Mặc Băng Tước giật lấy điện thoại của Lục Tuyến Yen mở loa ngoài. Vì hắn biết người bên kia đầu dây là ai. Vơi cái biểu cảm khó chịu như vậy chỉ có là người của Âu Dương gia gọi tới.
Trông thấy hành động của hắn Lục Tuyến Yên cũng không nói gì. Người bên trong điện thoại bắt đầu nố chuyện.
- Lục tiểu thư...
- ...
Lục tiểu thư? Nực cười, chỉ cần cô ra khỏi căn nhà đó thì lập tức cô chẳng còn là gì trong mắt họ cả. Ngườ gọi đến cho cô là Vũ Tường Minh, nghe đầu còn có tiếng bà ta thút thít như khóc đã được một thời gian.
- Nói nhanh, tôi không có thời gian.
Vũ Tường Minh và Âu Dương Tuế nhìn nhau. Họ có chút áy náy vì dù gì Lục Tuyến Yên cũng là con ruột máu mủ của họ, đối với cô như thế này đúng là có chút tàn nhẫn thật. Nhưng cả hai đều biết Lục Tuyến Yên hận Âu Dương gia đến nhường nào. Cho nên gọi bằng cái tên Âu Dương Hoàng Tuyền kia thì chắc sẽ còn khó nghe và khó chịu trong lòng hơn.
- Thiên Cung! Em gái con sau bữa tiệc đêm qua không thấy về nhà. Mẹ đã cho người tìm rất là nhiều nơi...
- Thiên Cung??? Bà nói cái gì? Sao Thiên Cung có thể xuất hiện ở bữa tiệc?
Nói rồi cô nhìn sang Mặc Băng Tước, ánh mắt của hắn đã mơ hồ nói lên tất cả. Lục Tuyến Yên có chút khó hiểu, Âu Dương Thiên Cung cũng được xem là người phụ nữ có sắc đẹp hơn người, chắc rằng bị chàng trai nào đó rước đi cũng nên? Cô biết bây giờ ở Âu Dương gia chỉ có một mình Thiên Cung đối tốt với cô. Nhưng chuyênh của họ cũng có thể nói hoàn toàn không liên quan đến cô. Còn về phần em ấy, cô có thể mượn người của Mặc Băng Tước.
- Không liên quan đến tôi!
Nói rồi Lục Tuyến Yên cúp máy cái rụp. Không hẳn là cô không quan tâm đến em gái mình mà là muốn cho họ biết, cô và họ đã hoàn toàn đoạn tuyệt, sẽ không bao giờ xuất hiện cái khái niệm giúp đỡ nhau nữa. Lần này cũng xem như là lần cuối.
- Băng... em muốn mượn người của anh.
- Được. Em lên phòng nghỉ ngơi, anh sẽ cho người tìm cô ta.
Mặc Bang Tước vốn không ưa gì cô gái này. Cô ta chỉ là có dung gần giống với Lục Tuyến Yên. Ngay lần đầu hắn gặp cô ta ở Âu Dương gia, rõ ràng là muốn tiếp cận hắn. Không hiểu sao, hắn cảm thấy thật kinh tởm.
Lục Tuyến Yên mệt mỏi đi lên lầu, Thiên Cung không bao giờ đi đêm một mình bên ngoài như thế. Em ấy từ nhỏ đến lớn đều bám cha mẹ mình, không cla duyên cớ gì để tự nhiên mà bị tách ra được. Mong là Mặc Băng Tước sẽ sớm tìm được Âu Dương Thiên Cung.
Tình cờ Lục Tuyến Yên nhìn thấy cái túi trên chiếc bàn được mang về ngày hôm qua. Trong đó là bộ váy mà Mặc Băng Tước đã mua cho cô. Vì quá mệt mỏi nên hôm qua đã quên mất phải treo nó lên.
Nhưng khi mở túi ra thì bên trong phong không phải bộ váy mà cô đã mặc, đây là một bộ váy hoàn toàn khác. Lục Tuyến Yên hoang mang, bộ váy đó là do Mặc Băng Tước mua cho cô và hắn. Không thể để mất được.
Nói rồi cô chạy nhanh xuống lầu.
- Băng! Chiếc váy anh mua cho em... em không thấy nữa.
- Váy?- Hắn liền nhớ ra ngay.- Nếu mất rồi thì anh cũng cất luôn bộ vest kia. Thế là được rồi.
- Không!!! Em muốn anh tìm nó về cho em.
Mặc Băng Tước giật mình, là váy thì có thể mua bao nhiêu lại chẳng được, tại sao cô lại muốn tìm nó lại như vậy.
Hắn đứng dậy bước đến bên cô an ủi.
- Anh có thể mua cho em nhiều chiếc váy khác nữa. Ngoan lên phòng nghỉ ngơi đi.
- Nhưng... đó là món quà đầu tiên anh mua cho em...
Mặc Băng Tước ngạc nhiên nhìn cô, chỉ là một chiếc váy mà khiến cô đã trân trọng như thế. Cô biết hắn là người có tiền vẫn cố ý muốn tìm lại nó. Lòng hắn thầm vui mừng, chuyện này quả thật rất ấm áp.
- Tiểu Tần, cậu đi tìm đi.
Tần Kiến lúc này vẫn ngồi yên như một bức tượng ở phòng khách vì anh không biết làm gì tiếp theo. Nhưng thiếu gia gọi hắn là Tiểu Tần...!!!
Tần Kiến bất giác đỏ mặt.
- Vâng thưa thiếu gia!
Chuyện này đối với anh dễ như trở bàn tay. Anh đã bắt đầu theo dõi Mặc Băng Tước từ khi hắn bị bại lộ trên truyền hình lần đầu tiên. Và cho đến đêm hôm qua anh vẫn luôn như thế.
Anh rời đi ngay.
- Em nghĩ gì về chuyện Âu Dương gia nói với em.
Mặc Băng Tước xoa đầu Lục Tuyến Yên hỏi. Hắn biết cô rất coi trọng Âu Dườn Thiên Cung cô ta là người duy nhất xem Lục Tuyến Yên như người trong nhà. Chuyện cô ta mất tích như thế này không thể có chuyện cô không để tâm.
- Có khi nào em ấy bị Mộ Vấn Lập bắt đi hay không?.
Lục Tuyến Yên bất thần suy nghĩ, hôm qua khi cô chạy trốn vô tình thấy Thiên Cung cũng đang đi loanh quanh đây đó nhưng nghĩ là mình nhìn nhầm thôi. Dù không có nhiều khả năng, nhưng nếu như Mộ Vấn Lập bắt nhầm Thiên Cung không biết hắn ta sẽ làm gì. Cô ôm đầu ngồi bệch xuống nền sàn nhà, nếu Thiên Cung có mệnh hệ gì có lẽ cô sẽ áy náy suốt đời. Cuộc đời cô đã đầy rẫy những tội lỗi, nhưng còn để cho người khác liên lụy vì mình lại là chuyện tội lỗi hơn gấp nghìn lần.
- Băng... chúng ta phải sang Mĩ thôi. Hôm đó không hề có cơ sở gì để Mộ Vấn Lập từ bỏ việc bát được em. Em không dám tưởng tượng, có phải hắn ta đã bắt nhầm Thiên Cung rồi hay không.
Ngay bây giờ, Lục Tuyến Yên đang cực kì khủng hoảng tinh thần. Cô không muốn chuyện đó xảy ra, cũng không muốn thừa nhận rằng sẽ có người gặp nguy hiểm vì mình.
Mặc Băng Tước biết cô đang trải qua cảm giác gì. Cảm giác giống như trước đây Tuệ Mẫn bị hại chết, vì hiểu lầm do chính mình gây ra đã bị ám ảnh đến hiện giờ. Hắn tuy không ưa ẩm gì cái cô Âu Dương Thiên Cung đó, nhưng để cô ấy vì cô ta mà phiền lòng hắn cũng không có một chút yên tâm.
- Được! Chúng ta đi Mĩ.
Tiếng chuông điện thoại kêu lên, Mặc Băng Tước nghe máy mới biết người gọi đến là Tần Kiến. Anh ta báo rằng không có nhân viên phục vụ nào nhặt được chiếc váy đó.
Lục Tuyến Yên cắn răng, để xác định chuyện này lần cuối cùng cô mở máy tính xem. Cô có một thói quen hơi xấu xa, đó là khi có kẻ muốn hại mình cô lập tức sẽ cho thiết bị định vị vào chúng. Cô cũng không dám nghĩ Mộ Vấn Lập còn giữ bộ áo hôm qua. Nhưng bây giờ chỉ còn dám tin vào điều này mà thôi.
Và vị trí được đánh dấu là đang trên một chiếc máy bay tư nhân, và Mộ Vấn Lập đang trên đường trở về Mĩ.
- Không thể nào!!!
Mặc Băng Tước nhìn cô cũng đơn thuần nhận ra những gì cô đang nghĩ. Hắn liền sắp xếp cho cả hai một chuyến đi Mĩ.
...
- Cậu sắp đi Mĩ sao?
Quách Âm nghe được tin liền rất hoảng hốt. Thân phận của cô bây giờ đã bại lộ đi đâu cũng nguy hiểm. Không phải cô không tin vào Mặc Băng Tước mà là vì chính hắn cũng là kẻ đang bị săn đuổi.
Quách Ân nhìn lại bản thân mình, bây giờ vânc còn nằm yên một chỗ trên giường bệnh đợi người khác móm cho ăn. Thật là quá tệ hại.
Cô tức giận đập chiếc điện thoại xuống gối, trách sao bản thân mình lại có thể vô dụng đến như thế.
- Hãy tin Băng. Cậu ấy sẽ bảo vệ được Lục Tuyến Yên.
Quách Ân ngước lên nhìn Khả Sanh, ánh mắt anh yên tĩnh không gợn sóng. Cô biết anh đang an ủi cô thôi, nhưng ánh mắt đó nói lên sự tin tưởng tuyệt đối của Khả Sanh giành cho Mặc Băng Tước. Lòng Quách Ân nhẹ đi, có phải cô lo xa quá rồi hay không?
...
Đêm hôm đó, khi bị vấp ngã Âu Dương Thiên Cung nhìn thấy bên trong túi là một chiếc váy. Nó rất giống váy của Lục Tuyến Yên đã mặc. Cô thắc mắc, cũng có thể là một chiếc váy có màu giống như vậy mà thôi.
Nhưng nhìn Lục Tuyến Yên lộng lẫy đứng trên sân như thế, đón biết bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ và ganh ghét. Nó khiến cho Âu Dương muốn thử nó. Cô cũng có dáng người, dung mạo giống chị ấy như thế.
Sau khi ra khỏi phòng thay đồ Âu Dương Thiên Cung nhìn mình trong gương. Chiếc váy thật lộng lẫy, nó khiến cho người mặc nó trở nên nổi bật như thế. Cuối cùng cô lấy chiếc vương miệng bé tí đặt lệch trên đầu của mình, đã hoàn hảo rồi.
Âu Dương Thiên Cung sờ mặt mình, dung mạo của cô còn thuần khiết hơn cả chị gái mình, tại sao Mặc Băng Tước lại không để ý chứ?
Vừa định bước ra khỏi cửa, cô muốn mang chiếc váy này về nhà. Nhưng cô thấy bóng dáng đó vừa lướt qua rất quen thuộc. Bộ trang phục đi đôi với chiếc váy này, đó chính là Mặc Băng Tước.
Âu Dương Thiên Cung chỉnh đốn lại bản thân chạy ra ngoài.
- Băng Tước, em ở đây!
Hành lang tối om, Âu Dương Thiên Cung không thể thấy rõ được khuôn mặt của Mặc Băng Tước. Nhưng bộ vest này đúng thật là bộ nam còn lại của chiếc váy. Âu Dương Thiên Cung không ngần ngại chạy đến ôm lấy Mặc Băng Tước tươi cười.
- Em sợ bóng tối...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT