Lăn người một vòng, bàn chân trái đạp lên đống gạch được xếp thành núi ngăn nắp, hai tay nhanh chóng vươn lên bám lấy cửa sổ phía trên cao. Tiếp
đến dùng chân đạp vào tường, cả người cứ thế lơ lửng như vậy.
Phía dưới tôi là ba cái bóng đen đang không ngừng ngửa đầu hướng tôi gào thét.
Từng giọt mồ hôi đọng lại trên mặt, tôi cố gắng bám lấy bệ cửa sổ trên cao.
Ánh mắt nhìn sang xà ngang bên kia. Đôi chân vung vẩy vài lần rồi dùng
sức vắt lên. Cả người lấy tư thế của gấu kuala nhanh chóng bấu víu sang.
Nằm sấp trên xà ngang, thở dốc một hồi. Cảm giác như vừa thoát được tai nạn.
Bàn tay không tự chủ nắm chặt miếng ngọc trên cổ. Đây là thứ hộ mạng Mika
cho tôi trước đó, nhờ thứ này mà tôi mới thoát được hiểm cảnh, hiện giờ
chỉ còn một lượt chống đỡ công kích trí mạng.
Nhớ lại thời điểm
lúc trước, khi tôi nhảy xuống dùng Ngọc kiếm chém vào bóng đen. Chỉ nghe được âm thanh như chém vào kim loại, không những không thể làm nó tổn
hao chút nào, ngược lại còn khiến chọc giận nó. Không còn cách nào khác
tôi đành nhanh chân chạy đi.
Nếu không thể một kích trí mạng, thì chỉ cần nó gào lên sẽ dẫn tới những bóng đen khác gần đó.
May mắn đúng như lời Mika nói, bọn chúng chỉ bị ảnh hưởng bởi âm thanh.
Tuy mắt chúng vẫn nhìn thấy, nhưng lại có vẻ không nhìn được rõ ràng,
tạo sơ hở giúp tôi có thể vừa né vừa tập kích, vừa dư ra được thời gian
quan sát.
Mặc dù có bị chật vật, còn bị dính đòn tận hai lần,
cộng thêm mấy chục lần xém trúng. Nhưng tổng thể thì cũng có chút thu
hoạch nhỏ.
Chính là đã nhận ra được nhược điểm của chúng.
Vẫn nằm trên xà ngang, ánh mắt rũ xuống nhìn ba bóng Dark Soul đã bớt đi quơ quào, rồi dần dần trở về hình thái lượn lờ.
Ngón trỏ khẽ nhúc nhích chỉ đến phía trước, bảng thông tin trong tầm mắt hiện ra.
‘Không ngờ chỉ giết một con đã tăng nhiều như vậy’ Tôi không hết kinh ngạc nghĩ.
Hiện tại tôi đang ở cấp năm. Mỗi lần tăng một cấp được cho hai điểm để tăng
thuộc tính, tôi đều phân bố vào điểm nhanh nhẹn và lực lượng.
Nhân vật khi mới bắt đầu gia nhập trò chơi đã được cho sẵn số điểm thuộc
tính dựa vào năng lực vốn có. Vì vậy tôi chỉ tập trung vào hai điểm mà
tôi yếu kém nhất.
Nếu có thể giết được càng nhiều bóng đen thì
tốt quá. Nhưng nghĩ lại cảnh dầu sôi lửa bỏng lúc đấy, thậm chí còn bị
mất tận hai lượt bảo hộ của miếng ngọc, tôi rùng mình, vẫn là nên thôi
đi.
Sau khi xem lại giờ giấc, tắt bảng thông tin. Tôi thở dài thầm nghĩ: lần sau sẽ chọn tăng thể lực, quá tốn sức rồi!
Bấy giờ tôi mới để ý mình đang ở đâu. Khi nãy vì ngoài trời đứng kín từng
tốp bóng đen khiến tôi đành phải lách mình vào khu nhà L. May mắn đây
không phải phó bản!
Nhưng bóng đen vẫn vào được. Tôi chỉ còn biết trái trốn phải tránh. Bây giờ nhìn mới thấy cấu trúc của khu nhà này
sao thật giống sân bóng rổ, có vẻ như đang xây dở. Không cần nhìn bản đồ cũng biết đây là khu dành cho câu lạc bộ rồi.
Nhưng vẫn có chút khác biệt với sân bóng rổ thông thường, cụ thể ở đâu thì tôi không thể nói rõ được.
– Chị ơi, chạy mau! Đừng quan tâm em!
– …
– Chị ơi… hức hức… em nói là cứ mặc kệ em mà…
…
Nghe thấy âm thanh mơ hồ không xa, tôi uể oải nâng mắt lên nhìn. Từ trên cao nhìn xuống xa xa, thấy được hai cô gái ăn vận đồng phục giống hệt tôi.
Một người có vẻ lớn tuổi hơn đang cõng một người trên lưng chạy về phía
trước. Đằng sau là vài bóng đen đuổi theo, ngay cả ba cái bóng đang lượn lờ ở gần tôi cũng nghe tiếng mà đổi hướng.
Thế này thì gay rồi!
Mình tôi còn ốc không mang nổi mình ốc, nói gì đến cứu người. Nhưng mà…
Tôi thở dài, ai bảo tôi thích vác việc vào người đây.
Cất hai thanh kiếm đang giắt trên lưng vào hành trang, đồng thời lôi ra
khẩu súng lúc trước Mika đưa, kiểm tra qua số lượng băng đạn. Tôi nạp
đạn mở chốt giơ súng lên, dùng sức hét to:
– Cúi xuống!
Hai người họ dường như sững sờ trong giây lát, nhưng rất nhanh cúi gập
người xuống. Thấy thế tôi nhanh chóng giữ vững cánh tay, ngón tay bóp
cò.
Pằng!
Loảng xoảng!
Những tấm lưới và thanh sắt
được dựng bên tường đồng loạt đổ xuống ngay đằng sau, vang lên những
tiếng kêu âm vang. Dark Soul dừng lại, quay người về hướng phát ra âm
thanh, ngay cả ba bóng đen khi nghe tôi hét lúc nãy định quay về phía
tôi cũng theo hướng kia xông tới.
Hai người họ nghe tiếng nổ súng cũng quay đằng sau nhìn một chút, có chút thất thần mấy giây, nhưng rất nhanh chạy tới chỗ tôi. Nói đúng hơn là chạy tới chỗ phát ra tiếng
súng, chứ tôi ở xa xa trên xà ngang thì họ làm sao thấy đây.
Tôi
uể oải buông súng xuống, thật mệt, đến cầm súng bắn cũng mệt! Trong đầu
không khỏi lần nữa nghĩ, lần sau nhất định phải chọn điểm tăng thể chất!
Có chút tiếc rẻ lấy ra bình nhỏ tăng thể lực trong hành trang uống vào.
Cảm thấy không sai biệt lắm, tôi mới bắt đầu tìm điểm tựa trèo xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT