Theo lời mèo Jorz, Tiffia ngâm mình trong hồ thêm một lúc lâu. Cảm giác là rất thoải mái nên cô tạm thời cũng chẳng có ý định rời đi làm gì.
– Đi thôi.
Mèo Jorz đột nhiên bảo, bay luôn khỏi mặt hồ.
– Hả? – Tiffia không hiểu, hỏi.
– Có người muốn gặp cô. Không nên để hắn ta đợi.
“Là ai?” Tiffia nghĩ thầm, cũng không có chần chừ mà bước ra. Cô tìm lấy bộ trang phục của mình, cẩn thận mặc vào, lại chăm chút một tí mái tóc, xác nhận không có bỏ lỡ cái gì xong mới cất bước rời đi.
Phía bên ngoài đã có một nữ yêu tinh chờ sẵn, cô ta có hơi bất ngờ khi thấy Tiffia xuất hiện quá sớm, nhưng còn chưa kịp nói gì thì một giọng nói trong trẻo lại uy nghiêm vang lên:
– Con thật xinh đẹp.
Tiffia trông, không khỏi cảm thấy hồi hộp, chẳng biết nên đáp thế nào. Đó là vua yêu tinh, là cha của cô – Valder. Cô nghe mèo Jorz bảo là có người muốn gặp, lại chẳng ngờ tới rằng đó là ông ấy.
– Cha… Ông…
Tiffia thật sự bối rối. Lòng cô giờ loạn hết cả lên, và cô lại bắt đầu nghe được những âm thanh rủ rỉ bên tai mình.
– Giết ông ta đi. Cơ hội đây rồi. Chẳng có gì phải sợ cả.
Nữ yêu tinh dưới lệnh của đức vua cúi người chào rồi nhanh chóng rời đi.
Tiffia ở lại, đứng trước mặt của kẻ mà cô giờ đang dấy lên trong lòng mong muốn ra tay đánh giết. Cô có thể làm được, không biết dựa vào đâu, nhưng lại vô cùng chắc chắn về điều đó. Hơn cả, cô cảm giác được rằng, kết quả của hành động đó sẽ khiến cô vô cùng sung sướng, khiến cô mãn nguyện.
– Ta có vài điều cần bàn với con.
Vua yêu tinh cất tiếng, không có vẻ gì là để ý tới phản ứng bất thường hiện giờ của Tiffia.
– Trước đó… Trước đó…
Tiffia thốt, giọng run rẩy khó kiểm soát. Cô đang phải rất cố gắng kiềm nén đôi bàn tay vừa chợt hóa thành màu đen của mình khỏi vung tới trước.
– Trước đó, ông phải cho tôi biết…
Vua yêu tinh nhăn mày, nhưng rất nhanh thì thả lỏng, vẻ ân cần hỏi:
– Con muốn biết điều gì?
Tiffia không vội nói mà hít sâu một hơi, xong mới bảo:
– Tại sao lại là mẹ? Tại sao ông lại khiến mẹ tham gia thử thách? Đối với ông, bà ấy so với khả năng nhỏ nhoi vực dậy tộc yêu tinh là không hề gì sao? Ông đối với bà ấy, chẳng lẽ… chẳng lẽ không có chút tình cảm nào ư?
Tiffia hỏi một lúc bốn thứ, nhưng cô kì thực chỉ tập trung vào có một câu cuối cùng. Cô đã luôn nghe mẹ mình kể về một người cha tài giỏi và mạnh mẽ, về một yêu tinh với trọng trách lớn lao, và rằng bà ấy yêu say đắm người như thế đến mức nào. Vì những lời đó, bản thân cô cũng đã hình dung ra cha mình là một người rất tốt, chỉ là có chút lạnh lùng, không giỏi bộc lộ cảm xúc mà thôi.
Cho tới khi tai họa xảy đến cho mẹ Tiffia, cô bắt đầu ngờ vực, cái nhìn về cha mình cũng dần thay đổi. Sự lạnh nhạt của ông ta với mẹ con cô dần trở thành bằng chứng tố cáo rằng ông ta xấu xa đến cùng cực. Mẹ cô, em trai cô hay chính bản thân cô, có lẽ đối với ông ta chỉ là một công cụ, khi không còn tác dụng nữa thì lập tức bị vứt bỏ đi một cách vô tình, và tàn nhẫn.
– Tiffia. – vua yêu tinh cất tiếng, giọng trầm xuống – Con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta sao? Con có thể hiểu được những gì mà mẹ con gửi gắm sao?
Tiffia không hiểu, cũng không muốn hiểu. Cô không trông chờ những câu hỏi hóc búa từ cha mình, thứ cô cần bây giờ là lời giải đáp cho những điều thắc mắc đã luôn ám ảnh cô.
Thấy được rằng Tiffia sẽ không đáp lại lời mình, vua yêu tinh cất một tiếng thở đài, bảo:
– Ta sẽ trả lời, nhưng mong là con đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe.
Tiffia trừng mắt, lắng tai, như thể sợ rằng bản thân sẽ để lọt mất chữ nào.
– Có một lời tiên đoán, rằng chảy dài trong người dòng máu của họ Lhamat, sẽ là ngôi sao sáng nhất giữa đêm đen, vượt qua biển lam vô tận, chiếu rọi tộc yêu tinh thoát khỏi sự lưu đày của thế giới. Thế nên, điều cần thực hiện phải được thực hiện. Dòng họ Lhamat, ta và các con của ta, phải tham gia vào thử thách Thần thánh.
Tiffia nghe, vẫn chưa có phản ứng gì. Cô muốn nghe bằng hết mọi lời của cha mình.
– Con và Cautrius, hai đứa từ khi sinh ra đã được định sẽ tham gia vào thử thách. Thế nhưng mẹ con lại không muốn hai đứa phải gánh vác trọng trách ấy, vì vậy bà ấy quyết định lấy thân mình để thay thế. Ta thương, nhưng lại càng giận vì điều đó. Mẹ con không mang trong người dòng máu của họ Lhamat, chuyện đâu có liên quan gì.
Có thể nhìn được trên gương mặt vua yêu tinh sự tức giận. Ông ta chỉ là đang kể chuyện xưa, lại như thể khung cảnh ngày ấy đang hiện ra trước mặt mình.
– Thế rồi, bà ấy vậy mà lợi dụng thân phận của mình để trộm đi những chiếc chìa khóa quý giá để mở ra kết nối tới thế giới tinh linh. Bà ấy đấy là đang bóp tắt đốm lửa hi vọng của tộc chúng ta. Hành động ngu ngốc ấy…
Cả người vua yêu tinh run lên, chừng không muốn nói thêm nữa. Nhưng rồi ông ta vẫn quyết định tiếp tục:
– Bà ấy trốn đi, tự mình tham gia thử thách. Rồi chuyện gì đến cũng đến, vì bà ấy vốn dĩ đâu phải kẻ được nhắc đến trong lời tiên tri. Tộc chúng ta cứ thế đánh mất đi cơ hội mà hơn mười năm mới có một lần! Còn ta… Ta-!
Vua yêu tinh ngừng lại, quay người đi.
Tiffia nhìn bóng lưng của cha mình, lại không cảm nhận được chút sự cảm thông nào cả. Thậm chí khi lời của ông ta là sự thật thì cũng không biện hộ được cho việc ông ta đang cố đẩy cả nhà mình vào cái thử thách đáng nguyền rủa kia, chỉ vì một lời tiên tri nhảm nhí. Còn mẹ của cô, bà ấy chỉ muốn cứu những đứa con tội nghiệp của mình, cũng như gửi gắm một lời cảnh báo đến cha cô.
– Còn ông thì sao? – Tiffia cất tiếng.
– Ta?
Vua yêu tinh thốt, quay người lại.
– Ông không phải cũng là họ Lhamat ư? – Tiffia gắt lên – Sao ông không tự mình tham gia vào cái thử thách ấy?!
Vua yêu tinh cười, vẻ vừa giễu cợt lại vừa như khinh rẻ. Nhưng dường như nụ cười ấy không dành cho Tiffia mà là cho chính bản thân ông ta.
– Tiffia. Con phải hiểu rằng tham gia thử thách là để có được sự chấp nhận của tinh linh, là nhận lấy chúc phúc của đức Chính thần Realm vĩ đại và cao cả. Là một người cha, sao ta lại có thể cướp lấy cơ hội quý giá đó của những đứa con của mình. Ta không phải như mẹ con-
– Nhảm nhí! – Tiffia nói lớn, gần như hét – Thật hết sức nhảm nhí! Ông chỉ đang sợ hãi thôi, có phải không? Có bao giờ ông nghĩ tới và hỏi rằng tôi hay bất cứ ai mong muốn có được cái cơ hội chết tiệt đó hay không!
Dứt lời bằng vài tiếng chửi, Tiffia mặc sức cho cảm xúc của mình được bộc lộ. Cô quả thật không ngờ rằng cha mình lại là một người như thế. Càng đối diện, nghe ông ta giải thích, cô lại càng thêm căm hận ông ta.
“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ mình nhất định phải…”
Tiffia thở gấp. Cô cảm nhận được rằng mình đang dần kiểm soát. Tuy nhiên, cô lại không định ngăn điều đó. Cô không có lý do để làm như thế.
Nếu giết đi kẻ đang đứng trước mặt này mà có thể khiến bản thân thanh thản hơn, cô là nguyện ý.
– Con phải hiểu, Tiffia. – vua yêu tinh lên tiếng – Chìa khóa mở ra kết nối tới thế giới tinh linh chỉ còn sót lại có hai, ta không thể hành động mạo hiểm được. Nếu như có nhiều hơn thì ta cũng muốn tham gia lắm chứ.
Tiffia lắc đầu, gương mặt nhăn nhó. Cô không muốn nghe cha mình nói thêm bất cứ lời hoang đường nào nữa. Tất cả đều thật là chói tai. So với đám tinh linh cô đã đối mặt, ông ta trông càng ghê tớm hơn rất nhiều lần.
Rồi cánh tay của Tiffia vung lên. Đó là một cánh tay toàn một màu đen đặc, lẫn vào trong màn đêm khó mà nhận ra được nếu không phải đang có ánh đèn chiếu vào.
– Tiffia?
Mặc cho mọi thứ, Tiffia không định dừng lại, hay đúng hơn là bản thân cô bây giờ đã không còn điều khiển được chính mình nữa. Cứ thế, cô siết chặt ngón tay, vạch xéo một đường từ trên xuống.
Khác với lần thử đầu tiên, giờ, lập tức một vệt màu đen đặc được vẽ ra và biến thành càng lúc càng lớn hơn.
Vua yêu tinh trông thấy, cảm nhận được ngay sự nguy hiểm, bước chân không nhịn được lùi về phía sau. Ông ta là một du hành giả có Thần cấp rất cao, nhưng đối mặt với thứ này, chẳng hiểu sao lại sinh ra sợ hãi. Kể cả khi đứng trên chiến trường giữa muốn vàn kẻ địch, ông ta cũng chưa bao giờ cảm nhận qua nỗi sợ như thế này.
Đáng mừng là nỗi sợ đó không có kéo dài quá lâu. Chỉ chốc, vua yêu tinh đã bị phủ lấy bởi vệt màu đen đặc kia, rồi cứ thế cả ông ta cùng với nó hòa lẫn vào trong đêm đen.
– Đã làm rồi.
– Phải. Đã làm rồi.
Tiffia rùng mình. Quyền điều khiển cơ thể vừa trở lại với chính cô, hoặc là tự thân cô đang muốn hiểu như thế.
Tuy nhiên, sự thật rõ ràng là không thể nào thay đổi được. Tiffia bật khóc nức nở không thể kiểm soát. Cô vừa rồi, chính bản thân cô, đã tự tay giết chết cha của mình, chẳng phải do bị ai điều khiển cả. Đâu có đứa con nào lại nên hành động như thế.
– Bây giờ?
– Chạy trốn thôi.
Bên tai Tiffia vang lên giọng nói của mèo Jorz và một giọng nói khác nữa hẳn là của Jaar. Với chút tỉnh táo còn sót lại, cô ngẩng đầu nhìn lên, cả người lập tức cứng đờ.
Từ trong màn đêm được tạo ra bởi vệt đen đặc vừa nãy, một bóng hình xuất hiện, và đó không ai khác chính là cha của cô – vua yêu tinh. Ông ta không hề chết đi. Quá rõ ràng, một đòn tấn công từ một kẻ mới bước lên cuộc tranh đua Thần cấp như cô là không thể gây khó khăn cho một du hành giả mạnh mẽ như ông ta được.
– Ha- Ha ha ha! Ta thấy được rồi, con gái! Con sở hữu nó… Con thật sự sở hữu nó! Chính thứ sức mạnh đó, hãy thể hiện nữa đi. Hãy cho ta thấy thêm nữa nào!
Vua yêu tinh cất lên giọng nghe như điên loạn, quăng về phía Tiffia ánh mắt thèm khát như một con sói đang dồn ép con mồi tới đường cùng, chỉ chờ được cắn nuốt bằng hết.
Lúc này, Tiffia mới nhận ra bản thân đã ngây thơ như thế nào. Cô quá yếu. Dù bản thân cô có ham muốn cái gì, hận thù ai bao nhiêu, thì thứ đầu tiên cô cần có được vẫn phải là sức mạnh.
– Jaar, ta…
– Tôi xin nghe.
– Mang ta rời khỏi đây.
Cùng với lời ấy, Tiffia hơi xoay người. Một lượng kiến thức nhất định vừa tràn vào trong tâm trí của cô, thấm nhuần tới từng phần thân thể một.
Rồi Tiffia cảm nhận được đôi chân mình đang biến đổi, hơi thở cũng dần nhanh hơn, nhưng không hề vội vã.
“Là Kals!” Tiffia thốt thầm, nhấc chân lên. Hành động của cô thật đơn giản, nhưng hiệu quả lại hoàn toàn vượt xa điều cô dám tưởng đến. Chỉ chốc, trước mặt cô đã biến thành một khung cảnh hoàn toàn khác.
– Tiffia!?
Tiếng hô lớn của vua yêu tinh, Tiffia nghe được ở không xa. Biết rằng hiện tại vẫn còn chưa an toàn, cô lại tiếp tục nhấc bước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT