Tiffia chạy đi gần như hoàn toàn dựa vào bản năng của mình. Cô cũng không rõ tại sao chính mình lại trở nên mất bình tĩnh như thế, tựa rằng cô đối với cha mình là đang sinh ra nỗi sợ hãi không thể nào kiềm chế được.

Nhưng gì thì gì, Tiffia có thể xác định một điều rằng hành động của cô hiện giờ là đúng. Cô đã ra tay với vua yêu tinh, một du hành giả mạnh mẽ, đáp lại cô chắc chắn là thế công không có chút cơ hội nào chống trả. Cô không thể chết. Cô không muốn.

Tiffia cứ chạy, tới tận khi cô không còn cảm nhận được đôi chân của mình. Chúng tê rần, rồi trở nên mềm oặt, dù cho phủ lấy bên trên vẫn là một lớp ánh sáng màu tím nhạt. Có vẻ như Kals vẫn còn có thể tiếp tục, nhưng cơ thể Tiffia đã là kiệt sức rồi.

Tiffia thở hồng hộc, vừa cố bước về trước thêm vài bước, tay thì bám lấy những thân cây bên cạnh để tránh bản thân mất thăng bằng mà ngã mất. Cô thử lắng tai nghe, hoàn toàn không có bắt được thứ gì giống như là cha mình.

“Coi như tạm thời an toàn…” Tiffia nói thầm, lòng nhẹ thở phào một hơi. Lúc này, cô vẫn còn chưa bình tĩnh được để suy nghĩ lại về mọi chuyện, nhưng tốt nhất vẫn cứ là di chuyển tiếp.

Tiffia không hiểu. Cô nắm bắt được cơn giận của bản thân, cùng với đó sự hận thù, kể cả trước khi nghe được cha mình tiết lộ về những chuyện đã xảy ra khi xưa, và cả cái nhìn của ông về những người thân của ông ta. Cuộc nói chuyện vừa rồi, thật sự là giọt nước tràn ly, khiến Tiffia không chịu đựng được nữa, lập tức bộc phát.

“Thế thì tại sao mình lại khóc?” Tiffia chợt nghĩ. Cô biết hành động của mình là không phải đạo làm con, nhưng đấy chẳng phải lý do khiến bản thân chịu ấm ức đến phát khóc. Cô đã làm ra quyết định, và chính cô phải chịu trách nhiệm với quyết định đó.

– Có lẽ, giết chóc không là cách quyết được vấn đề mình mong muốn.

Tiffia nói nhỏ, bước chân chậm dần rồi ngừng hẳn. Cô không dám chắc chính mình vừa rồi có thật sự định sát hại cha mình hay không, nhưng lựa chọn của cô là đã rõ ràng.

Cô không còn có thể trở về được nữa. Hay nói trắng ra thì, cô đã không còn thuộc về nơi này.

Tiffia quay người, nhìn về hướng mà mình vừa đi tới. Vua yêu tinh có lẽ vẫn còn đang chạy đôn chạy đáo tìm cô và hẳn chẳng mấy chốc liền có thể tìm được tới chỗ này. Với sức mạnh áp đảo của mình, ông ta đã có thể đánh trả, nhưng lại không làm như vậy, hẳn là vì ông ta không cảm nhận được chút nguy hiểm nào từ cô.

Lại nói, vua yêu tinh không có lý do gì để làm hại Tiffia cả. Cô là người đã vượt qua thử thách Thần thánh, được các tinh linh chấp nhận, và như ông ta nói thì là niềm hi vọng của tộc yêu tinh. Kẻ đã đánh đổi tất cả mọi thứ, thậm chí là những người thân của mình để giành lấy chút cơ hội vực dậy tộc mình, chắc chắn không thể nào lại đi ra tay với Tiffia được.

Tiffia cười khì, rồi lại thành bật cười sảng khoái. Cô đúng thật là ngu ngốc. Nếu ngay từ đầu cô chịu nghĩ kỹ càng mọi chuyện, hoặc đơn giản hơn là hỏi thăm Turan một tiếng thì đã không phải tự mình gánh lấy đủ thứ rắc rối như thế này. Có lẽ bản thân cô chỉ đang trông chờ vào một điều quá đỗi viển vông mà thôi.

Không để Tiffia phải chờ đợi quá lâu, chỉ chừng năm phút thì một bóng hình đã đuổi tới và chẳng chút ngần ngại nào xuất hiện trước mặt cô.

Vua yêu tinh. Trong ánh mắt ông ta khi vừa trông thấy Tiffia hiện lên sự ham muốn đến cùng cực, nhưng chỉ chốc thì đã tan biến đi mất. Chỉnh đốn lại bộ dáng của mình, đằng hắng một tiếng rồi làm ra vẻ uy nghi, ông ta mới cất tiếng:

– Con vậy mà có thể chạy ra khỏi tầm mắt của ta, thật là đáng khen.

Tiffia cười nhạt. Cô quả thật không biết nên biểu lộ ra cảm xúc gì với lời của vua yêu tinh. Ông ta nghe như là đang khen, nhưng cô lại không cảm giác được sự vui thích ở mình, thậm chí còn có chút cảm giác như là đang bị xúc phạm. Dù sao thì đối phương cũng là một du hành giả mạnh mẽ, đã gánh vác tộc yêu tinh qua không ít hơn trăm năm.

– Ông tìm tôi làm gì? – Tiffia hỏi.

Vua yêu tinh hơi nhướn mày, nhìn chăm chăm lấy Tiffia. Ông ta bị bất ngờ trước thái độ chuyển biến gần như là khác biệt hoàn toàn của cô. Trong giây lát, ông ta còn có cảm tưởng rằng trước mặt mình là một kẻ giả mạo.

– Như ta đã nói, con nghĩ sao về việc quay lại với danh phận vốn có của mình, đưa tộc chúng ta đến với huy hoàng khi xưa?

Tiffia định đáp ngay, lại ngừng một chút, nghĩ rồi bảo:

– Danh phận đó thì không cần. Còn chuyện đưa tộc yêu tinh đến với huy hoàng mà ông nói, tôi được lợi gì?

Lần này thì vua yêu tinh sắc mặt hoàn toàn biến đổi, thành kinh ngạc thật sự. Ông ta khó mà tin được rằng kẻ đang đứng trước mắt mình đây là đứa con gái đáng yêu cách đây chỉ vừa mới mấy phút.

Nghĩ ngợi một hồi, lại ho khan một tiếng, vua yêu tinh mới đáp:

– Con muốn thứ gì?

– Đây vốn không phải là mong muốn của tôi. – Tiffia nói – Nếu ông có ý thuyết phục thì tốt nhất nên thể hiện cho rõ thành ý của mình.

Vua yêu tinh nhoẻn miệng cười, có phần gượng gạo. Rồi ông ta chợt xoay người, hướng nhìn xa xăm về nơi nào đó, bảo:

– Kì thực, nếu muốn, tất cả mọi thứ mà tộc chúng ta có thể, đều sẽ dâng hết cho con. Nhưng ta đoán là bản thân con cũng không rõ chúng ta sở hữu những gì, phải không?

Tiffia không nói gì, chỉ lặng im chờ đợi. Lời của vua yêu tinh giống như là châm chọc, và bản thân Tiffia cũng hiểu rằng kiến thức của mình nông cạn như thế nào. Nếu không phải nhờ có Turan, đến cả mạch nguyên khí tiên thiên mà cô vừa hưởng dụng đây có lẽ đến hết đời cũng không bao giờ nghe biết tới.

– Nói chuyện chính, đây không giống như là một sự trao đổi. – vua yêu tinh cất tiếng, ngừng lại một chút vẻ lưỡng lự, nói tiếp – Nếu vượt qua được thử thách Thần thánh, sẽ được phép tiến vào một nơi bí mật của tộc yêu tinh, chứa đựng vô vàn các ích lợi to lớn từ tiền tài cho tới trang bị và vật phẩm quý hiếm. Tuy nhiên, lấy được bao nhiêu là còn phụ thuộc vào khả năng mỗi người.

Tiffia nhíu mày. Cô không cho là vua yêu tinh đang nói dối, ông ta không có lý do để làm việc dư thừa ấy. Tuy nhiên, nghĩ một chút liền thấy có điểm bất thường. Một việc quan trọng như thế, trước đó ông ta lại chẳng hề đề cập tới, kể cả trong giao kèo với Turan cũng là vậy.

– Theo lời ông, tôi có được quyền lợi tiến vào nơi bí mật đó? – Tiffia dò hỏi.

– Không sai. – vua yêu tinh đáp ngay – Đây vốn là nhằm để tinh linh thuật sư có thể gom về cho mình một món không nhỏ để hỗ trợ bước những bước đầu tiên trên con đường mới mẻ và có phần xa lạ.

Ánh mắt của ông ta khẽ liếc nhìn Tiffia một chút, lại khó mà đoán được có ý nghĩa gì.

Tiffia nghĩ một chút, loại bỏ đi một vài khả năng, nói:

– Ông là đang chán ghét tôi yếu đuối?

Gương mặt vua yêu tinh ngưng lại trong giây lát. Rồi ông ta quay người đối diện với Tiffia, bảo:

– Mỗi người đều có điểm khởi đầu của mình. Giờ con có thể còn yếu, nhưng vụ việc vừa rồi đã cho thấy rõ rằng tiềm năng của con là lớn mạnh.

– So với Cautrius thì thế nào?

Tiffia cố tình gặng hỏi. Cô không phải đang muốn đề cao bản thân hay tìm sự đồng cảm mà chỉ đơn thuần muốn xem rõ thái độ của vua yêu tinh.

Vua yêu tinh thoáng qua một chút vẻ khó chịu, mất hồi lâu mới trầm giọng đáp:

– Cautrius rất giỏi, là một trong số ít những yêu tinh tài năng nhất trong lịch sử dài dằng dặc của tộc chúng ta. Thế nhưng… nếu chỉ có thế, là không đủ.

Tiffia là có biết về nội dung giao kèo, cũng nghe qua không ít chuyện có liên quan, giờ lại thấy vua yêu tinh làm ra vẻ nghiêm trọng thế này, bản thân cô cũng không khỏi sinh ra lo lắng.

“Kiếp nạn của tộc yêu tinh… đáng sợ đến thế ư?”

Nhưng hiện tại không phải là lúc để nghĩ nhiều về chuyện xa vời ấy, Tiffia xác định như vậy, cất tiếng:

– Có một lời, tôi muốn nói thẳng.

Vua yêu tinh thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tiffia thì cũng làm ra vẻ đợi nghe.

– Mời nói.

– Chuyện đã đến nước này, tôi với ông đã không còn có thể dây dưa thêm được nữa, mong ông hiểu ý và chấp nhận.

Vua yêu tinh không hiện ra chút nao núng nào, chỉ là hít sâu một hơi, đáp:

– Nếu như đó là mong muốn của cô.

Tiffia nén một tiếng thở dài, nghĩ lại bảo:

– Yêu tinh tộc, tôi là không bao giờ đánh rơi thân phận ấy được. Chỉ cần tộc không có ruồng bỏ chính tôi, tôi là sẽ dốc sức bảo hộ, cũng sẽ tìm cách giúp tộc mình hưng thịnh. Nhưng có một điều, tôi chắc chắn sẽ không chịu sự thúc ép, càng không gánh lấy vận mệnh của tộc. Từ trước cho tới giờ, mọi thứ mà tôi đạt được, và bản thân tôi ở hiện tại, đều do chính tôi cùng những đồng đội của mình giành lấy, không mang nợ gì với tộc yêu tinh cả.

Vua yêu tinh im lặng hồi lâu, thấy Tiffia không có nói gì thêm mới cất tiếng:

– Đây là tất cả những gì cô muốn nói?

– Hiện giờ là vậy. – Tiffia đáp ngay – Sau này, còn phụ thuộc nhiều vào thái độ của các người.

Vua yêu tinh nghe, nhắm hờ mắt lại vẻ suy nghĩ. Rồi ông ta bảo:

– Tốt thôi. Ta vẫn trông mong rất nhiều vào sự hợp tác với cô cùng những người đồng đội của cô. Giờ thì, ta nghĩ mình cần một chút không gian riêng.

Dứt lời, vua yêu tinh xoay người, nhẹ nhấc chân rời đi. Bước chân ông ta không nhanh không vội, trông lại có chút nặng nề.

Tiffia nhìn theo, cũng không biết nên tỏ thái độ gì. Ít nhất thì giờ cô có thể xác định được, bản thân mình vẫn an toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play