Cảm tình của Vân Nùng đối với Cố Tu Nguyên thật vi
diệu, ngay cả chính nàng cũng khó phân tích cặn kẽ nguyên cớ, cho nên sau khi
nói rõ ở nam phong quán, nàng cũng liền mặc kệ nó.
Dù sao hai người đã đến nước này, mà lại muốn đi bảo
vệ cái danh tiết trong sạch gì đó nghe có vẻ hơi già mồm rồi.
Chỉ là nghe hắn nói cái gì mà tên trộm phong lưu,
Vân Nùng theo bản năng lùi về sau nửa bước, liếc xéo hắn một cái:
“Ngươi học được ở đâu mà miệng lưỡi trơn tru như vậy?”
Cố Tu Nguyên đánh giá nàng, ý cười trong mắt càng
sâu hơn:
“Sao lại đỏ mặt rồi?”
Hắn đã biết còn cố hỏi, Vân Nùng không thèm để ý
xoay người đi pha trà.
Nàng xác thực là thích tướng mạo của Cố Tu Nguyên,
chuyện này cũng không có gì phủ nhận, dù sao thì háo sắc mê trai cũng là chuyện
thường tình. Nếu không phải vì khuôn mặt này thì cũng chẳng có những sự tình về
sau.
Cố Tu Nguyên đi theo nàng, chỉ thấy nàng rót 1 chén
trà nhỏ, vì thế liền lấy một cái cốc khác tự cấp tự túc. Nhưng mới nhấc ấm trà
lên, hắn liền sửa lại chủ ý, thừa dịp cúi đầu uống ngụm trà của Vân Nùng.
Động tác của hắn rất nhanh nhạy lưu loát khiến Vân
Nùng sững sờ không thể phản ứng lại.
Khi hai người còn ở cùng nhau, mặc dù cũng thân cận
nhưng xưa nay không đến mức như vậy. Chỉ là thái độ của Cố Tu Nguyên quá mức
đương nhiên cho nên Vân Nùng cũng không thèm nói, đem chén trà đó để qua một
bên rồi rót chén trà nhỏ khác.
Cố Tu Nguyên cúi đầu nở nụ cười nhẹ, Vân Nùng đến
bên giường ngồi xuống.
Cố Tu Nguyên quen biết Vân Nùng nhiều năm như vậy, tất
nhiên sẽ biết nàng có tật xấu khi ngủ chỗ lạ, liền hỏi:
“Lại không ngủ được à?”
“Ừm. Vân Nùng không nâng mắt, buồn bã ỉu xìu đáp.
Vân Nùng chỉ mặc một bộ đồ mỏng màu trắng, chân còn
chưa mang giày, hai chân cọ sát lại với nhau. Ánh mắt Cố Tu Nguyên dừng trên
đôi chân trần trụi của nàng, khẽ nhíu mày:
“Sao lại không mang giày? Cẩn thận cảm lạnh.”
“Ngươi đột nhiên tới nên ta phải đi mở cửa,”
Vân Nùng dừng một chút, ý thức được lời nói này chưa
chuẩn xác lắm, liền cố nén cười sửa lại,
“Đi mở cửa sổ, nên chưa kịp mang.”
Nói xong, nàng đem chén trà nóng ném lên chiếc bàn
nhỏ rồi lên giường, đắp chăn lên chân rồi giương mắt nhìn về phía Cố Tu Nguyên.
Cố Tu Nguyên vẫn đứng bên cạnh bàn, không xa không gần
đối diện với nàng, như là muốn chờ nàng mở miệng trước.
Vân Nùng không hiểu vị này đang nghĩ cái gì, thở dài
hỏi:
“Vừa rồi ngươi nói là tên trộm lãng tử phong lưu?”
“Ta sợ nàng không muốn ta đến.” Ánh mắt Cố Tu Nguyên
nặng nề.
Hắn hiện thời là một chính nhân quân tử, cũng không
biết người vừa nhảy qua cửa sổ vừa rồi là ai đây. Vân Nùng có chút cạn lời, chỉ
chỉ cửa:
“Vậy mời ngươi tới từ chỗ nào thì về chỗ đó đi.”
Nghe xong câu này, Cố Tu Nguyên tiến lại gần nàng:
“Ta biết nàng không chống cự…Nhưng vẫn muốn nghe
chính miệng nàng nói ra.”
Hắn ngồi xuống bên giường, khoảng cách giữa hai người
thoáng chốc rất gần, không khí ái muội cũng tăng lên, nhưng hắn cũng không tiến
thêm động tác nào.
Vân Nùng nhìn chằm chằm Cố Tu Nguyên một lát, chỉ cảm
thấy hắn bây giờ thật sự bướng bỉnh, rõ ràng là đã đến đây, nhưng lại phải muốn
giữ lại chuyện gì đó không thể giải thích được, giống như có ý nghĩa đặc biệt
nào đó.
Làm vậy để làm gì?
Nhưng nàng không băn khoăn nhiều như vậy, dứt khoát
ngồi dậy nhẹ giọng nói:
“Có câu gì ấy nhỉ? Tuổi trẻ đáng giá như mùa xuân, nếu
như ngươi lại muốn tiếp tục thì ta không thể tiếp hầu ngươi rồi.”
Nói xong, Vân Nùng lại vân vê chăn muốn ngủ lại.
Cố Tu Nguyên cầm cổ tay nàng, nghiêng thân đè ép xuống.
Hắn lúc trước luôn luôn đè nén, nhưng sau lời này của
Vân Nùng thì như được đáp ứng, không có gì khắc chế nữa.
Vân Nùng vẫn không hiểu tại sao, cũng không biết rõ
tâm lý của Cố Tu Nguyên, ngược lại là thất thần nên bị hắn nắm thóp, cũng không
để ý được gì nhiều.
Dưới tấm màn ấm áp có một trận mây mưa.
Cho đến khi mây mưa qua đi, Vân Nùng nằm tại chỗ mệt
mỏi buồn ngủ, cũng chẳng để ý đến cái gì ở trên giường, cái gì ở dưới sàn.
Cố Tu Nguyên vỗ về mái tóc dài của nàng, lại thay
nàng đấm lưng, không có chút gì muốn ngủ, cũng không có ý rời đi.
"Lúc ngươi đi cẩn thận một chút, cũng đừng đi
quá muộn."
Chúc ma ma hiện giờ tuổi đã già nên ngủ rất ít, Vân
Nùng không muốn để bà và Cố Tu Nguyên đụng phải nhau, nếu không thì rất phiền
toái.
Cố Tu Nguyên nghe ra ý tứ trong lời nói của Vân
Nùng, khoác tay lên eo nàng, hỏi:
“Nàng lừa gạt người khác như vậy ư?”
Ngữ khí của hắn rất bình thản, hơn nữa Vân Nùng cũng
có chút mệt nên cũng không nghĩ đến những lời này có gì không ổn, chỉ ậm ừ một
tiếng.
Cố Tu Nguyên thấy bộ dạng này của nàng, tâm tình tốt
cũng tiêu tan sạch, trong lòng trống rỗng.
Sớm biết đã như vậy, hắn biết không nên kỳ vọng nhiều
nhưng hiện giờ cũng có chút thất vọng.
Hắn lại gần sát nàng, ở bên tai Vân Nùng hỏi:
“Chúng ta như thế này có tính là trộm tình không?”
Hai chữ này thật lợi hại, Vân Nùng buồn ngủ thế nào
cũng ý thức được là nó không thích hợp. Cơn buồn ngủ của nàng cũng tiêu tan đi
không ít, khó có thể tin giương mắt nhìn về phía Cố Tu Nguyên.
Lời này nói ra, Cố Tu Nguyên cũng có chút hối hận,
nhưng biết sao giờ, nước đổ khó hốt.
“Làm trò hòa thượng mắng con lừa ngốc, lại còn đem bản
thân so sánh vào, Cố đại nhân thật đúng là không tầm thường, khiến cho người ta
bội phục.”
Thực sự thì lời của Cố Tu Nguyên cũng không sai, chẳng
qua có chút khó nghe.
Vân Nùng nghĩ nghĩ, lại nói:
“Ngày đó chúng ta có thể nói là đồng lòng, nếu như
ngươi để ý thì tự mình để ý đi, cần gì phải đến đây châm chọc sau lưng?”
Cố Tu Nguyên cũng có thể nhìn ra Vân Nùng dĩ nhiên
đang tức giận, hắn nâng tay muốn trấn an Vân Nùng, lại bị nàng đẩy ra.
“Ta không muốn ầm ĩ với ngươi.”
Vân Nùng đắp chăn lên người,
“Ngươi đi đi.”
Lúc trước nàng nghĩ rằng chỉ cần không để bụng là ổn
rồi, nhưng nàng thật sự xem nhẹ Cố Tu Nguyên, câu nói đầu tiên có thể khiến
nàng tức giận đến mức đau đớn.
Từ khi gặp lại đến nay, đa số là nàng nói gì thì Cố
Tu Nguyên sẽ nghe nấy, nhưng thái độ lần này lại khác thường, chẳng những không
rời đi, mà còn bắt buộc xoay người nàng lại.
“Chẳng lẽ nàng muốn cả đời che che lấp lấp như vậy
sao?” Cố Tu Nguyên hỏi.
Vân Nùng không để ý tới, liền giả câm vờ điếc, nhắm
lại mắt.
Cố Tu Nguyên thấy nàng trầm mặc như vậy cũng biết được
rằng nàng sẽ không nghĩ đến cái gì gọi là “cả đời” cả, chẳng qua chỉ muốn lừa gạt
qua loa lấy lệ thôi.
Hắn thì muốn bàn về tình yêu, nhưng Vân Nùng lại chỉ
nói về tình dục.
Cố Tu Nguyên vốn nghĩ rằng phải từ từ phát triển,
nhưng hôm nay lại khiến cho hắn cảm thấy bất lực, kế hoạch dự định gì đều trở
thành chuyện cười hết.
Đã như thế thì…
Hắn lại gần sát nàng, vỗ về chơi đùa Vân Nùng, môi
hôn xuống dưới cổ nàng, dưới thân cũng bắt đầu có phản ứng.
“Ngươi…”
Vân Nùng không còn giả bộ ngủ nữa, mở mắt muốn tránh
đi,
“Không cần như vậy.”
Lần trước ở nam phong quán khi không khống chế được,
trên người nàng để lại rất nhiều dấu vết, nên chỉ có thể cẩn thận trốn tránh,
suýt chút nữa còn bị Thúy Kiều phát hiện. Thấy tư thế của Cố Tu Nguyên hiện giờ
tám phần là muốn để lại dấu vết, đến lúc đó lại phải cẩn thận che lấp.
Cố Tu Nguyên nhìn ra ý đồ của nàng, chẳng những
không nghe theo mà còn cắn nhiều hơn.
Vân Nùng tất nhiên là yếu hơn hắn, chống cự cũng vô
ích, đè thấp âm thanh trách cứ nói:
“Ngươi điên rồi sao?”
Lần này người giả câm giả điếc lại đổi thành Cố Tu
Nguyên.
Lúc nảy mây mưa Cố Tu Nguyên thật sự rất ôn nhu,
nhưng lần này lại giống như trả thù, nửa điểm cũng không lưu tình. Lần đó ở nam
phong quán là do hắn bị Vân Nùng làm mất đi lý trí, nhưng hiện tại rất tỉnh
táo, rõ ràng là cố ý làm như vậy.
Vân Nùng cũng không dám gây ra động tĩnh gì, muốn
nói cái gì đều bị Cố Tu Nguyên nuốt vào, chỉ còn sức thở dốc.
Tính toán lần này của Vân Nùng kém khá xa so với trước.
Hoặc có thể nói, mới đầu là nàng suy nghĩ quá đơn giản.
Nếu là Cố Tu Nguyên đồng ý phối hợp thì thôi, nhưng nếu là Cố Tu Nguyên đổi ý
không tiếp thu thì nàng cũng bất lực.
Không có quyền thế và địa vị, nàng giống như là con
mồi rơi vào bẫy mồi, để tùy Cố Tu Nguyên gây khó dễ.
Tâm trí của Cố Tu Nguyên thật sâu, lại còn thật sự cố
chấp.
Vân Nùng có thể dựa vào tình cũ để nhất thời dây dưa
với Cố Tu Nguyên, nhưng cũng không có cách nào buộc hắn một đời, dù sao cũng chẳng
phải là báo đáp nhân tình, một khi phát hiện bản thân không chiếm được thứ gì
đó nữa thì liền trở mặt.
Sống lại một đời, chính mắt Vân Nùng đã thấy qua nhiều
điều, cũng từng sinh lòng dao động, nhưng hôm nay xem như thấy rõ con người Cố
Tu Nguyên, trong lòng có chút mất mát.
Cố Tu Nguyên vừa muốn nàng mấy lần, cho đến khi nắng
lên mới đồng ý buông tha.
Vân Nùng thật sự rất mệt nhưng cũng không có chút buồn
ngủ.
Nàng nghiêng người nằm trên gối, quay đầu nhìn Cố Tu
Nguyên mặc quần áo, đợi đến khi hắn chỉnh đốn xong quay đầu lại, bốn mắt nhìn
nhau nhưng ai cũng không rõ tâm tư của đối phương là gì.
“Đại nhân muốn như thế nào ta cũng không ngăn được.”
Thanh âm của Vân Nùng khàn khàn, không để ý nói:
“Chỉ là phiền ngươi lần sau đừng vội vã háo sắc như
vậy, thật xấu hổ.”
Cố Tu Nguyên còn đang nghĩ nên kết thúc như thế nào
thì liền bị một câu nhẹ nhàng bâng quơ của nàng xua tan, suýt nữa thì nở nụ cười.
Nói xong, hắn cũng không quay đầu mà lập tức rời khỏi
nơi này.
Nhưng khi ra ngoài thì hắn cũng nhớ lời Vân Nùng dặn,
lưu ý tránh gặp người khác.
Vân Nùng một đêm đều không thể nào chợp mắt, hiện thời
cũng không có gì buồn ngủ, nàng chậm rãi đứng dậy, ném một chút hương liệu vào
lò.
Không bao lâu thì mùi hương tỏa ra xua tan mùi tình
dục trong phòng.
Vân Nùng đứng bên cửa sổ sững sờ một lát, nghĩ lại
việc lúc nảy, còn hoài nghi rằng mình bị mộng du, nhưng dấu vết trên người nàng
làm cho nàng không thể lừa mình dối người được.
Làm sao có thể đến tình trạng này?
Nếu sớm biết như thế, nàng lúc trước nhất định sẽ
không bước vào nam phong quán kia, để cho bản thân phải gặp một đoạn nghiệt
duyên như vậy, luân hồi chuyển thế mà vẫn không dứt được.
Không biết qua bao lâu, Thúy Kiều đi ra cửa, sai khiến
tiểu nha hoàn đến phòng bếp hỗ trợ, rồi sau đó hướng về nhà giữa bên này.
Vân Nùng lập tức đóng cửa sổ lại, nhìn trên giường một
đống hỗn độn, thở một hơi thật dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT