Kiểm chứng xong, Miko đem cây sáo ngọc trả lại về tay Kanon.
Sau khi sắp xếp lại một vài thứ trong suy nghĩ, tôi ngẩng đầu lên, đối với ba người họ lên tiếng:
- Thế này đi, chúng ta cứ ở đây chỉ làm hao phí thời gian. Bây giờ, Tina
là thích khách, làm tiên phong mở cửa xông lên trước. Kanon nối tiếp sau đó, dùng sáo ngọc khống chế trùng sâu. Miko là mục sư, yểm trợ Kanon.
Còn Ran sau cùng bọc hậu. Thế nào?
Tôi dựa theo tính
chất từng người mà sắp xếp như vậy. Hiện tại, người có tính công kích
nhất chỉ có Tina. Nhưng Tina không theo trường phái tấn công trực diện,
cô nàng chỉ hợp đột kích truy sát, để Tina đi đầu cũng khiến tôi đâm lo
sợ.
Về phần Kanon và Miko, Kanon đã nói rõ mình không
thể đánh nhau, nhưng tạm thời có sáo ngọc trên tay, trường hợp này có
thể hỗ trợ Tina. Còn Miko...
Sâu trong mắt tôi loé lên phần suy tư. Chức nghiệp mục sư này, chỉ có khả năng trị liệu thôi sao?
Như đáp lại thắc mắc trong lòng tôi, giọng nói có chút tức giận của Miko vang lên:
- Thương thế của chị thế này mà muốn bọc hậu sao? Còn không biết có thể
đứng dậy đi lại được hay không. Tốt nhất để em đi sau cùng cho, nhân
tiện có thể dễ dàng chiếu cố chị. Yên tâm, em không yếu như chị tưởng!
Tự nhiên bị hứng chịu một trận mắng, tôi không tự giác đưa tay sờ mũi, thầm bất đắc dĩ nhìn cơ thể dặt dẹo của mình.
Một hồi chuẩn bị, cuối cùng cũng bắt đầu.
Tina đưa mắt thăm dò nhìn qua khe cửa, quay đầu hướng ra sau khẽ gật đầu ra
hiệu. Cả thân thể tức khắc tiến vào trạng thái tập trung, mở cửa ra.
Ba chiếc phi đao lơ lửng vây quanh thân Tina như nhận được mệnh lệnh,
hướng ra ngoài lướt đi. Tiếp đến cô nàng cũng theo chân bước ra.
Kanon cầm sáo ngọc trên tay, tùy thời có thể đặt bên miệng.
Miko ở bên cạnh đỡ tôi đứng dậy. Vết thương ở bả vai và chân đã không còn
đau kinh khủng như lúc đầu, hiện tại vẫn nằm trong sức chịu đựng của
tôi.
Ngẫm lại nếu ở hiện thực bị thương như vậy, tôi
khẳng định không thể bình tĩnh thế này. Có lẽ sẽ yếu đuối ngất đi được
người khiêng vào bệnh viện, dưỡng mấy tháng không chừng.
Tựa vào người Miko, tôi cúi đầu che đi vẻ mặt. Tự nhiên nghĩ đến cơ thể như giấy của mình, cảm thấy hơi xấu hổ.
- Chị nghĩ gì đó?
Miko có lẽ nhận thấy tôi khác thường, lên tiếng hỏi thăm.
Tôi lắc đầu, sau khi được đỡ đứng dậy. Tôi tách khỏi Miko, tự mình nhấc bước theo sau.
Bên ngoài không có gì khác biệt so với lần đầu tôi thấy. Không gian vặn
vẹo, hành lang mơ hồ, các cánh cửa cũng đóng kín. Tôi dời mắt nhìn vào
một chỗ, không còn xe chở đồ nào.
Chúng tôi dò theo mép tường tiến về phía trước. Đi được một đoạn thì thấy bóng dáng cầu thang cách đây không xa.
Hiển nhiên lúc mang tôi chạy trốn, đoạn đường cũng không tính là ngắn.
- Chúng... lại đến!
Giọng Tina bất ngờ vang lên, một chiếc phi đao bị gãy quay trở về lòng bàn tay cô. Ánh mắt Tina đầy căng thẳng nhìn chúng tôi.
Tôi không quá bất ngờ, đưa mắt nhìn sang Kanon. Cô nàng hiểu ý, khẽ nhắm mắt một lúc, mới bắt đầu thổi ra vài giai điệu.
Tôi không phải người biết cảm thụ âm nhạc, chỉ đơn thuần nghe được, âm
thanh cất lên tuy hơi ngắt quãng nhưng rất hay. Nhẹ nhàng du dương, thấm sâu vào lòng người.
Thời gian trôi qua được vài phút,
tôi và Miko đi sau ánh mắt thường di chuyển nhìn xung quanh, nhất là
những góc khuất nhỏ khác thường. May mắn, vẫn không thấy thứ không muốn
thấy.
Khúc nhạc dừng lại, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng thở của Kanon. Có lẽ do dùng hơi thở lâu, tôi lo lắng vỗ vai cô nàng:
- Ổn chứ?
- Không sao.
Kanon nghe vậy lập tức hướng tôi lắc đầu, tỏ vẻ mình không có vấn đề gì cả.
Sau đó liền thu sáo về, không chút do dự nối gót Tina.
Sao tôi lại có một lỗi giác tình cảnh này trông quen quen nhỉ?
Vô tình chuyển mắt nhìn Miko sau lưng, liền nhận được ánh mắt sắc lẻm của cô nhóc.
Hầy...
Đoạn đường may là không có thứ hay vật gì cản trở, một mạch thuận lợi xuống
lầu. Nhưng mà dường như tôi đã thở phào quá nhanh. Ngay khi chúng tôi
chỉ còn vài bước xuống tầng, cầu thang bỗng chốc chao đảo uốn lượn như
có động đất, không gian vừa đủ cho hai ba người đi đang dần bị thu hẹp
lại, khiến chúng tôi bất đắc dĩ phải thu gọn mình, biến thành một người
một hàng.
Sự thay đổi xảy ra bất ngờ, may mắn không có
sinh vật gì đó thời cơ công kích, nhưng vẫn khiến bên chân bị thương của tôi có chút không vững. Tôi cắn răng, cố di chuyển kịp cùng mọi người.
Xuống một tầng lầu khác, tôi ngạc nhiên khi thấy ở đây có vẻ y hệt với tầng vừa rồi, bèn đem thắc mắc của mình hỏi ra.
Cả ba người đều lâm vào đăm chiêu, giây lát Kanon trong số họ bất ngờ lên tiếng:
- Mọi người bảo hộ tôi, để tôi dò xem.
Tôi nghe vậy hiểu ý, cô nàng muốn lặp lại chiêu cũ. Bèn ra hiệu cho mọi
người đứng tản ra vây xung quanh, đối với Miko đến sau thì giải thích
đôi chút.
Kanon đưa cây sáo cho Miko, bản thân ngồi
xuống khoanh chân. Ánh mắt dưới cặp kính nhắm chặt lại. Chiêu của Kanon
có chút phiền phức, một khi đã khởi động thì không thể bị ngắt quãng bởi bên ngoài, trừ khi chính mình muốn thu về. Nếu không sẽ ảnh hưởng rất
nhiều đến tinh thần lực, nhẹ thì đau đầu mấy ngày, nặng thì biến thành
kẻ ngốc. Đây là Kanon từng nói với tôi. Vì vậy tôi càng phải nâng cao
cảnh giác, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chợt, một cái gì đó xẹt qua khoé mắt. Khiến tôi ngay lập tức nhìn sang bên đó.
Hành lang vẫn là hình dạng ban đầu không có gì lạ thường. Mày tôi nhíu càng chặt, là ảo giác sao?
Nhưng khi đã tập trung, thì sao mình có thể nhìn nhầm được. Chắc chắn là có
thứ gì đó, tôi càng tin vào mắt mình, và cả trực giác.
Chúng tôi hiện tại đang đi theo mép tường, trên đầu có một chiếc đèn treo
tường, đối diện bên kia là một cánh cửa gỗ đã cũ, lớp sơn vẫn loang lổ
như dang dở. Ở tình huống nhìn nhiều đã quen, thì cánh cửa như vậy cũng
chỉ giống như các cánh cửa bình thường khác chúng tôi đã đi qua. Nhưng
trực giác mách bảo cho tôi biết, bên trong đó có lẽ có thứ gì đó.
Nhưng nếu bên trong khác thường, vậy bên ngoài cũng vậy sao? Cái thứ xẹt qua trước mắt tôi là thứ gì?
Càng nghĩ càng rối, tôi tính toán định quay qua Tina và Miko hỏi. Nhưng lời vừa đến bên miệng, thì dị biến xảy ra.
Hành lang vốn không quá rộng, chỉ là hành lang trường học bình thường. Lúc
này dưới tác động của không gian vặn vẹo, diện tích bất ngờ được kéo ra. Tôi trân mắt nhìn cánh cửa bên kia tường càng ngày cách mình càng xa.
Trần nhà cũng bị kéo cao lên, cho đến khi diện tích cả không gian bằng
một quảng trường thị trấn mới coi như dừng lại.
Cùng
lúc đó, Kanon đang ngồi bất động bỗng nhiên lay chuyển, máu tươi trào ra từ khoé miệng. Cả khuôn mặt cô bỗng chốc trở nên trắng bệch khiến tôi
hoảng hốt kêu một tiếng, Tina cũng nhìn thấy, nhanh hơn tôi một bước đỡ
được Kanon.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Ánh mắt Kanon vẫn đang nhắm nghiền khó khăn mở ra, đầu tiên chậm chạp giơ
lên ngón tay chỉ về hướng tôi. Sau đó liền như không cầm cự nổi mà hôn
mê bất tỉnh.
Trong lòng bất an, tôi theo hướng Kanon
chỉ quay lưng lại nhìn. Phát hiện đám trùng sâu vốn đã rút lại bò ra,
kèm theo đó là bóng tối vươn ta từ cánh cửa đó, cánh cửa mà tôi nghi
ngờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT