Khả Sanh dốc hết sức dìu thân hình to lớn của Mặc Băng Tước vào hàng ghế sau của xe. Người ngồi ở ghế lái không biết là nam hay nữ ném bậy túi y tế cho anh. Khả Sanh nắm lấy, vụng về lấy kéo cắt đi phần quần bên cạnh xung quanh vết đạn bắn. Anh cũng muốn xem xem đây là loại đạn gì lại khiến Mặc Băng Tước phải cà nhắc đi như thế.
- Im đi!!
Mặc Băng Tước lên tiếng gắn giọng. Viên đạn này, nó khiến hắn đau đến nghiến răng.
- Tốt nhất cậu chỉ nên cầm máu Khả Sanh.- Người đang lái xe nói nhỏ, chỉ là nhắc nhở thôi.
- Cậu không thể im lặng ba mươi giây thôi sao?
Nói rồi Khả Sanh lại tiếp tục quay lại với công việc của mình. Anh nhìn vết thương của Mặc Băng Tước ngứa miệng muốn nói vài câu. Anh biết những gì hắn làm vì lo lắng an nguy của anh nhưng như vậy là quá nguy hiểm. Nếu hắn chết đi thì Băng thị phải làm sao?
Cũng tại vì anh bất cẩn cho nên khiến cả hai phải lâm vào tình cảnh như thế này. Từ trước đến giờ, Mặc Băng Tước đã vì anh làm biết bao nhiêu chuyện rồi?
...
- Cô... sao lại đến nữa như vậy??
Lục Tuyến Yên vốn định rẽ ngõ đi ra bến xe buýt để đến công ty nhưng đôi mắt lại va phải chiếc xe màu đen có ánh kim này.
Trông thấy Lục Tuyến Yên, Liễu Hê liền hạ kính xuống.
- Lên xe đi. Từ trạm xe buýt đến công ty cũng mất một đoạn khá xa. Như vậy sẽ khiến cô kiệt sức mà ngất đi mất. Cô biết cô chính là nhân vật quan trọng trong công ty hiện tại mà.
Ừ thì đúng là như thế. Không biết cái người ngồi ở vị trí tổng giám đốc đó ở đâu rồi? Để lại hàng tá văn kiện chưa xử lí rồi bảo Liễu Hê tuyển nhân viên sau đó bắt người ấy làm tất tần tật. Cũng may mắn cô làm việc đến 16 giờ một ngày, không bị áp lực về thời gian. Có ai biết đó là thứ cô ghét nhất?
Nói thì nói thế Lục Tuyến Yên vẫn rất thản nhiên bước lên xe Liễu Hê ngồi ở vị trí ghế phụ. Cô nghĩ rằng mình đã đặt niềm tin đúng chỗ. Ở Liễu Hê, Lục Tuyến Yên cứ có cái cảm giác an toàn, như được che chở vậy.
Lục Tuyến Yên giơ tay nhìn đồng hồ.
- Cũng còn sớm, chúng ta đi ăn nhé. Tôi mời.
- Không được!!- Liễu Hê liền một mạch từ chối.- Cô vừa đi làm tuần đầu tiên còn chưa nhận lương.
- Vậy chúng ta đến cănteen ăn cùng nhau nhé.
- Tôi biết có một nhà hàng hải sản này ngon lắm. Ta đi!!
Lục Tuyến Yên lại ngại ngùng, thật là xấu hổ quá đi mà.
Liễu Hê lại vẫn thản nhiên quay sang lái xe. Hai mắt không kiềm được mà liếc nhìn sang chiếc đồng hồ kiểu dáng bắt mắt trên tay Lục Tuyến Yên.
Đến công ty, Lục Tuyến Yên lại tiếp tục với công việc của mình. Nhưng thay vào đó, trước khi lao vào đống giấy tờ cô lại nổi hứng đi dọn dẹp. Lục Tuyến Yên là người thích ăn ở sạch sẽ, không biết nơi này đã bao lâu không đụng chạm đến, bụi bẩn nhiều như thế này.
Ngân nga vài câu hát, hai tay Lục Tuyến Yên thuận tiện xếp lại những mẩu giấy tờ cho thật thẳng thóm. Hơi mỏi mê một chút, cô ngã lưng ngồi thẳng lên chiếc ghế giám đốc. Xin lỗi!! Này là vô tình thôi nhé. Nhưng cô lại thích sự vô tình này. Nếu không sẽ không biết được chiếc ghế giành cho giám đốc này lại thoải mái đến thế. Có vả hệ thống masa như thế này, chắc giám đốc hẳn là người đã có tuổi.
Ting!!
Nếu như nghe không lầm thì âm thanh thông báo phát ra từ cái laptop trước mặt Lục Tuyến Yên. Cô đã muốn cho qua đi, vì đây không phải là máy tính của cô, nếu động đến thứ gì quan trọng của giám đốc không chừng sẽ bị một nước ra khỏi công ty. Còn cả phải bồi thường không biết mấy trăm ngàn.
Nhưng Liễu Hê đã nói, trong thời gian hiện tại cô chính là người thúc quản mọi việc quan trọng ở công ty. Nhỡ như có gì đó quan trọng hoặc có đối tác nào đó muốn hợp tác cùng thì sao? Chẳng phải cô chính là người chịu trách nhiệm? Lục Tuyến Yên này không muốn cuộc sống mình trở nên phiền phức như thế.
Cho nên vẫn là quyết định mở ra xem.
Vừa nâng màn hình laptop lên, định mở nguồn thì đột nhiên cánh cửa hé mở. Theo quán tính Lục Tuyến Yên, chỉ thấy bóng dáng một người đàn ông đang quay lưng lại đóng cửa.
Mặc Băng Tước sau khi chốt cửa liền một mạch đến chỗ ngồi của mình, nhưng rồi lại nhận ra ai đó đã ngồi lên nó, máy tính còn đang mở.
- Cô làm gì vậy?!
Nhìn hắn từ lúc đóng cửa cho đến khi hắn quay người lại tiến về phía mình. Thần sắc Lục Tuyến Yên đã lố còn lố hơn. Hai mắt cô trợn tròn, miệng há thật to. Đó chính là hắn?! Sao đến tận đây cũng gặp được?
Khi nghe hắn gọi mình, Lục Tuyến Yên giật mình dùng tay gấp màn hình máy tính lại. Cô vẫn còn nhớ lời nói của hắn, sẽ chuyển khoản cho cô sau cái đêm đó. Lục Tuyến Yên này tuy không nhiều tiền nhưng cũng không phải là kẻ thiếu tiền. Sẵn tiện hắn ở đây, cô ngồi trên vị trí của giám đốc. Lục Tuyến Yên bắc chéo chân mình lại khoanh tay dựa lưng ra sau, thần thái đúng chất người điều hành toàn bộ phận nơi này. Đôi mắt cô kiêu ngạo nhìn lên Mặc Băng Tước.
- Tôi hỏi anh câu đó mới đúng. Anh làm gì ở đây? Đây là nơi làm việc của tôi.
- Làm việc?
Mặc Băng Tước nhíu mày khó hiểu nhìn Lục Tuyến Yên. Đây là nơi làm việc của hắn, thế quái nào lại có mặt cô ta rồi còn ngồi lên chiếc ghế của hắn như vậy. Hắn muốn nói thêm một chút coi như là đang cố giành lại vị trí của mình, nhưng bỗng nhiên cơn đau đầu lại lao đến. Mặc Băng Tước thở dài bước lại phía bàn ghế salon ngồi bắt chéo chân đọc báo.
Trong đầu Lục Tuyến Yên vẫn cứ vang đi vang lại câu hỏi hắn là ai? Cũng có khi hắn chính là đối tác với công ty này thì sao? Nói rồi cô đứng dậy đi thẳng đến hàng ghế đối diện với hắn.
- Tôi có quyền được biết anh là ai chứ?!
Mặc Băng Tước hai mắt vẫn chăm chú dán vào tớ báo trước mặt nói.
- Muốn xem là gì cũng được.
Lục Tuyến Yên không cảm thấy khó chịu với thái độ này của Mặc Băng Tước. Đàn ông trên đời này ai lại chả như nhau. Họ vẫn nhạy cảm nhất với nhưng loại phụ nữ lăn loàn trên giường của họ, và xem phụ nữ chính là thứ dơ bẩn nhất trên đời này. Và, hắn chắc cũng xem cô là hạng người đó cho nên kinh thường cô đây mà.
Thật ra trong lòng Lục Tuyến Yên vẫn cứ cảm thấy có gì đó nó khó chịu. Hắn như thế mà lại vẩn vơ tin cô làm giám đốc, cái thái độ đó rõ ràng chính là không quan tâm cô là cái gì. Lục Tuyến Yên thở dài, cảm thấy những gì mình làm từ nãy đến giờ thật xấu hổ.
- Được!! Tôi thừa nhận với anh tôi không phải giám đốc nơi này.- Cô cũng nghĩ rằng mình nên giải thích với hắn ta. Tại sao thì có trời mới biết.- Tôi chỉ là một thư kí mới vào làm mà thôi. Hiện tại tôi là người đảm nhiệm hết tất thảy những công việc của giám đốc. Nếu anh là đối tác, có thể nể mặt Mặc giám đốc chúng tôi mà chấp nhận đàm thoại hay không?
- Thư kí?? Hừ!! Được.
- Vậy anh vui lòng đợi tôi một chút, tài liệu chắc là giám đốc để trong máy tính. Tôi sẽ mang lại cho anh xem.
Lời nói và hành động xảy ra trong tích tắt, Lục Tuyến Yên đứng dậy đi thẳng đến bàn làm việc giành cho giám đốc.
Hắn vẫn cứ giữ mãi thần thái bình thường cho đến khi cô nói rằng sẽ lấy máy tính của mình để bàn công việc. Và rất tiếc, đó là máy tính riêng của hắn. Thứ mà không có bất cứ ai có quỳên động vào.
Mặc Băng Tước liền đổi tư thế ngồi, chân hơi đặt bậy bên ngoài hàng ghế. Đợi đến khi Lục Tuyến Yên đi qua liền nâng cao mũi chân lên.
Lục Tuyến Yên vốn dĩ chẳng có gì đề phòng đối với hắn. Đây là công ty, có camera giám sát đường hoàn. Hẳn là sẽ chẳng thể làm gì được cô đâu.
Và cô có trông thấy cái chân hắn để bậy ở đó, những cũng tại vì vốn không có phòng bị liền trực tiếp va phải ngã nháo về trước.
Đúng ý của Mặc Băng Tước, nhưng hắn không muốn cô ngã ập mặt như thế. Hắn dùng một chân làm trụ chồm người lên trước ôm lấy chiếc eo của Lục Tuyến Yên rồi kéo mạnh về phía mình. Trùng hợp, cả cơ thể Lục Tuyến Yên ngã nhoài ra sau, mông đặt lên đùi hắn, cả cơ thể sa vào lòng hắn. Mặc Băng Tước vốn không lường trước được điều này, tóc Lục Tuyến Yên bay ngang qua mang một mùi hương bạc hà phưởng phất.
Và cả, trên người cô toát ra một hương vị khác lạ không giống với những loại nước hoa phụ nữ mà anh biết. Hình như là chưa từng ngửi qua bao giờ. Nhưng nó rất cuốn hút, làm cho người khác chỉ muốn hưởng thụ nó thêm thôi. Hắn quên mất rằng mông cô đang đặt đúng vị trí vết thương vừa mổ lấy viên đạn ra ngoài.
Lúc ngã người về trước, Lục Tuyến Yên cho rằng mình tiêu đời rồi, chính là sẽ té dập mặt trên sàn 100%. Đã đinh đinh như thế, cho nên bản thân mình đang bị điều khiển như thế nào Lục Tuyến Yên không hề biết.
Cho đến khi đầu óc bình thường trở lại, cả cơ thể không còn quay cuồng như trước cô mới nhận ra mình đang nằm ngửa mình, còn đang nằm trên cái gì đó rất là êm êm. Lục Tuyến Yên chầm chậm mở mắt thì trông thấy hắn cũng với cái sắc mặt tuyệt hảo đó đang nhìn mình. Khuôn mặt lạnh như băng.
Lục Tuyến Yên đã từng công khai nói rằng mình không có hứng thú với trai đẹp. Vì họ chỉ có mỗi vẻ bề ngoài mà thôi. Nhưng hắn ta, lại khiến cô phải ngẩn ngơ nhìn ngắm như vậy. Trước đây khi giao lưu được đảm nhiệm vị trí quản lí trong cơ quan nhập ngũ có biết bao nhiêu soái ca đủ loại nhưng cô còn không thèm liếc đến một cái.
- A!!
Lục Tuyến Yên hơi chuyển động người cho thật thoải mái để có thế chống người đứng dậy. Mông cô chuyển động, day day vết thương trên đùi hắn. Đau lắm, Mặc Băng Tước liền gằn giọng.
- Ngồi yên!!
Hai tai Lục Tuyến Yên đột nhiên dảnh lên như tai mèo. Cô còn tưởng tượng mình mọc ra từ đâu đấy một cái đuôi vẩy vẩy. Lời nói của hắn bị đầu óc cô xử lí như một lời mệnh lệnh liền cho nên liền ngồi yên một chỗ không dám nhúc nhích. Sự việc ở Bari cô còn nhớ rất rõ, nhỡ như hắn lại nổi thú tính rồi đè cô ra thì sao? Vì thế Lục Tuyến Yên ngồi yên một chỗ như một pho tượng. Khả năng cử động hoàn toàn biến mất.
Vết thương bị đạn ghim trúng hôm qua trên đùi hắn rứ máu. Máu rất nhiều và vết thương cũng rất sâu. Mặc Băng Tước cảm thấy máu đang dần chảy xuống thấm ướt cái quần lót mà hắn đang mặt. Hắn, Mặc Băng Tước ghét nhất là những thứ ẩm ướt như kiểu này. Đôi mày hắn nhíu lại dùng tay định bỗng cô văng qua bên hàng ghế bên kia. Người gì đâu mà nặng chết đi được.
Cũng nhờ cái sự yên ắng đó mà Lục Tuyến Yên cảm nhận được mông của mình có gì đó ươn ướt. Cô lo lắng lặng lẽ đưa tay mình quẹt nhẹ một cái. Là máu!! Ôi chao!! Cô đến tháng rồi. Không thấy đau bụng, cái cảm giác máu nó trào ra khỏi cũng không có. Là lúc nào lại chả được, sao lại ngay lúc này? Cái lúc mà cô đang ngồi trên một tên đàn ông.
Tay Mặc Băng Tước cứ vậy mà xỏ qua hai chân Lục Tuyến Yên. Cô lại sợ hắn biết thì còn khinh miệt cô hơn nữa nên một mực nắm lấy tay hắn, hai má đỏ hồng.
- Không!! Đừng động đậy.
Nhưng Lục Tuyến Yên?! Không động đậy và thoát khỏi người hắn thì mày phải làm sao?
- Tôi... tôi...- Vấn đề này quả thật rất khó nói.- Tôi... tới...
- Băng, giám đốc Mã muốn tối nay...
Liễu Hê ôm thêm một sấp tài liệu định đưa cho Lục Tuyến Yên. Cô cũng biết là hôm nay hắn cũng sẽ đến công ty cho nên báo luôn một lần. Định rằng nếu không có hắn ở đây thì sẽ báo cho Lục Tuyến Yên để cô nói lại với hắn. Vì vốn gì đây chính là công việc mà một người bên cạnh giám đốc phải làm. Cũng có thể làm tăng thêm mối quan hệ giữa hai người họ.
Những vừa mở cửa bước vào, cảnh tượng mà cô nhìn thấy chính là người này nằm trong lòng người kia. Và mông của Lục Tuyến Yên lại đặt trúng vào vị trí bị thương của Mặc Băng Tước. Liễu Hê giật mình bước đến nắm lấy tay Lục Tuyến Yên muốn đỡ cô dậy.
- Tuyến Yên, cô đang ngồi trên cái chân bị thương của giám đốc đó!!
Mặc Băng Tước oán ăm liếc mắt nhìn Liễu Hê. Biết hắn bị thương, vậy tại sao không hỏi hắn trước?
Lục Tuyến Yên trợn tròn mắt, cô không nghe sai một li nào chứ?!
- Liễu Hê cô nói gì vậy? Ai là giám đốc?- Lục Tuyến Yên vẫn giữ vững bản thân mình trong lòng hắn nói. Hãy nói rằng cô nghe nhầm đi.
Liễu Hê nuốt nước bọt lo lắng nhìn sang Mặc Băng Tước rồi nhìn sang Lục Tuyến Yên cố kéo cô dậy. Nếu còn ngồi thêm chút nữa, vết thương vừa được may chỉ sẽ bung ra.
Nhưng Lục Tuyến Yên vẫn cứ khăn khăn nằm trong lòng hắn. Ừ thì Liễu Hê cũng là phụ nữ, but người cô đắc tội lại là hắn... là... giám đốc của cô. Ôi trời ơi, cho con cái hố không gian của Doraemon chui đại vào đó, tốt nhất là đừng để ai tìm thấy cô đi.
Mặc Băng Tước tâm tính vốn đang rất khó chịu? Sự ước át cứ từ nơi này lan đến nơi khác. Máu tuôn nhiều đến nỗi vươn ra cả salon. Nếu không mau cầm lại hắn sẽ nhanh chóng bị mất máu. Thân phận của hắn ở công ty ít ai biết, cũng không muốn làm rùm ben lên một trận ở dưới đại sảnh. Nhất là, hắn không muốn giới truyền thông có cách tiếp cận công ty của hắn.
- Cô muốn tôi mất máu đến chết? Rồi mình sẽ ngồi lên vị trí giám đốc đó?
- Máu!! Anh đang chảy máu sao?
Lục Tuyến Yên nhảy bật khỏi người hắn, cô gắng không cho mông của mình chạm phải tấm thảm dưới sàn. Nó rất là mắc tiền, nếu là do máu của cô làm bẩn, không phải là bồi thường không công sao? Cô đứng thẳng ngươi nhìn vệt máu đỏ thẩm trên đùi hắn, lòng bỗng nhiên lo lắng hỏi han.
Hắn là giám đốc đó. Cô đắc tội với hắn đạt tới le vồ bao nhiều rồi?
***
Chương 11: Đi mua quần lót cho giám đốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT