Gin bị tiếng kêu của tôi làm bất ngờ nhíu mày. Tôi sốt ruột nhìn động tác rề rà của cậu ta, trong lúc vội vàng đá vào đầu gối Gin khiến cậu kêu rên khuỵu người xuống. Cả quá trình không mất quá hai giây.

Vèo!

Phập!

Ngay tại thời khắc Gin cúi người. Một vật sắc nhọn chiếu ra tia sáng bay vụt tới, cắm thẳng vào tường. Hoặc là nói, cắm thẳng vào tấm lưới do Gin dựng nên.

Tôi hoàn hồn, theo hướng nhìn thứ trên tường kia.

Đó là một lưỡi rìu sắc bén, trong khung cảnh tối tăm càng thêm đáng sợ âm u. Phần lưỡi cắm vào mặt tường ngay lập tức hiện lên vết nứt, thần kỳ cắt được cả tấm lưới ánh sáng.

Ánh mắt tôi mở to, quay ngoắt lại nhìn về phía vật thể "hình khối" vẫn đang dùng tốc độ kinh khủng chạy tới đây, dựa vào động tác tay, xác định chính là thứ đó quăng lưỡi rìu.

Tôi kinh sợ, không thể nào!

"Nó biến mất rồi!"

Giọng nói của Tina kéo thần trí của tôi quay về, vừa quay đầu, phát hiện lưỡi rìu đã hoá thành vụn sáng nhỏ li ti tan vào không khí.

Cái này cũng giải thích vì sao nó có thể cắt đứt tấm lưới của Gin.

"Tina! Mọi người! Có một thứ đáng sợ rất nhanh tới đây!"

Tôi vội vàng gọi Tina, cũng đồng thời gọi tất cả mọi người đang có mặt ở đây. Kansai, Sarrchi, và Cherry, cả Kanon và Gin cũng đều dừng lại nhìn tôi, tựa như đang hoài nghi lời tôi nói có thật không.

"Nó vừa mới tấn công!" Gin sau gần phút im lặng cũng lên tiếng, chứng thực cho lời nói của tôi.

Tôi quay sang cảm kích, tình hình trước mắt không có thời gian để giải thích cho họ.

"Đẩy nhanh tiến độ tiêu diệu xong lũ zombie này. Gin lập tức tạo màn chắn, Kanon và Tina thủ vững đề phòng trước sau." Kansai nhanh chóng hạ mệnh lệnh, sau đó bắt đầu phân phó mấy người còn lại.

Hành lang sâu hút dưới bóng đêm, nhưng chỉ có tôi biết bên trong đó đang giấu một con quái vật. Bỗng nhiên trong lòng nổi lên bất an!

"Ran có nhìn thấy nó như thế nào?" Kanon lên tiếng hỏi, bất ngờ là cô nàng không hỏi về khả năng này của tôi. Mà chỉ đơn thuần hỏi tôi nhìn thấy cái gì.

Ánh mắt tôi lập tức kích hoạt lại kĩ năng, nhìn chăm chú về một hướng. "Quỷ nhãn" không đơn thuần chỉ là biến những sự vật hình thái quy về một hình khối nhất định, mà nó còn có thể để cho người sử dụng tùy ý phóng đại thu vào hình ảnh gấp n lần. Tựa như một loại kính hiển vi, thế nhưng nhược điểm chỉ cần phóng xa tầm nhìn thêm một phạm vi, khi thoát khỏi kĩ năng con mắt sẽ lập tức trở nên đau nhức, thậm chí hậu quả tồi tệ nhất có thể bị mù đôi mắt. Cho nên khi đọc xong lưu ý dưới khung kĩ năng, tôi vẫn chỉ dám thi thoảng dùng, và khi dùng thì tôi chỉ dám mở đến gấp ba lần.

Tuy vậy, gấp ba lần cũng đủ để tôi nhìn thấy thứ muốn thấy.

"Thứ đó có hình dạng giống con người, đang chạy tới đây với tốc độ cực nhanh. Chờ đã! Nó dừng lại rồi." Tôi ngờ vực nhìn, giây tiếp theo ánh mắt co rụt lại lùi ra sau, hô to: "Cẩn thận! Nó lại chuẩn bị phi thứ đó!" May là Gin hiểu ý tôi, cậu ta đứng thẳng người lần nữa nâng cao pháp trượng, lượng ánh sáng dày đặc hơn lúc đầu chậm rãi toả ra, kết thành hai tầng màn chắn bao quanh bọn họ. Kanon không biết đang làm gì, chỉ thấy khi cô nhắm mắt, những điểm đỏ rải rác khắp nơi lập tức nối lại với nhau thành một mạng lưới laser dày đặc.

"Tôi từng nói khí tức của tôi có thể định vị một hoặc nhiều chỗ nhất định, không chỉ làm máy quét mà nó còn có thể gắn vào nhau làm bẫy rập. Đây cũng chính là điểm công kích của dị nhân." Thấy mặt tôi ngộ ra, Kanon liền hảo tâm nói nhỏ (từng nhắc đến ở chap 54).

Xem ra ai cũng có điểm đặc biệt của mình, điều này khiến cho một người chẳng có kĩ năng nào của kiếm sư như tôi cảm thấy thật tự ti.

Chỉ biết mỗi động tác vung kiếm, xấu hổ xấu hổ!

Âm thanh dị động xuyên qua không khí khiến tôi hồi thần. Rốt cuộc giây lát sau, tôi đã kịp nhìn thấy tia sáng bất thường bay tới. Khi đã lọt vào tầm mắt, Tina bất ngờ phi hai con dao chuẩn xác chạm chán đầu mũi nhọn, tuy không khiến nó dừng lại nhưng thành công khiến tốc độ giảm xuống đáng kể.

Cho tới khi nó bị cản trở bởi vô số tia laze, chạm tới màn chắn chỉ là lực va chạm rất nhỏ. Cuối cùng lần thứ hai hoà tan vào không khí.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, mới phát hiện sau lưng đã chảy đầy mồ hôi lạnh. Nhưng không để tôi thở phào lâu, một âm thanh khác từ phía bên cạnh bất ngờ ầm ầm vang lên. Quay đầu ra nhìn, năm con zombie chỉ còn ba con, khi hai con bị giết chết, vừa vặn để lại không gian cho ba con zombie chui ra, từng mảng tường xi măng cứ vậy vỡ xuống.

"Không ổn, chúng chạy ra được rồi." Cherry hô to, cô lập tức đổi sang khẩu súng khác linh hoạt hơn, lựa những chỗ góc chết bắn vào.

Không gian hành lang không nhỏ, nhưng cũng không to. Từng ấy người tụ lại một chỗ, khiến cảm giác mang đến chật chội.

Chợt nhận ra, hình như đã không biết bao nhiêu lần phải chiến đấu trên không gian hẹp thế này rồi.

Cử động tay một chút, tôi cắn răng. Vẫn không được!

Khắp người toàn là vết thương nặng, tôi cũng không dám như các nhân vật chính trong truyện mặc kệ thương thế xông pha lên đầu.

Thứ có thể làm nhất lúc này chỉ có mỗi đôi mắt.

"Nó lại chạy tiếp!" Ánh mắt tôi tập trung nhìn vào vật thể không dời, phát hiện ra bất thường liền lập tức thông báo.

Hai trăm mét...

Một trăm năm mươi mét...

Một trăm mét...

Tôi đăm đăm nhìn về phía trước, lên tiếng thông báo cho mọi người.

"Năm mươi mét."

Thời điểm tiếng nói tôi vừa dứt, trước mắt đột nhiên xuất hiện một vầng sáng. Loá tới mức như ánh mặt trời đột nhiên hạ xuống, khiến tôi không thể không che mắt lại.

"Mi... ko?!" Giọng nói kinh ngạc của Kansai cất lên.

Tôi chớp chớp mắt vài lần thích nghi ánh sáng, mới nhìn rõ "sinh vật" nhắc đến vừa rồi là gì.

"Miko?" Đồng dạng giống Kansai, tôi giật mình nhìn người trước mắt, chỉ cách một bước là chạm đến dàn tia laser.

Không phải!

Vẫn là khuôn mặt đấy, thân hình đấy, nhưng vì sao người này lại không còn sức sống như vậy? Không hề có một tia sinh khí, con mắt cả lòng trắng đều một màu đen tuyền, trống rỗng vô hồn.

"Thì ra mấy đứa gặp Miko thật." Kansai lần nữa lên tiếng.

"Miko! Là tôi đây, Tina đây!" Tina đứng ở phía trước nhất, giọng nói kích động hướng về phía đối phương.

Ngay mấy tiếng trước còn kề vai sát cánh, thoắt cái đã chĩa công kích vào nhau. Tôi cho đến giờ vẫn không tin được sự thật đây là Miko giả mạo.

Ôm một tia hy vọng, thanh âm trong cổ họng bật ra khỏi miệng: "Miko, là em phải không?"

Tiếc thay, đáp lại tôi chỉ là một khoảng trống, cùng với tiếng gầm gừ và tiếng súng.

"Một con, xong!" Không khí tràn ngập lúng túng bị phá vỡ bởi câu nói của Sarrchi, chỉ thấy cô nàng vừa mới dồn lực đánh vỡ một đầu zombie.

Cùng lúc đó, "Miko" đang đứng yên chợt cất bước, da thịt cánh tay vừa tiếp xúc với tia laser vang lên từng tiếng xèo xèo, tạo thành máu thịt lẫn lộn nhìn đến doạ người. Thế nhưng tựa hồ mất đi cảm giác, bước chân vẫn không di chuyển. Khi đã chạm đến màn chắn, mơ hồ chỉ cách chúng tôi chưa đến một mét, ánh sáng tụ lại trên tay "Miko", lần nữa tạo thành lưỡi rìu ra sức phá màn chắn.

"Xem ra phải dùng át chủ bài." Tôi đứng gần Kansai nhất, dĩ nhiên nghe ra được câu nói nhỏ của học trưởng. Tiếp theo đó, nghe được câu hỏi của anh: "Chan Chan đã tỉnh chưa?"

Chan Chan là tên cô nhóc tinh linh của Sarrchi, lúc thấy cô nàng gật đầu. Kansai lần nữa hạ mệnh lệnh: "Tất cả theo Sarrchi thoát khỏi đây, anh sẽ đuổi theo sau."

"Sao anh không cùng đi?" Tina đang cảm xúc phức tạp nhìn Miko, nhưng vẫn không quên hỏi ra nghi vấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play