông tin không hồi kết.
Fyr cũng vậy. Cô ta đang e ngại điều gì đấy mà chẳng dám nói thẳng ra.
– Ngươi…
Fyr hé miệng, nói được một tiếng thì liền ngậm lại, do dự thêm chốc lát mới gằn giọng:
– Đừng hỏi. Cứ trả lời ta.
Turan nghe vậy thì trong lòng nổi lên sự thất vọng. Nhưng nó lại đâu thể trông chờ gì thêm ở điều một vị thần sẽ nói với mình.
– Không nói. – Turan quả quyết bảo.
Fyr há mồm, chừng muốn chửi, lại thôi. Thay vào đó, cô ta ngẩng đầu nhìn lên, như đang tìm kiếm thứ gì đấy, vẻ mặt mang theo một nỗi lo chẳng rõ ràng.
Hồi lâu, khi Turan định cất tiếng an ủi, cũng hòng khiến đối phương tạm thời quên đi chủ đề hiện tại thì Fyr thốt:
– Hành trình tới đón con sói kia sẽ là một thử thách dành cho ngươi.
Turan hơi ngạc nhiên, thắc mắc:
– Đây là tính toán của chị cô?
– Không hẳn. – Fyr đáp – Chị ta không rảnh rỗi như vậy. Đây là điều cần thiết.
– Cần thiết? Cho cái gì?
– Cho bản thân ngươi, và chính con sói đó.
Turan không hiểu. Nó nghệch mặt ra, trí óc không ngừng vận chuyển.
Việc thả Camilier ở Danlion mà không trực tiếp trả về cho Turan là động tác của thần Syrathr, nhưng giờ Fyr lại bảo rằng đó không phải tính toán của chị cô ta. Chẳng những thế, cô ta còn khẳng định chuyện này là cần thiết cho Turan và nữ người sói.
Quả đúng là một mớ bòng bong. Hay có lẽ, bản thân Fyr cũng chẳng rõ ràng chuyện này là như thế nào.
Nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của Turan, Fyr chợt mỉm cười, nói:
– Ngươi thật là ngu ngốc. Ngươi không nhớ con sói kia là thứ gì ư?
Lời ấy làm chuyển hướng suy nghĩ của Turan. Trọng tâm của sự việc lập tức biến thành thân thế của nữ người sói.
Camilier, là một người sói tuyết trắng hồn máu – một sinh vật thảm họa. Thông tin mà Turan có về tồn tại như vậy không nhiều, nhưng nó mơ hồ nhận thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Sinh vật thảm họa một khi thức tỉnh, sẽ chân chính trở thành một kẻ ban phát thảm họa. Và khi chuyện đó xảy ra, mọi việc sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát của Turan.
Điều kiện gì sẽ khiến cho một sinh vật thảm họa thức tỉnh, Turan chưa được biết. Có điều, nếu nó chậm chạp không đến đón nữ người sói kịp thời, sẽ là vô cùng tồi tệ.
– Không được. Tôi phải đi ngay.
Turan thốt, ra vẻ gấp gáp. Thế nhưng nó vừa quay người bỏ đi chưa được ba bước thì đã phải lập tức dừng lại.
Khung cảnh xung quanh đã thay đổi chẳng biết từ khi nào. Nơi đây, con phố với những căn nhà gạch đá và bóng người qua lại, giờ ngập tràn những cánh hoa đầy màu sắc. Và hương thơm ngào ngạt.
Turan liếc mắt nhìn, đã chẳng còn có thể thấy được Fyr ở đâu nữa. Mọi thứ nơi đây giờ đã bị tách biệt hoàn toàn. Nó chưa từng biết được rằng vị Chính thần ấy có thể làm được đến thế này.
Giống như những gì mà tên Tử thần Sứ đồ kia đã làm vậy.
Vẻ mặt Turan trở nên căng cứng lúc nào không hay. Nó cố gắng làm mình bình tĩnh, song lại thành càng thêm căng thẳng. Cuối cùng, nó chỉ đành bóp sống mũi của mình, thở dài một hơi.
– Thật khốn nạn mà.
Turan chẳng kiêng kỵ gì thốt lên. Nó muốn phát điên với tình cảnh hiện tại, trước việc các vị thần trêu đùa với mình chẳng khác gì một món đồ chơi.
Nó có thể làm cái gì đâu.
Thần Syrathr chưa từng bỏ qua cho Turan. Cô ta chỉ là thay đổi cách thức thực hiện những điều mình muốn mà thôi. Turan đúng thật là ngây thơ mới đi tin lời cô ta, dù rằng không phải hoàn toàn tin tưởng, và cũng chẳng phải là cô ta làm sai với điều mình đã nói.
Bất cẩn. Không hẳn. Nói đúng hơn là, bất lực.
Cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo mùi hương thơm ngát khiến người ta cảm thấy lâng lâng dễ chịu vô cùng. Dẫu vậy, Turan không hề buông lỏng, nhất định phải giữ vững tâm thần. Nó lúc này đây cần phải tỉnh tảo hơn bao giờ hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT