Sau khi giao giấy tờ đất và nhận lại ngân phiếu, Vân
Nùng liền chuẩn bị rời đi.
Dù sao thì nàng cũng chỉ đến xem nhà thôi, ẩn tình
gì nàng cũng chẳng hứng thú, Sở Huyền Thần và Sầm Tự có quan hệ gì cũng không
liên quan đến nàng.
Cảnh Ninh theo Vân Nùng đến, giờ Vân Nùng muốn đi
thì nàng cũng không có cớ gì để ở lại. Nhưng khi ra tới cửa thì lại nhịn không
được mà hỏi:
“Sở Huyền Thần tại sao lại đến nơi này nhỉ? Cũng thật
kỳ quái.”
Vị Sở đại công tử này cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là
chân bị tật nên không thể làm quan lớn.
Vân Nùng không chút để ý nói:
“Nghe nói hắn là người thiện tâm, thường xuyên giúp
đỡ người gặp hoạn nạn, sau khi được đề tên lên bảng vàng trạng nguyên thì chắc
là vẫn còn muốn cảm ơn? Có thể vị Sầm công tử này được hắn để mắt cho nên mới đến
giúp đỡ.”
“Có vẻ không giống như vậy.”
Cảnh Ninh cũng biết chuyện này, lắc đầu nói:
“Nếu thật sự là thế thì hắn chỉ cần cho người đến
đưa tiền thôi, cần gì tự thân hắn phải đến? Hắn thiện tâm là một chuyện, nhưng
nếu mọi chuyện hắn đạt được là tự thân tự lực thì cũng không vội vàng đến như vậy..
Theo như ta thấy, có lẽ là có liên quan đến án tử của Sầm gia kia.
Cảnh Ninh nói cũng có lý, Vân Nùng quay đầu lại nhìn
nhìn:
“Nếu như ngươi muốn biết thì đến hỏi thăm một chút
đi.”
Vân Nùng rất hiểu Cảnh Ninh, đôi khi chỉ nhìn ánh mắt
thôi cũng biết đối phương đang nghĩ gì, nàng thấy được Cảnh Ninh có chút hứng
thú với chuyện của vị Sầm công tử kia, cho nên nàng mới nói đùa như vậy.
Cảnh Ninh do dự một chút rồi lắc đầu:
“Thôi, phiền toái lắm.”
Thân phận nàng cao quý như vậy, nếu thật sự muốn biết
thì cũng không phải khó gì. Chẳng qua là nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ
nàng cũng không nhúng tay vào chuyện triều chính, cũng không nhúng tay vào sự
tình nhà người khác.
Cũng bởi vậy nên tiên đế mới có thể dung túng cho
nàng như vậy.
Hiện thời nàng đã là đại trưởng công chúa, ngay cả hoàng
đế cũng phải gọi nàng một tiếng "Cô mẫu", nhưng nàng vẫn với tác
phong cũ,việc gì tránh được thì nên tránh, không cần rước phiền toái làm gì.
“Đúng rồi,”
Vân Nùng phủi phủi ống tay áo, phụ họa nói:
“Quan tâm nhiều càng phiền toái chứ chẳng được gì.”
Về điểm này, nàng và Cảnh Ninh cũng rất tâm đầu ý hợp.
Nói xong, nàng lại nhìn A Lăng nói:
“Ngôi nhà này có lẽ không mua được rồi, phiền ngươi
tìm giúp ta một ngôi nhà khác được không?”
A Lăng cười khanh khách đồng ý: "Cô nương không
cần khách khí."
“Cứ từ từ tìm, không cần sốt ruộc đâu.”
Cảnh Ninh dặn dò một câu rồi nhìn Vân Nùng nói:
“Ngươi yên tâm ở chỗ ta đi.”
Vân Nùng gật gật đầu cười nói: “Được.”
“Nếu không phải vừa rồi gặp Sở Huyền Thần thì xém
chút nữa ta đã quên rồi.”
Cảnh Ninh bỗng nhớ tới một chuyện,
“Ngày mai ta sẽ đi Trung nghĩa bá phủ dự tiệc, sẵn
tiện đem tín vật đính hôn trả cho Sở nhị phu nhân luôn, ngươi có đi cùng ta
không?”
Sau sự việc ở nam phong quán, Cảnh Ninh cũng bị bệnh
tình của thái hoàng thái hậu làm cho phân tâm, cả hai nàng đều quên mất chuyện
này.
Đứng đắn mà nói, nếu tín vật này không được trả lại
thì việc hôn nhân này cũng chưa đoạn tuyệt được, chung quy vẫn không thể tránh
khỏi phiền toái.
“Ta không đi,”
Vân Nùng chớp mắt,
“Với thân phận hiện thời của ta thì không nên đi, huống
hồ mấy cái yến tiệc này cũng rất phiền toái, nên trốn đi thì hơn. Việc này làm
phiền ngươi rồi.”
Cảnh Ninh biết nàng sẽ nói như vậy, cũng không miễn
cưỡng:
“Ta phải đi một chuyến để thay ngươi làm chuyện này
mới được.”
Sau khi dừng một chút, nàng như nhớ tới điều gì đó,
“Năm đó thái hoàng thái hậu còn từng nghĩ sẽ se
duyên cho ngươi và Sở Huyền Thần, không ngờ may rủi thế nào mà bây giờ lại
thành hôn ước của ngươi và Sở tam công tử.”
Nếu không nhờ Từ Tư Nhụy phá hỏng thì có lẽ việc hôn
sự sẽ được tiến hành, Vân Nùng sẽ là em dâu của Sở Huyền Thần rồi.
Vân Nùng lúng ta lúng túng nở nụ cười nhẹ, không biết
nên nói cái gì cho phải.
Cuộc sống thật vô thường, không ai có thể nói trước
được chuyện tương lai, mấy năm trước nàng còn sống tốt với Cố Tu Nguyên, vậy mà
không ngờ bây giờ quan hệ hai người lại trở nên như vậy.
Từ sau ngày đó, Vân Nùng cũng không gặp Cố Tu
Nguyên, nhẹ nhàng thở ra rất nhiều, nhưng cũng có chút lo lắng bất an, không biết
rốt cuộc hắn có chủ ý gì.
Vân Nùng nhẹ nhàng giở ống tay áo, rũ mắt nhìn xuống,
trên cổ tay vẫn còn vết hằn ngày ấy, chưa phai nhạt đi.
“Sao lại không vui rồi?”
Cảnh Ninh thoáng nhìn thấy bộ dáng ỉu xìu buồn bã của
nàng, hỏi:
“Có tâm sự gì sao?”
Vân Nùng vỗ về cổ tay áo, coi như không có việc gì lắc
lắc đầu:
“Không có gì, chẳng qua là đi cả nửa ngày nên có
chút mệt mỏi.”
“Nếu vậy thì chúng ta trở về phủ đi.” Cảnh Ninh lập
tức phân phó cho lái xe.
Vân Nùng đã sớm suy nghĩ cẩn thậm vào ngày ấy, thái
độ rất rõ ràng, cho nên bây giờ cũng chỉ nghĩ thoáng qua thôi.
Ngày hôm sau, Cảnh Ninh đến Trung nghĩa bá phủ dự tiệc,
Vân Nùng ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy rời giường rửa mặt chải đầu.
Vân Nùng ở phủ trưởng công chúa tự do hơn rất nhiều,
sáng sớm Cảnh Ninh đã phân phó các thị nữ cẩn thận hầu hạ Vân Nùng.
Thúy Kiều chải tóc cho nàng, cảm khái nói:
“Đại trưởng công chúa đối xử với tiểu thư thật tốt,
nếu ta không đi theo bên cạnh tiểu thư thì có lẽ đã cho rằng hai người đã quen
biết nhiều năm, nếu không thì làm sao có thể có giao tình như vậy.”
Vân Nùng hơi chột dạ, không nói lời nào.
“À nhắc mới nhớ…”
Thúy Kiều thay nàng búi tóc, nhìn một vết đỏ trên cổ
Vân Nùng hỏi:
“Cái này sao lại bị vậy ạ?”
Sau một đêm hoang đường ở nam phong quán, trên người
Vân Nùng để lại không ít dấu vết, nhiều ngày nay luôn tìm cách giấu diếm trốn
tránh, ngay cả tắm cũng không để cho Thúy Kiều hầu hạ.
Hôm nay lại không cẩn thận che giấu nên có một chỗ bị
Thúy Kiều phát hiện.
Vết đỏ đó ở phía sau cổ nên nàng không thể nhìn thấy
trong gương, mặt nàng có chút nóng lên, nhất thời không biết nên giải thích như
thế nào.
Nhưng chính Thúy Kiều lại tìm được một lý do:
“Có phải do muỗi đốt không? Vừa hay hôm nay trời đẹp,
đem đệm giường ra phơi cho khỏi ẩm mốc nhỉ.”
Vân Nùng vội vàng gật đầu: “Được.”
Nói xong, nàng lại vân vê tay áo, nhìn cổ tay của
mình.
Chuyện này coi như cho qua, nhưng Vân Nùng cũng biết
rõ, nếu cùng Cố Tu Nguyên dây dưa thì nhất định cũng không có cách nào giấu diếm
lâu dài, nàng cũng không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Nhất là Chúc ma ma, mặc dù hiện tại bà không nhắc đến,
nhưng vẫn luôn mong ngóng Vân Nùng được gả vào một nhà tốt, giúp chồng dạy con.
Nếu bà biết Vân Nùng lui tới không minh bạch với người khác, có lẽ bà sẽ ngất mất.
Mặc dù Vân Nùng không quan tâm người khác nghĩ như
thế nào về mình, nhưng khi nghĩ đến những khả năng sẽ xảy ra với tình hình của
mình thì nàng cũng cảm thấy da đầu run lên.
Nhưng việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào,
dù sao trên đời này cũng không thể có đường lui được.
Vân Nùng ăn một chút cháo đã no bụng, sau đó lại lôi
kéo Thúy Kiều chơi cờ, xem như giết thời gian. Đến giữa trưa nàng còn chưa được
ngủ thì Cảnh Ninh đã trở về.
“Ta đã gặp Sở nhị phu nhân trả lại tín vật rồi, cũng
nhân cơ hội này thay ngươi làm sáng tỏ rồi.”
Cảnh Ninh thông báo vài câu rồi sau đó mới giảng đạo
kỹ càng,
“Từ gia này thật khiến người ta chướng mắt, đã không
chịu trả tín vật đính hôn, tìm mọi cách nói bóng nói gió Sở gia, lại còn thừa
cơ hội này nói ngươi là đứa cháu mưu đồ bất hiếu.”
Vân Nùng vẫn bình tĩnh đáp:
“Ta biết sẽ như vậy mà.”
“Nhưng Sở gia cũng không phải tốt lành gì,”
Cảnh Ninh dừng một chút sửa lại lời nói:
“Nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm, đại công tử ngược
lại thì cũng không tệ, chỉ tiếc là hắn bị tật không thể làm quan, thật sự đáng
tiếc. Về phần bên cạnh…chỉ có thể nói, cửa hôn này của ngươi cũng may không
thành.”
“Vì sao lại nói như vậy?” Vân Nùng hiếu kỳ hỏi.
“Nếu như ngươi thấy bộ dáng của nhị phu nhân kia thì
sẽ biết vì sao ta nói như vậy.”
Cảnh Ninh cười nhạo nói:
“Tuy rằng nâng người cao thải người thấp là chuyện
bình thường, nhưng nếu rõ ràng quá thì thật sự buồn cười.”
Vân Nùng không chính mắt thấy nhưng có thể đoán được
vài phần, dù sao nàng cũng đã lãnh giáo qua Sở Tử Du. Tuy rằng mẹ con chưa hẳn
hoàn hoàn giống nhau, nhưng với lời nói cử chỉ của Sở Tử Du thì vẫn có thể nhìn
ra gia phong gia giáo của nhà này.
“Lúc trước bà ta thấy Từ gia sa sút nên luôn muốn hủy
bỏ hôn ước.”
Vân Nùng còn nhớ lúc trước lão thái thái như là muốn
thực hiện lời hứa, thúc đẩy việc hôn sự này, nhưng vị nhị phu nhân kia lại có
chút không tình nguyện, thậm chí còn muốn cản trở.
Cảnh Ninh trào phúng nói:
“Nhưng khi bà ta thấy ta thay người trả lại tín vật
đính hôn thì lại trở mặt thành bộ dạng khác, nói bóng nói gió để nghe quan hệ của
ta và ngươi… Thực là buồn cười.”
Vân Nùng cũng lười quan tâm, thay Cảnh Ninh rót chén
trà, cười nói:
“Đa tạ ngươi đã thay ta lo liệu việc này, tín vật đã
được trả lại, chuyện này coi như giải quyết xong, không cần so đo với người ta
nữa.”
Nàng ở trong phủ công chúa nên cũng chẳng làm gì
ngoài điều chế hương, phần lớn thời gian đều nhàn rỗi, hoặc là xem sách, hoặc
là cùng Cảnh Ninh đi dạo chơi.
Chỉ tiếc những ngày tốt lành này không kéo dài được
lâu, trong cung lại truyền đến tin tức nói rằng thái hoàng thái hậu hôn mê bất
tỉnh. Bệnh tình lần này rất nghiêm trọng, Cảnh Ninh phải vào cung ngày đêm chăm
sóc, cũng không rời cung.
Vân Nùng biết được chuyện này cũng rất lo lắng, thậm
chí còn chạy đến Hộ Quốc Tự một chuyến để cầu an cho thái hoàng thái hậu. Nàng ở
ngoài cung cũng không thể làm gì, chỉ có thể làm những chuyện này để tự an ủi.
A Lăng đã tìm được một ngôi nhà mới rất tốt, lần này
cũng không phát sinh vấn đề gì, Vân Nùng thanh toán tiền bạc rồi nhận giấy tờ đất.
Phủ trưởng công chúa rất vắng vẻ, một phủ đệ to như
vậy lại không có chủ nhà ở nhà, Vân Nùng cũng chẳng còn gì thú vị, vì vậy nàng
cho người tu sửa thêm ngôi nhà mới rồi chuyển vào ở.
Thúy Kiều cùng Chúc ma ma tất nhiên sẽ đi theo nàng,
Vân Nùng cũng chọn thêm hai nha hoàn và một đầu bếp nữ, cũng coi như là một tân
gia.
Vân Nùng có một tật xấu là không ngủ được ở chỗ lạ,
đêm nay vừa chuyển đến nên nàng lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được. Nàng cũng
không để Thúy Kiều ở cùng nên đã cho nàng ấy đi ngủ, còn bản thân thì nhìn chằm
chằm vào tấm màn thêu đầy hoa văn.
Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên
truyền đến một âm thanh phá vỡ sự yên tĩnh.
Vân Nùng kinh ngạc, đang do dự không biết có nên ra
ngoài gọi người đến hay không, nhưng lại nghe thấy được âm thanh quen thuộc kêu
tên nàng.
“Cố Tu Nguyên.”
Vân Nùng nghiến răng, nỗi lo sợ mới vơi đi chút ít.
Nàng xốc màn xoay người xuống giường, ngay cả giày
cũng chưa mang, chân không chạy đến bên cửa sổ, nâng tay mở chốt, quả nhiên
nhìn thấy Cố Tu Nguyên.
Ánh trắng sáng tỏ chiếu thẳng trên mặt hắn càng khiến
hắn thêm mê hoặc.
Trong mắt Cố Tu Nguyên mang theo chút ý cười nhạt nhẽo,
lại kêu tên của nàng:
“Vân Nùng.”
“Ngươi…”
Trong lòng Vân Nùng như bị lửa đốt, nhưng khi đối diện
với khuôn mặt này lại không thể tức giận được, lời chất vấn đều mất hết khí thế:
“Sao ngươi lại đến đây? Cửa chính không đi sao lại
đi cửa sổ, không biết còn tưởng rằng ngươi là ăn trộm, suýt chút nữa ta đã gọi
người đến rồi.”
Lời này còn chưa nói hết, Cố Tu Nguyên đã nhảy qua cửa
sổ vào trong, động tác thật sự lưu loát.
Cố Tu Nguyên đưa tay nhéo khuôn mặt của nàng:
“Gần đây ta có chút bận rộn, còn không có thời gian
để ngủ. Vừa rồi thấy ánh trăng rất vừa vặn, bỗng nhiên lại muốn gặp nàng… Cũng
không để ý nhiều như vậy, đành phải làm một tên trộm phong lưu lén đến đây.”
Lời này càng nói càng không theo khuôn mẫu gì, ngữ
khí lại nhẹ nhàng bình tĩnh, Vân Nùng biết bản thân nàng nên tức giận mới đúng,
nhưng cuối cùng nàng lại đỏ mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT