Tina hiện tại cũng đã quay về, may mắn cô nàng tạm thời không có vết thương nào nặng. Kansai đứng dậy thống kê lại nhân số, ánh mắt rà soát lại một lượt. Hiện tại thành viên trong đội từ mười lăm người ban đầu bỗng chốc giảm xuống đột ngột. Trước mắt chỉ còn tôi, Kanon, Tina, Kansai, Cherry, Sarrchi và một người nữa, cả thảy còn bảy người.

"Nhóm chúng ta đáng lẽ còn một mục sư có thể chữa trị, nhưng không may mắn bỏ mạng. Anh tính một chút, Sarrchi chuyên công kích cận chiến, Cherry bắn tầm xa, Kanon dị nhân, Tina thích khách, Rannie là kiếm sư. Còn lại anh và Gin đều là pháp sư..." Kansai liệt kê tên từng người. Tôi nghe vậy nhìn sang cậu trai vẫn im lặng một bên, bên tai vẫn nghe học trưởng nói tiếp: "Bị thương chỉ còn lại Ran, Tina bị thương nhẹ da thịt, hai người còn có thể chiến đấu không?"

Trong giọng nói của Kansai có kèm thêm một tia nghiêm trọng, hiển nhiên là lo ngại thương thế của tôi không tiện di chuyển, nói gì đến chiến đấu. Hai vết thương nặng khi đối phó với trùng sâu lại cộng thêm một vết chí mạng do con "zombie" để lại. Tôi còn nhặt được về cái mạng đã là may mắn.

Nhưng tôi không muốn làm gánh nặng phiền toái.

Kiểm tra kĩ càng vết thương, tôi cân nhắc cất giọng: "Em có thể cử động, sẽ cố gắng không kéo chân mọi người."

"Em cũng vậy, những vết thương này không sâu, có thể chiến đấu." Tina sau đó cũng lên tiếng. Cô nàng vừa hoạt động chân tay cho mọi người xem.

Kansai gật đầu, tính toán một lúc sau liền phân công:

"Ở mãi đây không phải là cách, chúng ta phải ra ngoài tìm kiếm Miko giả mạo. Có thể người này chính là mắt xích để kết thúc phó bản. Bên ngoài không thể nói trước có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng chắc chắn sẽ không an toàn. Không biết chừng sẽ phải đối mặt với một hai con zombie như vừa rồi. Vì vậy khi ra ngoài mọi người nhất định không thể rời khỏi vị trí, có lệnh của anh mới được phép. Đã nghe cả chưa?"

"Vâng, đội trưởng." Mọi người nhất tề đồng loạt hô.

Thời gian không còn nhiều, vì vậy tất cả ai nấy đều nhanh chóng chỉnh trang lại những thứ mang trên người. Nhận được tín hiệu của Kansai, Sarrchi đầu tiên nhấc rèm, sấm rền chớp giật nhanh chóng nhảy lên trùm vào chiếc đèn vẫn còn treo lơ lửng.

Khi nãy vì lo Tina và Miko không ra được nên mới không xử lý nó. Giờ Tina ở đây rồi, nên liền yên tâm.

Tiếp đến, vẫn là Sarrchi dẫn đầu cúi người lần tới cánh cửa. Tina lập tức cầm hai thanh phi đao theo sát hỗ trợ Sarrchi.

Cánh cửa dần mở lộ ra cái khe nhỏ, nhìn thấy được một mảng lớn đen mịt bao trùm hành lang lạnh lẽo. Thi thoảng ánh lên chút ánh sáng của một vật sắc nào đó.

Trên tay nắm chặt thanh kiếm, tôi được mọi người xếp ở chính giữa để tiện bảo hộ. Đối với cách sắp xếp này, tôi không có ý kiến gì. Ánh mắt ngưng tụ nhìn chằm chằm về phía trước.

Thời điểm cả nhóm bước ra ngoài, tôi có chút khó thích ứng với sự tối tăm, tới mức giơ tay lên không thấy được năm ngón. May thay, cậu trai Gin nhanh chóng búng tay phát ra một tiếng tách, ngọn lửa nhỏ xuất hiện quanh cậu ta lập tức chiếu sáng được một khoảng. Tầm mắt nương theo ánh sáng nhìn đến mặt tường nhẵn bóng. Tôi bất giác xoa hai bên cánh tay, thật lạnh!

Lạnh không phải từ nhiệt độ, mà là từ trong xương.

Âm thanh trừ bỏ tiếng bước chân cẩn thận của nhóm người dội vào, còn lại không hề cảm nhận được một sinh vật nào khác. Giương mắt nhìn phía trước, chỉ thấy được bóng lưng thận trọng của Sarrchi và Tina, ánh sáng của Gin không đủ để chiếu tới xa hơn. Vì vậy tựa hồ giống như bóng tối đang nuốt chửng lấy họ.

Chợt một bên vai nặng xuống, phát hiện Kansai đi bên cạnh đang đặt lên vai vỗ vỗ tỏ ý yên tâm. Tâm trạng của tôi lúc này mới thả lỏng một chút.

"Mọi người có nghe thấy gì không?" Kanon đi sau bỗng lên tiếng.

Kanon tuy không thuộc phe chiến đấu, nhưng khả năng phán đoán và dò thám, cộng thêm kĩ năng của dị nhân. Cho nên, mọi người không hề chủ quan khi vừa nghe câu nói này, luận về phát giác. Kanon thậm chí còn hơn Tina vốn là thích khách.

Lời nói này vừa rơi xuống, bước chân của mọi người không hẹn mà cùng dừng lại, cẩn thận nghe động tĩnh.

Lúc đi Kansai không bảo phải đi theo mép tường, vì sợ mặt tường không an toàn. Cho nên hiện tại nhóm chúng tôi chính là cẩn thận đi ngay giữa đường hành lang, thoạt nhìn có vẻ trơ trọi.

Thùng...

Thùng thùng...

Vành tai bỗng động, tôi nghiêm trọng hướng đầu quay sang phải.

Thùng... Thùng...

Tiếng động này!

Vẻ mặt tôi biến đổi liên tục khi nhìn mặt tường vốn nhẵn bóng chợt xuất hiện vết nứt nhỏ như sợi chỉ, nếu không nhìn kỹ sẽ khó mà nhận ra.

Còn chưa kịp nói gì, Kanon và Tina đã vội vàng kêu lên:

"Mọi người tránh ra!!!"

Tiếng la to làm tôi giật nảy mình, theo phản xạ tránh về một bên.

Mặt tường vốn yên lặng giống như bị vật gì đó đập từ bên trong. Tức khắc vụn đá bắn văng ra xung quanh khiến cát bụi mù mịt, chỗ xung kích trở thành một cái lỗ to như cái động.

Ngọn lửa nhỏ của Gin vì đợt biến động này mà tắt ngúm. Cậu ta che chắn trước mặt tôi, cây pháp trượng trên tay nhanh chóng giơ lên. Một luồng gió quét qua xua tan bụi mù.

Tình cảnh trước mắt trở nên sáng hơn, tôi nheo mắt nhìn.

Không ngờ sau bức tường này lại có một lối đi khác bị che lấp, ngoài ra năm cái đầu thối rữa đang chen chúc thò tay với ra ngoài, ý đồ muốn với tới con mồi. May mắn, bởi vì chen chúc khó đi nên chúng bị kẹt không vồ tới được.

Làm tôi sợ chết khiếp!

Có một lần trước đó, nên tôi không còn thấy nôn nao khi nhìn mấy cái đầu thối rữa bong tróc đến không chịu nổi. Chỉ là nhìn tình cảnh trước mặt quá khủng bố.

"Má! Lại nữa!" Cherry hình như đã trải qua chuyện này không ít lần, súng vừa giương, chuẩn xác bắn vào từng vị trí xương sọ.

Dĩ nhiên, chỉ một phát bắn không thể giải quyết được chúng. Tiếng khục khục gầm gừ hướng tròng mắt trống rỗng của chúng nhìn chúng tôi. Động tác lớn này thành công khiến mặt tường lại rơi thêm một mảng lớn.

"Nhanh chóng xử lý chúng, tránh thu hút chung quanh!" Kansai nói xong, những lá bài như có sức sống bay ra khỏi trang sách trôi nổi trên không trung. Theo sự điều khiển của Kansai lập tức hoá thành vệt sáng sắc bén phi tới mục tiêu.

Sarrchi không yếu thế, những lưỡi gió vô hình tụ lại trên nắm đấm, kéo theo những dải băng bay múa trực tiếp hạ xuống một bên đầu zombie.

Thùng... Thùng...

Thùng...

Tôi giật mình quay ngoắt ra sau, lại thêm một âm thanh nữa.

Gin cũng cảm nhận được, đuôi pháp trượng cộp một tiếng xuống sàn nhà phát ra âm vang thanh thúy. Cùng lúc đó lập tức xuất hiện tấm lưới được dệt từ sợi ánh sáng lấy cậu ta làm trung tâm lan toả bao trùm chúng tôi ở bên trong.

Nhìn mọi người phối hợp nhịp nhàng như vậy, tôi cũng không thể ngồi không.

Ánh mắt chậm rãi nhắm lại, sau ba giây liền mở ra, sâu trong con ngươi tựa như tối thêm một phần.

[Kĩ năng ẩn "Quỷ nhãn" - Kích hoạt!]

Thanh âm máy móc đã lâu của hệ thống vang lên trong đầu. Lập tức hình ảnh trong tầm mắt được xử lý trở thành những dạng hình khối 3d theo chiều không gian. Tầm nhìn của mắt đồng thời được kéo giãn ra gấp ba lần.

Không bị cản trở bởi bóng tối, tôi dễ dàng nhìn thấy được những vật thể đang di chuyển.

Nhưng không để tôi kịp thích ứng, tại thời điểm kĩ năng mở ra, một vật thể trong tầm nhìn dùng tốc độ nhanh chóng xông tới. Vị trí là...

Tôi thất kinh, hướng Gin hô lên:

"Gin! Cúi xuống!!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play