Dứt lời Lục Tuyến Yên nghe tiếng tiếng giành giật điện thoại ở đầu dây bên kia. Và sau đó là giọng nói của một người phụ nữ mà khi vừa cất tiếng đã khiến Lục Tuyến Yên căm hận đến tận xương tủy.
- Chào con, ta là...
Lục Tuyến Yên rất nhanh đứng dậy tự mình bước ra phía cửa kính trong suốt nhìn xuống dưới.
- Không cần bà nói, tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn nói chuyện với Thiên Cung.
Bà ta lại đắc ý nói.
- Thế... sẽ như thế nào nếu ta nói rằng mình đã tìm được tung tích của Tống Minh rồi?
- ...
- Chúng ta cùng nhau có một cuộc hẹn vào tuần sau nhé. Sau khi chúng ta du lịch về rồi sẽ cùng con ăn một miếng cơm. Con gái cưng của mẹ.
Rụp!!!
Tiếng gác máy vang lên, tâm trạng Lục Tuyến Yên rối bời. Chuyện này là thế nào? Tống Minh? Làm sao mà bọn họ biết là cô đang tìm Tống Minh.
Mặc Băng Tước từ xa quan sát từng nhất cử nhất động của cô. Có vẻ như cô đang rất khó chịu. Hắn cầm túi xách mà mình đã mang về đây đưa cho Lục Tuyến Yên.
- Thay đồ rồi cùng tôi đi ăn tối.
Lục Tuyến Yên nhất thời không dám nhìn thẳng vào mặt hắn mà ôm lấy túi đồ rời đi. Tống Minh quay về, nếu thật là như thế thì cô biết phải đối diện với hắn sau này như thế nào.
Những lúc như này cô vẫn hay tìm Quách Ân nói chuyện.
- Quách Ân, chúng ta cùng nhau đi uống được chứ.
Quách Ân bên đầu kia ngẩn người nhíu mày. Mặc Băng Tước? Hắn ta đã làm gì Lục Tuyến Yên bé bỏng của cô rồi.
- Tất nhiên, tối nay tớ sẽ đến và ngủ với cậu.- Sự nõng nẹo của Quách Ân nhất thời làm cho Lục Tuyến Yên bật cười. Còn cảm thấy bản thân mình được an ủi đôi phần.
Sau ba tiếng ngồi ở quán nhậu, Lục Tuyến Yên đã không còn biết trời trăn mây gió. Cô cứ nhìn hai thành ba rồi ba thành bốn, khó chịu nhưng thú vị, cô cười tà.
- Quách Ân! Tại sao cậu lại không uống?
Quách Ân giật mình chột dạ nhìn Lục Tuyến Yên, nếu cô mà uống nữa thì ai đưa cậu ấy về đây.
- Đệ có uống chứ. Là huynh chưa thấy mà thôi.
Lục Tuyến Yên bỗng nhiên lớn giọng.
- Ta phải thấy! Mau uống, cùng ta uống hết thùng bia này.
Quách Ân có chút hoang mang nhìn Lục Tuyến Yên. Lục Tuyến Yên tửu lượng lớn cho nên nãy giờ uống tận gần mười chai rồi mà vẫn còn tỉnh táo. Về phần cô có tửu lượng cực kì yếu. Không chừng chưa đến năm chai đã say bí tỉ rồi.
Nói hồi Quách Ân móc điện thoại ra, bây giờ chỉ còn nước đi này mà thôi.
- Cậu làm cái gì đấy?- Lục Tuyến Yên giật lấy chiếc điện thoại trên tay Quách Ân.- Đã đến đây còn lấy điện thoại ra để làm gì? Cậu muốn gọi người tới? Không được, nhất quyết không được. Chỉ mình hai chúc ta, tớ chỉ muốn cùng cậu...
Nói rồi Lục Tuyến Yên khóc nấc lên từng tiếng. Hình như nỗi đau trong lòng cô bây giờ rất lớn. Quách Ân nhìn cô bạn mình không thể kiềm lòng mà cầm lấy cốc bia.
- Nào! Ta cùng uống.
Và thế là... xuyên suốt thêm ba tiếng sau, sau khi tất cả đã gần về hết, quán sắp phải đóng cửa mà hai người cứ phải cụng nhau từng ly bia hò hét nhau dữ dội. Chủ quán vẫn thấy họ như thế cũng không muốn can ngăn. Đôi khi có những nỗi đau chỉ có thể ăn chơi tới bến cùng bạn mình may ra mới có thể vơi đi hết. Bà chủ nghiêng người chống cằm nhìn Lục Tuyến Yên và Quách Ân thầm nhớ lại quá khứ lúc còn trẻ bất chợt nở nụ cười.
Nhưng... là hai người phụ nữ, nếu ngủ tại quán như thế này thì phải làm sao? Bà chủ không thể đưa cả hai họ về nhà được. Nhưng khi suy nghĩ ấy vừa tắt đi thì bên ngoài của cô lại nghe thấy tiếng chốt mở. Bất thình lình có hai chàng trai bước vào đi thẳng đến phía bàn nhậu của hai cô gái.
- Thanh toán giúp hai cô ấy luôn nhé.- Bà chủ chỉ là luôn miệng nói mà thôi.
Khả Sanh nghe thế thì rút ví đưa cho bà chủ một số tiền lớn. Nhìn phong cách biết ngay người có thế lực. Bà không ngại mà nói luôn.
- Anh không cần số tiền lẻ này đâu nhỉ.
Mặc Băng Tước nhìn xuống Lục Tuyến Yên, xung quanh cô ấy toàn là những chai bia thủy tinh thận chí còn bị vỡ, dưới chân còn có không biết bao nhiêu là vết đứt chảy máu. Hắn nhíu mày, là chuyện gì khiến cô phải tổn hao sức lực như vậy.
Cả Khả Sanh và Mặc Băng Tước không nói gì nhau cùng nhau bế hai người họ ra xe. À mà không phải bế, riêng Khả Sanh lại các Quách Ân lên vai như là bao cát vậy.
Về đến căn hộ của Lục Tuyến Yên cả hai cùng đua nhan nôn thốc nôn tháo. Riêng Quách Ân lại nặng hơn vì tửu lượng cô rất yếu, với cả dạ dày yếu cũng khiến cô chỉ muốn nôn hết tất cả những thứ có trong bụng.
Và lúc này trái với Lục Tuyến Yên chỉ có ngủ thì Quách Ân lại quậy phá như đứa trẻ con. Cô cứ bám lấy Khả Sanh không buông, cứ vài phút lại kêu lên một lần. Khả Sanh nhiều lần muốn bỏ qua nhưng chính bị cô tìm đến khiến anh không còn cách nào khác.
- Aaaaaaaaa!!!
Khả Sanh vẫn còn đang thở dốc tránh xa với mùi nôn mữa thì lại nghe thấy tiếng kêu của Quách Ân. Anh vội vàng chạy đến, Quách Ân như con nít ngồi trên giường nũng nịu đòi Khả Sanh ôm lấy.
Anh không còn cách nào khác ngoài ôm lấy cô vào mang vào phòng tắm.
Sau khi nôn xong, rửa mặt xong xuôi tất cả. Bỗng nhiên Quách Ân bật khóc rồi quay sang Khả Sanh ôm thật chặc.
- Khả Sanh... anh làm ơn nói tôi biết... thật sự Mặc Băng Tước đã làm gì lại khiến Tuyến Yên ra nông nỗi như thế.
Quách Ân vừa nói vừa khóc nấc lên từng tiếng. Đôi khi chính anh còn không nghe rõ câu chữ cô ấy nói dù khoảng cách miệng và tai đã gần nhau một cách tối đa. Thì ra cô ấy đã tỉnh, Khả Sanh bỗng nhiên mềm lòng ôm lấy cô gái vỗn đã nằm trong lòng mình xoa đầu âu yếm.
- Cô đừng lo, Băng cậu ấy không làm gì cả. Bây giờ thì đi ngủ thôi.
Bên ngoài, Mặc Băng Tước rất khổ sở với việc kéo bàn tay của Lục Tuyến Yên khỏi mép áo. Người phụ nữ này không ngờ trong trạng thái vô ý thức thế này lại vẫn có thể có sức mạnh như thế. Hắn ngồi lên giường đổi đủ kiểu tư thế với mong ước có thể tháo được bàn tay kia. Nhưng hình như càng ngày nó lại càng chặc hơn trước. Hắn đột nhiên nâng người cô lên ngồi đối diện mình có ý định đánh thức nhưng rồi bỗng nhiên Lục Tuyến Yên nhanh hơn dùng hai tay mình ôm chặc hai má hắn. Mặc Băng Tước có chút ngạc nhiên nhìn cô, vẫn là trong trạng thái vô ý thức, vậy hành động này là có ý gì.
5s sau, Lục Tuyến Yên lại như cọng bún mà ngã trên vai hắn, hai tay đã chuyển sang tư thế ôm hắn thật chặc từ phía đối diện.
Cũng đúng lúc này Khả Sanh bế Quách Ân đi vào. Hắn chỉ có thể nói.
- Không tháo ra được.
Khả Sanh không nói gì đặt Quách Ân xuống nằm bên cạnh vị trí Lục Tuyến Yên rồi rời đi.
- Tôi sẽ làm nước giải say.
Trong lúc ấy, Mặc Băng Tước không thể hay là mình sẽ có hành động này. Hắn âu yếm cô một cách nhẹ nhàng. Hắn nhẹ nhàng vuốt đầu cô, xoa nhẹ vòm lưng của cô. Một lúc sau, Lục Tuyến Yên bỏ tay khỏi người Mặc Băng Tước, hắn nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống rồi ra ngoài.
Sáng hôm sau, Lục Tuyến Yên và Quách Ân cũng thức dậy với trạng thái cả hai đang ôm ấp nhau. Thay vì suy nghĩ rằng tại sao mình lại ở đây và ai đã đưa mình về thì hai người lại tiếp tục ôm lấy nhau âu yếm. Hạnh phúc biết bao khi được ở bên nhau như thế này.
Một lúc sau cả hai cùng rời giường. Khi bước ra phòng ăn thì giật mình khi thấy Khả Sanh đang nghiêng đầu trên ghế ăn, còn Mặc Băng Tước thì đang hì hục nấu ăn ở trong bếp. Mùi hương nứt mũi cực kì. Quách Ân khó hiểu bước đến chiếc ghế Khả Sanh đang ngồi, chẳng phải là hôm qua chính hắn đã đưa cô về chứ? Nếu thật là như thế thì cô cũng có chút quá đáng nếu lại tiếp tục trêu ghẹo anh ta nhỉ. Quách Ân vào trong phòng lấy ra chiếc khăn nhỏ chùm lên cho Khả Sanh. Cảm nhận được hơi ấm anh ta lại ngủ ngon hơn.
Lục Tuyến Yên nhìn bóng lưng Mặc Băng Tước cảm thấy ấm áp vô cùng, có phải thật sự là cô đã yêu hắn? Nếu như thế thì sau này cô phải làm sao?
Lục Tuyến Yên bước đến đón lấy con dao trên tay Mặc Băng Tước.
- Anh ra ngoài đấy ngồi, tôi vẫn tiện hơn.
Hắn rất nhanh giành lấy lại con dao.
- Trà chanh ở đấy. Lấy mà uống đi.
Lục Tuyến Yên ngạc nhiên nhìn theo hướng hắn chỉ, lòng vẫn cứ luôn tự hỏi tại sao hắn lại lo lắng cho cô như vậy. Hay chỉ là nhất thời hoặc là sự tiện tay. Hoặc cũng có thể thiếu cô hắn không thể làm việc được?
Bỗng nhiên điện thoại Lục Tuyến Yên reo lên. Vẫn là dãy số đó hiện lên quen thuộc. Cô đặt máy lên tai không muốn lên tiếng.
- Chúng ta về nước rồi.
- Một tuần chính là một tuần.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia có chút không kiên nhẫn tặc lưỡi. Bà lại tiếp.
- Trước mắt ta muốn gặp con vào ngày mai.
Lục Tuyến Yên im lặng suy nghĩ mấy hồi rồi lại lên tiếng.
- Cho tôi địa chỉ.
Gác máy, Lục Tuyến Yên lục vuốt tóc mình đòi hỏi sự tỉnh táo. Cô không biết những gì mà họ đang làm có thật sự là Tống Minh đằng sau không. Nếu không thì họ lại muốn đưa cô vào một nơi như thế nào nữa.
- Tuyến Yên!!!
Vì sự căng thẳng cao độ chỉ một tiếng gọi nhỏ của Quách Ân cũng khiến Lục Tuyến Yên giật mình. Quách Ân nhíu mày nhìn chiếc điện thoại trên tay Lục Tuyến Yên đang bị nắm chặc hết mức mà lòng thấy khó chịu.
- Cậu ngồi xuống đây. Rốt cuộc là có chuyện gì khiến cậu trở nên như thế? Là ai dám uy hiếp cậu?Tình trạng sợ sệt như thế này của cậu tớ lại chưa thấy bao giờ.
Lục Tuyến Yên có chút không yên ổn nhìn Quách Ân. Cuối cùng thì cô cũng nói.
- Âu Dương gia liên lạc với tớ. Và họ bảo rằng họ đã tìm được Tống Minh rồi.
Reng!!!
Cùng lúc ấy bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên, Lục Tuyến Yên nhanh chóng ra mở cửa. Thì ra bên ngoài chính là Tô Lộ Minh.
- Có chuyện gì không?
- Tôi nghe nói hôm qua cô nhậu cùng bạn rất lâu mới về nên hôm nay mang canh giải rượu sang. Cô cảm thấy thế nào rồi...
Vừa nói Tô Lộ Minh cũng rất tự nhiên đi vào trong. Nhưng đến vị trí bàn ăn thì anh lại giật mình nhận ra ở đây không chỉ có mỗi anh là đàn ông.
- Anh cũng ở đây sao? Vậy thì tốt quá rồi, tôi mang rất nhiều đồ ăn đến. Cùng ăn thôi.
- Không cần.- Mặc Băng Tước vừa nói vừa mang hết những đĩa thức ăn lên.- Chúng tôi đã nấu rồi.
Tô Lộ Minh vờ như có chút hụt hẫng chìm vào im lặng chỉ cười trừ. Anh nhìn những thứ thức ăn trên bàn cũng đặc sắc hơn đồ mà anh mang qua.
Hình như có đôi chút khó xử, Lục Tuyến Yên ngượng miệng lên tiếng.
- Cũng đã đến rồi, hay là ở lại dùng bữa cơm nhé.
Không gian ngột ngạt khó tả, ai cũng cảm nhận được sát ý của Mặc Băng Tước đang hiện hữu nơi đây. Lục Tuyến Yên là người phụ nữ của hắn mà lúc nào cũng không muốn rời mắt. Thế mà bây giờ lại để cho một tên uất ơ nào đó ngỏ lời muốn theo đuổi. Có phải là hắn quá lơ là hay không.
Mặc dầu cảm nhận được ánh mắt đầy sát ý của Mặc Băng Tước đang nhìn mình như Tô Lộ Minh vẫn rất dửng dưng như không có gì. Anh ta hơn hở cao giọng.
- Ôi! Thế thì tốt quá. Tôi có thể ăn trưa cùng với cô sao? Thế thì còn gì bằng.
Đáp lại niềm vui mà Tô Lộ Minh biểu lộ ra bên ngoài Lục Tuyến Yên cũng chỉ cười trừ một chút.
Vì sự xuất hiện của Tô Lộ Minh mà vị trí ghế ăn cũng thay đổi. Mặc Băng Tước hắn có ý định ngồi bên cạnh cô nhưng lại sợ Tô Lộ Minh sẽ ngồi chỗ còn lại. Cho nên hắn để Quách Ân ngồi bên kia của Lục Tuyến Yên còn mình thì bên này. Bữa ăn cực kì căng thẳng, chả ai nói nhau câu nào chỉ nghe tiếng khao khạc của chén và đũa cơm. Rồi bỗng nhiên, Tô Lộ Minh gắp một miếng thịt cho vào chén Lục Tuyến Yên.
- Nên ăn nhiều thịt một chút để có chất dinh dưỡng.
Hành động này trực tiếp rơi vào tầm mắt của Mặc Băng Tước. Hắn tức mình không những gắp cho Lục Tuyến Yên một mà gần hết một đĩa tôm chiên. Cô trợn mắt nhìn hắn, như thế này thì làm sao mà cô ăn cơm được.
- Băng à, tôi không...
- Của hắn thì cô nhận nhưng tôi thì không?
Chiếc đũa gắp con tôm đỏ rực trên không hạ xuống dần dần rồi đưa vào miệng. Lục Tuyến Yên hơi chột dạ nhìn Mặc Băng Tước, hắn sẽ không vì chuyện này mà giận chứ.
Với phán đoán của Khả Sanh thì anh lại sợ Mặc Băng Tước sẽ không còn hứng ăn nữa mà ra sofa ngồi. Nhưng không ngờ hắn lại sẵn sàng ở lại nghênh chiến. Đúng là bạn nhưng đôi khi vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của nhau là như thế nào.
Tự nhiên Khả Sanh cảm thấy có một hiện tượng lạ, miếng thịt tự dưng lại đùng đùng nhảy vào chén anh? Anh nhìn theo hướng đôi đũa thì thây Quách Ân đang có lòng tốt gắp thức ăn cho mình? Không phải chứ!!!
- Anh cũng mau ăn đi, không chừng vào bụng Lục Tuyến Yên hết rồi thì có muốn cũng không được đâu.
Nói rồi Quách Ân cúi đầu ăn chén cơm của mình. Và trong chén cơm ấy có mặt tất cả số thịt còn lại trên chiếc đĩa. Đúng là, con người như cô ta sẽ không có những lúc tốt nhất thời đâu nhỉ?
Hôm nay Lục Tuyến Yên được đặc ân không đi làm một hôm. Và cả ngày hôm đó cô chỉ nằm ở nhà có kẻ hầu người hạ. Mặc Băng Tước hắn lãnh mạc như thế, băng lãnh như thế lại có thể tận tay chăm sóc một người như cô sao?
Quách Ân đã không còn ở đây nữa, cô đã về với gia đình rồi. Còn Khả Sanh, anh còn phải đến công ty và còn phải giải quyết cả công việc của Lục Tuyến Yên nữa.
Lục Tuyến Yên đang ngủ trong phòng thì bỗng nhiên bị đánh thức dậy. Cô nhíu mày ra ngoài bàn ăn.
- Tôi đã ăn vừa nãy rồi mà.
- Ăn mà lấy sức.
Lục Tuyến Yên cảm thấy câu nói này của hắn chất chứa rất nhiều sự nguy hiểm. Cô nhìn số thức ăn trên bàn, toàn là những thứ tẩm bổ.
- Tôi cảm thấy... hơi nhứt đầu nên... không muốn ăn.
- Vậy bâu giờ nếu Tô Lộ Minh mang cơm tự tay hắn làm sang cô sẽ ăn sao?
- Anh... Sao lại nói như thế.
Mặc Băng Tước rất nhanh tiến sát đến Lục Tuyến Yên khiến cơ run rẩy ngửa người ra sau.
- Anh định làm gì?
Mặc Băng Tước cười tà, hắn dám chắc là cô biết hắn muốn làm gì.
- Em đoán xem.
Nói rồi hắn chòm đến nhẹ nhàng chạm vào môi cô. Lần này Lục Tuyến Yên không chống cự nữa một nhịp mở miệng. Lưỡi hai người quấn vào nhau rút hết mật ngọt của nhau.
Và rồi cả hai bắt đầu thở dốc vì thời gian giữ ở trạng thái này rất lâu. Hắn buông cô ra, mũi hai người chạm vào nhau.
- Em muốn không?
Ban đầu Lục Tuyến Yên vô thức gật đầu với trạng thái ngại ngùng nhưng rồi lại lắc đầu lia lịa. Cô ngước mặt lên nhìn thằng vào hắn, không biết bây giờ phải nói như thế nào.
Hắn nhìn cô như thế cũng chẳng biết làm gì thêm vội vàng ôm lấy cô bồng vào phòng. Lục Tuyến Yên thầm tưởng tượng và suy nghĩ, sao lại giống những đôi vợ chông vừa cưới nhau thế này.
Đặt Lục Tuyến Yên xuống giường, Mặc Băng Tước lại rất nhanh lao đến. Vẫn theo phương thức cũ, vẫn là chiếm lấy khoang miệng của cô trước.
Lần này, hắn quyết định khóa luôn hai tay cô để lên đỉnh đầu. Tay kia lần mò xuống nơi tư mật mân mê nhảy múa. Lục Tuyến Yên run lên vài nhịp, vô tình phát ra những âm thanh đáng xấu hổ. Cô đỏ mặt mở mắt nhìn hắn, môi bị khóa chặc nên không thể mở miệng. Cô chỉ biết um um, còn hắn thì chẳng mảy may để ý đến.
- Biểu cảm của em tốt lắm.
- Ưm... Băng...
Sau đó cô lại bị hắn khóa môi tiếp tục. Rồi hắn thả tay trên đầu cô ra, tay kia vẫn giữ ở hạ thân, tay này thì lần mò tháo từng chiếc nút của chiếc áo sơ mi cô đang mặc. Rồi hắn hung hăn đặt ngón tay giữa hai khe ngực của cô mà đùa giỡn.
Bên dưới, hai ngón tay của hắn hung dũng đâm vào.
- Ư! Băng...
- Hửm.
- Không... bé... bé quá.
Hắn cười nhìn cô gái dưới thân mình.
- Em càng ngày càng hư hỏng.
- Thêm đi. Băng... em không chịu được...
Nói rồi hắn lại chọc thêm một ngón tay vào nữa. Lục Tuyến Yên đau đớn hét lên thành tiến.
- Đừng mà... đừng mà... nhẹ nhàng thôi.
Hắn cười nửa miệng dúi xuống cổ Lục Tuyến Yên mút nhẹ, một vết đỏ ửng hiện lên trên lớn da. Hắn vẫn cứ như thế, dùng ngón tay của mình để hành hạ cô chứ không có ý định gì hơn thế.
Lục Tuyến Yên bỗng nhiên lại cảm thấy tức giận.
- Băng Tước... sao anh... không vào đi. Anh muốn tôi chết mới vừa lòng...
Hắn ngạc nhiên hơi to đôi mắt. Lần này cô lại chủ động như thế ư.
- Cởi quần cho tôi.
Lục Tuyến Yên bừng tỉnh nghe lời hắn nói. Cái gì?Cởi quần? Cô vội cựa quậy cơ thể vờ như bản thân chưa nói gì.
- Hai tay của tôi đều bận rồi.- Hắn nhìn là hắn biết, cô đã muốn lắm rồi.
Ba ngón tay của hắn càng khuấy sâu hơn vào Lục Tuyến Yên nữa. Chất dịch tiết ra càng nhiều dính cả vào lòng bàn tay hắn. Mặc Băng Tước mạnh tay hơn muốn cô nghe những âm thanh đó. Là nó đang phát ra từ cơ thể của cô.
- Cầu xin tôi?
- Băng... làm ơn... vào đi. Tôi sắp không thể chịu được nữa.
Mặc Băng Tước có vẻ rất thích biểu cảm này của cô. Hắn cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên chiếc nụ hoa của Lục Tuyến Yên. Sau đó lưỡi hắn lại nhẹ nhàng luồng vào bên trong.
Chúp chúp...
Hắn hôm nay xem nụ hoa của Lục Tuyến Yên như đôi môi cô. Thật là mềm mại và mang nhiều ẩm ướt. Hắn còn nhận ra, mùi hương cơ thể của cô đã rất đặc biệt, nơi này của cô không ngờ lại thơm đến thế.
Bên trên, Lục Tuyến Yên chật vật với cách làm này của hắn. Hai chân cô bị hắn dạng ra và cô không dám khép nó lại. Hắn bây giờ đang liếm mút bên dưới, Hành dồng có vẻ rất bẩn nhưng cô lại thấy thích vô cùng. Hắn càng lại cô lại càng muốn hơn nữa.
- A... a... Băng... tiếp tục. Ư...ư... ôi không Băng ơi... anh làm ơn vào đi, em không thể chịu được nữa. A... Aaa.... ôi... a.... a... ư... hờ... hờ... Mặc Băng Tước... a... ơ... ô... ơi... hờ... hơ... hờ... hờ...
Mặc Băng Tước vẫn cứ như thế, hắn không nghĩ làm như thế này sẽ khiến cô có sự khoái cảm rõ rệt như vậy. Hơn nữa, cô muốn hắn vào đã ba lần rồi. Có đôi chút thắc mắc, tại sao bây giờ Khả Sanh vẫn chưa gọi nữa.
Sau khi đã nếm đủ, Mặc Băng Tước cởi tất cả nhưng gì trên người mình bắt đầu đè nặng lên người Lục Tuyến Yên. Cô cảm nhận được sự va chạm của da thịt liền nhanh chóng ôm lấy hắn, hông của cô cứ liên tục đẩy về phía hắn.
- Băng... Băng... nữa đi... Băng...
Hắn ngạc nhiên nhìn cô, vì hắn không cho mà cô lại khổ sở khóc sướt mướt như thế sao.
- Em tự làm đi.
Hắn đỡ cô ngồi dậy đối diện hắn. Lục Tuyến Yên mơ hồ nhìn xuống hạ thân của hắn, lòng bỗng nhiên nổi ham muốn không thôi. Hai tay cô đưa xuống kéo chiếc quần lót của hắn ra nhìn cái thứ đang cương cứng kia mà muốn cúi xuống để ngoạm một cái.
- Làm đi.
Vừa nãy là hắn, còn bây giờ thì đến lượt cô. Lục Tuyến Yên cúi xuống ngoạm lấy nó mút lấy một cách từ từ. Cô không cảm thấy kinh tởm nó như mình đã nghĩ, ngược lại còn thấy sung sướng vô cùng. Mặc Băng Tước lần đầu tiên được như thế này. Hắn sung sướng chống hai tay ra sau rên rỉ lên từng tiếng không muốn nó dừng lại.
Cô dám chắc bao lần lên giường cùng hắn, đây chính là lần đầu tiên cô cảm thấy hứng khởi như lần này.
- Em... em muốn.
- Vào đi.
Tay Lục Tuyến Yên cầm lấy nó tự động đưa vào cô bé của mình. Kì lạ, cô không còn cảm thấy đau nữa. Cô cứ đưa vào đến khi nó đã vào sâu nhất rồi cùng Mặc Băng Tước phối hợp nhịp nhàng. Cơ thể cô iễu điệu uốn éo trước mắt Mặc Băng Tước, khiến hắn đêm nay không muốn rời khỏi đây.
Cảm thấy cô chủ động đã đủ hắn bỗng nhiên mạnh bạo đẩy cô nằm xuống giường, mình thì mạnh bạo đẩy vào đẩy ra.
- A...Băng, nhanh quá... mạnh quá...
Hộc hộc hộc hộc!!!
Hắn đam mê cuồng nhiệt vào ra một cách điên cuồng mãi cho đến khi ra vào bên trong cô vẫn không tha. Hành động của hắn lại quá nhanh khiến Lục Tuyến Yên chịu không nổi. Hai tay của cô một tay bám lấy thành giường tay kia nắm chặc lấy tấm đệm phía dưới. Hắn đẩy mạnh đến mức cô muốn chết đến nơi rồi. Mỗi lần hắn đẩy cô lại "a" một tiếng. Nó càng kích thích con quái vật trong hắn hơn nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn liếc mắt hung dữ cầm lấy.
- Chuyện gì!!!
Bên đầu dây bên kia Khả Sanh nghe rõ tiếng thở dốc của hắn liền biết ngay chuyện gì đang xảy ra. Anh liền hạ thấp giọng.
- Tất cả đều thuận lợi. Một người bên phía chúng ta bị thương.
Mặc Băng Tước tắt máy cái rụp, chiếc điện thoại văng bậy vào một góc tường.
- Ư... ư... ư... ư...
Cả đêm hôm đó, hắn hành hạ cô muốn tắt thở.
***
Chương 39: Xem mắt (phần tiếp).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT