- Lũ sâu đó lại đến rồi! Nhưng mà chúng ta đã đuổi chúng đi được một lúc rồi mà.
Thanh âm Tina đầy hoang mang, cô đỡ Kanon đang ngất dựa vào tường. Tôi thấy
vậy thức thời chuyển vị trí cho Tina, tự mình ngồi xuống cạnh Kanon.
Ngẫm nghĩ giây lát, song kiếm liền yên vị trên lòng bàn tay, tôi ôm kiếm đề phòng nhìn phía trước.
Hiện tại chỉ còn Tina và Miko, không biết có thể chống chọi được không?
Miko nhanh chóng tiến lên một bước phất tay. Một màn chắn vô hình như có như không bao vây chúng tôi, tiếp đến cô nhóc nâng cây sáo đến bên miệng,
dùng hết sức thổi một hơi dài.
Tôi để ý lũ sâu lần này
có vẻ mạnh hơn nhiều so với trước. Lần đầu tôi nhìn chúng, lũ sâu đó
ngoài kích cỡ quá khổ, hàm răng sắc nhọn có độc, ngoài ra không còn gì.
Nhưng lần này, có lẽ chúng đã được "tắm" trong bóng tối một khoảng thời
gian, toàn thân mỗi một con đều ẩn ẩn có tia màu đen vờn quanh. Hễ bò
tới đâu, sàn dưới chân đều bị vỡ vụn ăn mòn. Nhưng đường đi dường như bị sợi dây vô hình kéo lại, khiến cho chúng bò đi chậm dần. Tôi hiểu đây
là do ảnh hưởng của cây sáo ngọc.
Khẽ nhíu mày, đối với Tina lên tiếng:
- Cẩn thận, đừng chạm vào chúng.
Tina trên tay cầm đoản đao, nghe vậy hướng tôi gật đầu. Thay đổi đoản đao
thành phi đao, thận trọng tiến tới giữ khoảng cách, tiếp đến thăm dò phi dao trúng lưng một con sâu.
- Không được, phi dao của em cũng bị ăn mòn rồi.
- Dùng vũ khí có phẩm cấp đi.
Miko vừa dùng hết sức thổi, một tay liền lập tức giơ lên duy trì màn chắn.
Nhưng tôi thấy sắc mặt cô nhóc mệt mỏi thấy rõ. Tình hình nếu cứ tiếp
tục như vậy, chắc chắn chúng tôi sẽ gặp bất lợi.
Sau
khi Miko nhắc nhở, Tina dừng tay chần chừ, nhưng không bao lâu cô nhóc
hạ quyết tâm, tay trái bỗng lật, dùng đoản đao mơ hồ phát ra ánh sáng
tím nhạt. Trong tích tắc, Tina đang đứng đó chợt biến mất, một lúc sau
bỗng xuất hiện ở vị trí khác gần hơn. Cô nàng ghìm chân đạp tường lấy
đà, thân thể như tia điện phóng tới một con sâu, giây lát tức khắc thu
về.
Đây là lần đầu tiên tôi chính thức nhìn Tina tấn công.
Chiêu thức nhanh như chớp, chỉ một giây có thể lấy mạng đối thủ. Đây là điểm đặc trưng của chức nghiệp thích khách.
Cũng không phải nói tôi chưa từng thấy Tina ra chiêu, có một lần chúng tôi
cùng làm nhiệm vụ Quỷ Thư. Nhưng khi ấy giao tranh mơ hồ, rất nhiều điểm đến bây giờ, tôi vẫn không sao hiểu được mình qua bằng cách nào.
Ngước mắt tập trung nhìn bóng người thoắt ẩn thoắt hiện. Nói ra thật ngại
ngùng, tôi phải nhờ đến hệ thống chỉ dẫn mới thấy rõ được động tác của
Tina.
Hiện tại, số lượng sâu bị giết bởi cô nàng đã lên đến gần chục con. Cộng thêm nhờ có Miko khống chế và phòng ngự, giảm
bớt gánh nặng phần nào.
Nhưng cục diện hiện tại vẫn
không mấy biến chuyển, số con bị giết không thấm vào đâu so với một đoàn trùng sâu. Bọn chúng giống như khoá định mục tiêu, cố chấp hướng về
phía này.
Lý trí phân tích, vẻ lo lắng trên mặt tôi
càng lúc càng đậm. Thầm tự trách mình chẳng giúp được gì, ngược lại gây
gánh nặng cho họ.
Tôi có thể làm gì?
Sốt ruột suy nghĩ, tôi lật tung những vật phẩm có trong hành trang. Nhìn đi nhìn lại một hồi vẫn không thấy được cái nào hữu dụng lúc này.
- Không được rồi, em không thể cầm cự lâu hơn nữa. Chị mau mang Kanon chạy đi. - Thanh âm Miko cấp bách vang lên.
Chạy? Có thể chạy đi đâu? Tôi ngước mắt lên, thấy sắc mặt Miko từ mệt mỏi đã
chuyển sang trắng bệch. Tina bên kia cũng bị vài vết chật vật trên
người.
Không ngờ trong lúc tôi suy nghĩ, tốp sâu đi
đầu đã đụng đến màn chắn Miko tạo ra, liên tục dùng thân hình mập mạp
của mình va đập vào.
Tôi sốt ruột muốn nắm song kiếm xông lên, nhưng vừa cử động mạnh tôi liền khựng lại bởi vết thương ở chân.
Lũ sâu càng lúc càng chen lên trước lấp đầy màn chắn, đồng thời khiến tôi
mất đi tầm nhìn. Tôi không còn nhìn thấy Tina ở đâu bên ngoài màn chắn,
trước mặt chỉ có tấm lưng nhỏ của Miko đang kiên cường trụ vững.
Sẽ kiên trì được bao lâu? Tôi tuyệt vọng nghĩ.
Thời gian từng giây trôi qua, trong mắt tôi giờ đây chỉ còn là từng cái
bụng, đám chân nhung nhúc và hàm răng va vào nhau lách cách của chúng áp vào màn chắn mỏng manh.
Quyển trục! Phải rồi, quyển trục!
Đầu óc tôi chợt bừng tỉnh, một lần nữa rà lại trong hành trang.
Tôi nhớ mình có thứ này, ánh mắt tôi sáng ngời khi thấy quyển trục trông có vẻ bình thường bị tôi bỏ qua khi nãy.
Đây là quyển trục di chuyển tôi nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ (ở chap
43), cho phép tôi có thể mang tối đa ba người tới địa điểm mình muốn.
Tôi cố gắng nhớ lại thật chi tiết nơi mình có thể nghĩ đến. Trong đầu vừa
thử nghĩ tới những nơi nằm ngoài nhiệm vụ như căng tin trường học, nhưng không thể. Vậy là phải di chuyển đâu đó trong vòng nhiệm vụ này? Tôi
hít sâu, cố gắng bình tâm không nghĩ đến những đám sâu kinh khủng ngoài
kia, và cả màn chắn gần như sắp biến mất.
Trí não như
thước phim quay chậm, tôi nhớ thật kỹ những nơi mình đi qua, cố gắng tìm địa điểm xa nhất có thể. Khi trong tâm thức chạm đến một nơi mà tôi cho rằng mình tự tin nhớ rõ nhất. Ánh mắt bỗng chợt mở ra, đúng lúc màn
chắn Miko tạo nên bị nứt một chỗ.
Không chậm trễ, tôi
nhẩm theo khẩu quyết vừa hiện lên trong đầu khi mở quyển trục. Lập tức
có bốn sợi dây trắng mỏng quấn lấy cổ tay mỗi người, một sợi trong bốn
sợi thì luồn ra ngoài màn chắn tìm kiếm Tina.
Tiếp đến
ngay giây sau thứ ánh sáng vàng chói mắt nhưng ấm áp bao phủ lấy chúng
tôi, kéo vào trong quyển trục. Trước khi biến mất, khoé mắt tôi thấy
được màn chắn đồng thời vỡ vụn. Đám sâu ùa đến gần trong gang tấc.
...
Thời điểm mở mắt ra, việc đầu tiên tôi muốn nhìn chính là đã đủ bốn người ở đây không. Sau đó mới nhìn hoàn cảnh xung quanh.
May mắn, họ ở đây! Tôi thở phào một hơi, vô thức nhìn quyển trục đã biến
mất khỏi bàn tay. Chỉ có thể dùng một lần, nhưng tôi không hối hận, có
thể mang họ an toàn thoát khỏi, rất đáng giá.
- Đây là thế nào?
Giọng nói Miko không giấu nổi sự ngạc nhiên, có lẽ cô nhóc vẫn đang thắc mắc tại sao mình lại ở nơi này.
Tina vẫn còn khuỵu gối một bên, cô nàng chống tay chuyển người, mệt mỏi ngồi tựa vào tường. Tôi cảm nhận thấy rõ ràng ánh mắt cô nàng đang nhìn tôi, thanh âm vang lên lại trả lời Miko:
- Đây là phòng nhảy.
Phải, tôi dẫn họ trở về phòng nhảy. Đây là nơi tôi nghĩ có thể tới và tạm thời an toàn.
Căn phòng vẫn vậy, y như lúc tôi mới bắt đầu tới. Một căn phòng nhảy kỳ
quái, cũng là nơi khiến chúng tôi bị đẩy tới một không gian vặn vẹo.
Tôi kiểm tra tình hình Kanon, phát hiện cô nàng vẫn không có dấu hiệu tỉnh
lại. Không còn cách nào bèn nhờ Miko kéo cô nàng nằm tựa vào tủ đồ.
Chợt tôi cảm thấy cái gì đó không đúng, quay ngoắt người lại. Vừa nhìn liền
cảm giác mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, vội hỏi Tina:
- Em bảo lúc thu về năm chiếc, bị thiếu mất một cái sao? Cái đó có phải cái kia không? (ở chap 53)
Tina đang ở một bên câu được câu không giải thích cho Miko nghe, thấy tôi
hỏi liền quay đầu ra nhìn. Giây tiếp theo còn phản ứng dữ dội hơn tôi,
kinh hô ra tiếng:
- Sao... sao nó lại ở kia?
Chiếc đèn mà khi Tina muốn thu về túi, vào lần trước đã bị thiếu mất một cái. Lần này lại không báo trước xuất hiện ở đây, hơn nữa điều kinh sợ hơn
là, nó đang bị treo lủng lẳng trên trần nhà. Và vị trí ánh đèn hướng
tới, chính là tấm gương ốp dọc bên tường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT