Thời gian cứ thế trôi qua, mọi thứ trở về đúng với quỹ đạo của nó, cuộc sống xô bồ bỗng bình yên một cách lạ thường. Hải Anh tự hỏi, liệu đây có phải điềm báo trước những bão tố sắp xảy ra? Hiện tại càng yên ổn, tương lai càng khó đoán. Cô thà để bản thân rơi vào bể trầm luân còn hơn sống trong nơm nớp lo sợ thế này. Cô đưa mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe, nhìn những cặp tình nhân dắt tay nhau đi dạo trên lề đường hạnh phúc, rồi lại nhìn sang người đàn ông với nụ cười ấm áp đang lái xe bên cạnh, lòng cô tự hỏi, liệu mình có đang hạnh phúc? Từ ngày gặp Triệu Tú Trinh tại Tống gia tới nay, đã là hơn ba tháng. Từ ngày hôm đó, cô vẫn duy trì nếp sống bình thường, sáng đi học, chiều sẽ rảnh rỗi tới quán cà phê của Trương Bá Duy, đợi cậu ta tan làm sẽ cùng nhau tới quán bar chơi bời, ngày nào đi đánh nhau cô sẽ lôi Louis theo bằng được. Louis bị cô kéo vào mấy trận đánh nhau vô bổ lại không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại hắn còn rất vui vẻ, cao hứng hợp tác cùng cô. Hầu như mọi người trong giới xã hội đen đều biết quan hệ khăng khít của hai người, còn đặt cho hai người cái tên xa lạ:"cặp đôi song sát". Cũng nhờ sự hậu thuẫn của Louis và bệ đỡ khổng lồ từ phía hắn, cô càng tung hoành tự do hơn, tính cách đã ngông cuồng nay lại thêm sự ngổ ngáo, bất cần đời, không coi ai ra gì. Tình yêu của họ thậm chí được thế giới ngầm tung hô lên tận mây xanh, đặc biệt là những cô gái mới chập chững cầm súng, đều mong ước có được một người đàn ông như thế bên cạnh, Louis luôn nhìn cô với ánh mắt dung túng, không hề có ý định ngăn cản cô như đang bao dung cho một đứa trẻ nghịch ngợm vậy.
Về phần Tống Hàn, anh không còn xuất hiện trước mặt cô, tiết kinh tế tại trường, luôn có giáo viên khác dạy thay, anh cũng không gọi điện cho cô, không hề có một chút liên lạc gì. Thời gian đầu, Hải Anh còn lấy làm lạ nhưng không tiện nói ra trước mặt Trương Bá Duy, tới bây giờ, cứ nghĩ tới anh, cô lại cười khổ. Rốt cuộc, anh cũng chỉ coi cô như một món đồ chơi, không hơn không kém, buồn thì sẽ tìm cô để trêu chọc sau đó lại bỏ rơi cô, bặt vô âm tín.
Triệu Tú Trinh sau khi nhận được sự động viên từ Hải Anh, ả ta càng làm càn, luôn lên báo kể lể những câu chuyện ngôn tình mà Tống Hàn dành cho mình, thậm chí là những câu chuyện tới cả Tống Hàn còn không biết. Anh bội phục khả năng tưởng tượng của ả ta, nhưng cũng không lên báo bác bỏ, vì anh muốn kiểm chứng xem, Hải Anh có thực sự quan tâm tới anh hay không. Kết quả vẫn là con số 0, khiến anh chỉ biết đọc báo hằng sáng mà cười khổ. Anh có thể có cả trăm biện pháp ép buộc cô đối diện với mình, nhưng anh không thể làm vậy, bản thân anh cũng đang có nỗi khổ riêng.
Trong chiếc xe thể thao băng băng trên đường, Louis một tay lái xe, một tay cầm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Hải Anh, gương mặt tràn ngập sự vui vẻ. Hải Anh biết điều nay không an toàn khi lái xe, nhưng cô cũng dần thích nghi, nói đúng hơn là vẫn đang cố gắng thích nghi. Louis thấy cô trầm mặc, mâm mê đôi tay trắng mịn màng của cô:
- Ngoài kia có gì hay ho hơn anh sao?
Hải Anh không trực tiếp trả lời, cũng không có hứng để trả lời. Bên đường, một nhân viên của cửa hàng thời trang đang trưng ra ngoài cửa tiệm một chiếc váy màu hồng phấn nhè nhẹ, nhìn rất dịu dàng, nữ tính. Kí ức một lần nữa dội về trong đầu Hải Anh, cổ họng khô khốc không nói nên lời, cô cần thời gian để xác định tâm trạng của mình. Louis nhìn ra ánh mắt cô, lập tức tấp xe vào lề đường, nhanh như chớp vòng qua bên ghế lái phụ mở cửa xe cho cô. Hải Anh cầm túi xách, từ tốn xuống xe, bĩu môi với hắn:
- Anh đâu cần hấp tấp như vậy, em ngồi đợi anh mở cửa xe cho mà.
Phải công nhận một điều, cô đang nỗ lực hết sức có thể để chấp nhận Louis làm một nửa còn lại trong cuộc sống. Trong ba tháng, cô đã học cách nhận những bó hoa bất ngờ mỗi buổi sáng từ hắn, học cách ngồi đợi hắn mở cửa xe cho mình, cũng tập thói quen dùng dao nĩa nhiều hơn. Điều này làm cô rất mệt mỏi, không được là chính mình, phải sống trong vỏ bọc, nhiều đêm cô lại mơ thấy bóng áo vest đen của Tống Hàn dắt cô đi quanh chợ bình dân, mơ thấy sự dịu dàng cùng ôn nhu của anh, nhưng khi tỉnh dậy, tất cả chỉ là ảo ảnh, cô đều bật khóc ngay trong đêm. Không phải chỉ riêng Hải Anh, Louis cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy. Hắn luôn tỏ ra hạnh phúc khi ở bên cô, nhưng sâu thẳm bên trong, hắn cảm nhận được sự mất tự nhiên của cô và luôn sợ hãi cô sẽ bỏ hắn đi bất cứ lúc nào. Đoạn tình yêu này, có lẽ đã sai ngay từ khi bắt đầu, hai người luôn mang mặt nạ đối diện với nhau, không ai chịu nói ra cảm xúc thật của bản thân. Trương Bá Duy luôn thao thao bất tuyệt với Hải Anh, tình yêu này sẽ kết thúc sớm, nhưng cô đâu còn lựa chọn nào khác, cô không thể nói lời chia tay được, cô không muốn làm Louis tổn thương.
Louis ôm lấy eo cô, đi thẳng vào tiệm quần áo. Nhân viên nhanh nhẹn chạy ra đón tiếp, khỏi cần nói họ vui tới cỡ nào, mồm ngoác tới tận mang tai khi thấy cặp đôi xuất thần này bước vào, đi xe cao cấp, cả người như tỏa ra ánh hào quang của giới thượng lưu. Cô bé nhân viên lễ phép:
- Chào anh chị! Cửa hàng có thể giúp gì cho anh chị ạ?
Hải Anh không nghĩ ngợi nhiều, chỉ vào chiếc váy ngoài cửa:
- Tất cả các chi nhánh của cửa hàng, có bao nhiêu cái giống như thế, gói hết lại cho tôi!
Cô nhân viên há hốc miệng, tròn xoe mắt nhìn Hải Anh. giới nhà giàu tài phiệt đòi hỏi gói tất cả trang phục của cửa hàng lại thì cô bé đã gặp rồi, chỉ duy nhất trường hợp này là chưa hề gặp. Cô bé lúng túng không biết nên làm thế nào thì một người phụ nữ lớn tuổi hơn, trang phục chỉn chu, tóc tai gọn gàng đi ra, gập người:
- Thật vinh dự cho cửa hàng chúng tôi được đón tiếp Lưu tiểu thư cùng Louis tiên sinh. Thưa Lưu tiểu thư, tiểu thư thật có mắt nhìn, chiếc váy này đã gây bão trên thị trường vào ba năm trước, nhưng vì số lượng có hạn nên nhiều người phải tranh giành nhau..
- Lắm lời! Cô ấy nói gói lại thì gói lại đi, tất cả các size, gửi tới địa chỉ này cho tôi.-Louis biết Hải Anh đã đạt tới giới hạn của sự kiên nhẫn, hắn lên tiếng trước, đồng thời ném một tấm bưu thiếp xuống bàn.-Chỉ cần gửi thiếu một chiếc, tôi sẽ làm cho toàn bộ hệ thống cửa hàng phải đóng cửa.
Louis nổi tiếng là chiều chuộng Hải Anh, vốn dĩ đây là lần đầu tiên hắn thấy cô có hứng thú với một chiếc váy đến nỗi như vậy, không suy nghĩ liền đáp ứng hết thảy yêu cầu của cô. Hải Anh nép trong lòng hắn, nở nụ cười nhẹ nhàng, giọng nói ngọt ngào như kẹo:
- Louis, cảm ơn anh!
Sở dĩ cô bị thu hút bởi chiếc váy màu hồng kia, chính là vì cô đã từng sở hữu chiếc váy đó. Là lần đầu tiên của cô, Tống Hàn đã mua tặng cô chiếc váy đó, đẹp xinh như một nàng công chúa. Đáng tiếc, mới khoác lên mình chiếc váy được vài tiếng, khi trở về Lưu gia gặp phải cơn thịnh nộ của Lưu Hải Việt, y đã xé nát chiếc váy của cô. Ba năm qua, cô đã thuê không ít thợ may nổi tiếng cả trong nước lẫn quốc tế may lại chiếc váy đó cho mình, nhưng tất cả đều không khiến cô hài lòng, người thì làm khoa trương quá, người thì may quá đơn giản, họ cũng dần bó tay vì chỉ qua lời miêu tả của cô, họ không thể làm một chiếc y như đúc được. Càng đáng tiếc hơn, khi gặp Triệu Tú Trinh tại Tống gia, ả ta hiên ngang mặc chiếc váy công chúa màu hồng phấn, chiếc váy mà cô tìm kiếm suốt ba năm trời. Lần này vô tình nhìn thấy chiếc váy, cô phải mạnh tay mua bằng hết, không được để ai sở hữu nó mới được. Nghĩ đi nghĩ lại, Hải Anh cũng không hiểu nổi chính mình. Hà cớ gì mà phải như vậy chứ? Tại sao chỉ một chiếc váy vô hồn cũng làm cô điên cuồng được? Nhưng với tính cách đơn giản của Hải Anh, cô nhanh chóng lí giải, đó chỉ là do bản tính ngông cuồng của bản thân mà thôi.
Tại quán cafe sặc sỡ sắc màu nằm trên con đường sầm uất nhất nhì thành phố..
Trương Bá Duy thừ người một chỗ, nhìn về phía xa xăm, ánh mắt vô định. Từ cửa, một người đàn ông mặc áo sơ mi tối màu, cravat chỉn chu cùng quần âu đi vào, tay phải người đàn ông cầm một túi đồ màu trắng, tay trái lại nắm tay một người phụ nữ, hai người tựa như một bức tranh được phác họa tỉ mỉ, gương mặt người đàn ông thì cương nghị, người phụ nữ lại mềm mại như nước trong chiếc váy màu trắng. Hai người tiến tới trước mặt Bá Duy, đặt túi đồ lên bàn, người đàn ông lên tiếng trước:
- Có chuyện gì mà suy nghĩ đăm chiêu vậy Trương công tử?
Trương Bá Duy giật nảy mình, suýt chút nữa ngã ngửa về đằng sau:
- Giật nửa mình! Anh Hải Việt, Thanh Nhân, hôm nay hai người rảnh rỗi tới mức này sao?
Lưu Hải Việt bật cười trước phản ứng thái quá của Bá Duy, động tác thanh tao, kéo ghế ra cho Thanh Nhân, Thanh Nhân cũng hết sức tự nhiên, coi đây là chuyện thường diễn ra, tao nhã ngồi xuống. Bá Duy nhìn cảnh cẩu huyết trước mặt, nghiến răng:
- Hai người cũng mặn nồng quá cơ, làm trái tim của người độc thân vui tính như tôi đau quá!
Hải Việt hất mặt về phía túi đồ màu trắng:
- Quà cho cậu! Chúng tôi vừa đi nghỉ mát về, mong cậu không chê quà nhỏ.
Bá Duy không quá mặn mà, mở túi đồ, nhìn mấy bộ đồ hoa lá cành bên trong, đặt lại lên bàn:
- Cảm ơn hai người.-Cậu giơ tay, ra hiệu cho nhân viên.-Đem ra đây một cốc nước cam và một cốc socola nóng!
Cậu rất nhạy cảm, luôn nhớ thói quen của những người xung quanh, ví dụ Thanh Nhân thích nước cam, Lưu Hải Việt thích socola.
Đặng Thanh Nhân nhìn biểu hiện của Bá Duy, hơi nhíu mày:
- Sao thế? Không thích quà sao?
Trương Bá Duy lắc đầu, mặt buồn thiu:
- Thích chứ! Không thích em đã không nhận quà.
Nước nhanh chóng được bưng ra, Lưu Hải Việt sờ sờ trán cậu ta:
- Cậu đâu có sốt? Có chuyện gì sao? Là của Hải Anh và Tống Hàn?
Nói thật, thân là anh trai Hải Anh nhưng y hoàn toàn mù tịt về tình hình hiện tại của cô. Một phần vì cô không trở về Lưu gia, một phần vì cô dấn thân vào xã hội đen, không lộ mặt trên báo. Y lại tôn trọng quyền riêng tư của cô, không thuê thám tử hay vệ sĩ theo dõi cô, nếu ba năm trước y gò bó cô bao nhiêu thì hiện tại, y hiểu tính tình thích tự do của cô, không muốn ép cô bất cứ điều gì. Có lẽ, đây là điều duy nhất y có thể làm cho Hải Anh.
Bá Duy nghe Lưu Hải Việt đoán trúng phóc, khoanh chân lên ghế, mồm miệng nhanh nhảu hoạt động:
- Trời ơi! Em đau đầu vì hai người đó đây. Anh Tống Hàn cố gắng lắm mới lấy lại được chút thiện cảm từ chị Hải Anh, ai ngờ Triệu Tú Trinh lại xuất hiện đúng lúc, chị Hải Anh lập tức thấy có lỗi, từ bỏ luôn.
- Tống Hàn nhất định sẽ không buông tay Hải Anh mới phải chứ?-Đặng Thanh Nhân thắc mắc, nàng có thể nhìn ra ánh mắt của Tống Hàn khi nhìn Hải Anh, đầy yêu thương và khao khát, nóng bỏng hơn trước đây vạn lần.
- Đúng thế! Nhưng hiện tại không được nữa rồi. Anh Tống Hàn đã từ bỏ chị Hải Anh, vì an nguy của chị. Em không biết rõ sự tình, chỉ biết đồng đội chim lợn của em nói, một tổ chức ngầm đang nhắm thẳng nòng súng về phía Tống Hàn, anh ấy không muốn lôi chị Hải Anh vào nguy hiểm của mình, nên nhất quyết không liên lạc với chị. Em nghe mà đau lòng gần chết.-Nói tới đây, mắt Bá Duy đã phủ một tầng nước mắt.
Lưu Hải Việt nắm chặt bàn tay, sao mọi thứ lại đi ngược với tưởng tượng của y chứ. Y nhíu mày:
- Không thể tra ra tổ chức ấy sao?
Trương Bá Duy lắc đầu bất lực:
- Mỗi lần gây gổ lại là một người khác nhau, thậm chí, bọn họ chọn chết chứ không chọn khai ra ai là đầu sỏ của mình. Hiện tại anh Tống Hàn còn đang trong bệnh viện, mới trúng đạn đêm hôm qua.
Thanh Nhân ôm lấy mặt, nàng cũng sắp khóc rồi đây:
- Hải Anh biết chuyện chưa?
- Chưa! Chị ấy sẽ không biết. Tống Hàn một mực giấu nhẹm chuyện này, càng ít người biết, sẽ càng ít người gặp nguy hiểm. Anh ấy nói sẽ bảo vệ chị Hải Anh bằng tất cả sinh mệnh của mình.
Chuyện này vừa khó hiểu vừa khiến người ta đau lòng. Khó hiểu vì tại sao có người dám đối đầu với chủ nhân của Tống gia mà thủ đoạn lại cao cường tới vậy, đau đầu vì Tống Hàn quá yêu Hải Anh, chấp nhận rời xa cô để cô được bình an. Anh hoàn toàn có thể bảo vệ được Hải Anh, nhưng biết đâu, một khắc lơ là, tính mạng cô có thể rơi vào nguy hiểm. Anh tuyệt đối không thể bên cạnh cô được nữa. Khi Hải Anh đang vui vẻ với đống váy vóc, thì anh đang chống chọi với cơn đau cả thể xác vẫn tinh thần trong bệnh viện. Viên đạn mà anh bị dính có sức công phá rất mạnh, chỉ thiếu chút nữa là phải cắt bỏ cánh tay trúng đạn mãi mãi, cũng may mắn anh lớn mệnh, vẫn còn giữ được cánh tay. Có trời mới biết, anh nhớ cô gần chết. Anh nhớ nụ cười, nhớ thân hình nhỏ nhắn, nhớ cả giọng nói trong trẻo và sự cứng đầu của cô.
Hải Anh yên lặng ngồi trên sofa, nhìn đôi vòng trước mặt. Đây là đôi vòng da lộn cặp đôi mà Lưu Bằng tặng cho cô sinh nhật thứ 18, khi đó, cô nghĩ sẽ trao chiếc còn lại cho Tống Hàn. Nghĩ tới đây, cô cười khổ:
- Tống Hàn, anh là đồ khốn!
Lại nhìn sợi dây màu xanh lục, cô có chút nuối tiếc:
- Có nên vứt đi không đây?
Cô không có dũng khí để vứt đi. Đây là vật duy nhất thuộc về Tống Hàn mà cô còn giữ lại. Cô chẹp miệng, cuối cùng lại thuận tay buộc sợi dây vào cổ tay, ánh mắt phức tạp. Đã ba tháng không gặp Tống Hàn, anh đang làm gì, có khỏe không, có nhớ tới cô không.. Những câu hỏi đau tới mức xé lòng cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, cô dần chìm vào giấc ngủ..
Sáng hôm sau, ông mặt trời chưa ló rạng, Trương Bá Duy đã hí hửng đập cửa nhà cô:
- Chị Hải Anh, mở cửa đi!
Cô mệt mỏi lết mình từ sofa xuống, mở cửa, mặt nhăn nhó:
- Nhà có chuông, cậu không cần đập phá rồi gầm rú như vậy.
Đối lập với vẻ buồn ngủ của Hải Anh, Trương Bá Duy lại cười tươi toe toét. Sáng nay, cậu nhận được điện thoại từ chim lợn họ Ngô, ông ta nói Tống Hàn sẽ trở lại trường vào sáng nay. Cậu nghe xong, nhảy cẫng lên vui sướng, lập tức lái xe của Trương lão gia tới đây. Hải Anh nhìn đồng hồ trên tay cậu, nhíu mày:
- Cậu lại thức thâu đêm học được trend gì trên mạng rồi tới đây biểu diễn sao?
- Chị, chị đừng nghĩ em hạ đẳng như vậy chứ. Em tới đón chị đi học!-Cậu giơ hộp đồ ăn trên tay.-Em vừa trộm được ít đồ ăn sáng của lão gia nhà em, ngon lắm!
Cô cười khổ, có cậu con trai như Trương Bá Duy, đúng là khó thở! Cô bĩu môi:
- Gia môn bất hạnh! Có con trai nào đi trộm đồ ăn sáng của bố mình không?
- Chị, đồ ăn sáng của lão gia nhà em đạt chuẩn quốc tế đó! Lão gia theo chế độ healthy and balance, bữa sáng là quan trọng nhất nên đầy đủ dinh dưỡng luôn. Mà đồ nhiều như vậy, một mình ông cũng đâu ăn hết!
Cô mở toang cửa để Bá Duy vào, làu bàu:
- Cậu không thể dặn nhà bếp chuẩn bị thêm một phần nữa sao?
- Không chị! Đồ ăn chùa vẫn luôn là ngon nhất chứ!
Nhìn thấy chìa khóa xe ô tô trên tay Bá Duy, cô đá một cú vào chân cậu:
- Cậu tự lái xe tới đây?
- Em vội quá, lấy luôn xe của lão gia.
- Cậu còn chưa có bằng lái đâu đấy!
- Thì đã sao, người ta nói quá tam ba bận. Mà hình như.. em thi tới lần thứ năm rồi mà vẫn không đỗ.
Hải Anh mở hộp đồ ăn, vừa ăn vừa nói:
- Lần thứ sáu, nói cho đúng!
Trương Bá Duy cố gắng nói chuyện với cô, hòng để tâm trạng của cô tốt lên để chút nữa gặp Tống Hàn, anh có thể thấy cô cười một chút.
Lớp cô hôm nay có tiết kinh tế, do quá quen với việc giáo viên dạy thay, cô không còn mong đợi vào sự xuất hiện của Tống Hàn nữa. Nhưng chính lúc con người không phòng bị nhất, điều bất ngờ đều xuất hiện. Giả dụ hôm nay, Tống Hàn đã trở lại lớp! Những nữ sinh thấy anh, mừng muốn rớt nước mắt:
- Thầy ơi! Dạo này sao thầy không lên lớp?
- Thầy nghỉ dạy lấy vợ ạ?
- Thầy ơi! Bọn em nhớ thầy gần chết.
Vân vân và mây mây những câu nói ngớ ngẩn từ các nữ sinh, Hải Anh ngồi yên nhìn anh. Anh có vẻ hơi tiều tụy, gầy đi trông thấy, da cũng sạm đi vài phần, cô nói nhỏ:
- Này, Bá Duy! Anh ta nghỉ dạy để đi phượt đấy à?
- Chị, anh ta trăm công nghìn việc, rảnh rỗi đâu mà đi phượt!
Hôm nay Tống Hàn lạnh lùng hơn mọi ngày rất nhiều, anh không quá mặn mà với bài giảng, chỉ qua loa cho xong nhưng với vẻ đẹp trai ngút ngàn, còn ai quan tâm tới chất lượng bài giảng làm gì nữa chứ. Anh không hướng mắt về phía cô quá nhiều như trước, mọi thứ ở tầm trung trung, như chuồn chuồn đạp nước. Thái độ này của anh làm Hải Anh lo lắng, mới hôm nào còn mặt dày mà trêu chọc cô, sao hôm nay lại như một con người khác vậy. Cô cúi đầu, che miệng thì thầm:
- Này, Bá Duy! Tống Hàn có anh em sinh đôi không thế?
- Chị, Tống gia chỉ có một mình anh ta thôi, đừng hoang đường nữa!
Bài giảng kết thúc, anh chiếu slide một số câu hỏi làm việc theo nhóm:
- Các em tự chọn nhóm học, tùy theo sở thích, mỗi nhóm sẽ gồm ít nhất 2 người và nhiều nhất là 5 người.
Một tràng vỗ tay từ các sinh viên, những môn học khô khan khác, họ đều được giảng viên xếp nhóm, đôi khi làm việc nhóm theo kiểu bằng mặt nhưng không bằng lòng. Tống Hàn lại khác, đề cao tinh thần tự giác và dân chủ của sinh viên khiến họ hết sức vui mừng. Anh nhìn cả lớp một lượt, tay gập laptop lại, nhìn Hải Anh với ánh mắt phức tạp:
- Lớp trưởng, deadline bài tập là chiều nay, em giúp thầy thu bài, nộp tại văn phòng thầy.
Nói rồi bước ra khỏi lớp. Ánh mắt xa lạ vừa rồi của anh làm cô đau lòng, có chút ngột ngạt, cô cúi mặt xuống bàn, giơ tay cào tóc:
- Bá Duy, cậu nói xem, anh ta rốt cuộc bị làm sao?
Bá Duy nhìn cô, nước mắt như muốn trào ra, nhanh chóng đánh trống lảng:
- Chị, Triệu Tú Tài đang nhìn chị kìa..
Cô nhanh như cắt ngẩng đầu dậy, híp mắt nhìn Triệu Tú Tài, tên tiểu tử này, càng nhìn càng muốn đánh. Tú Tài nhận được ánh mắt từ cô, không khác gì khiêu chiến hắn cả, hắn hiên ngang đứng dậy, đến trước bàn cô:
- Lưu Hải Anh!-Hắn đập mạnh tay xuống bàn.
Cô vắt chân, khoanh tay, rút ra một điếu thuốc lá, châm thuốc:
- Biến đi, tôi không rảnh tiếp chiêu với cậu.
- Chúng ta hợp tác thành một nhóm đi!
- Gì cơ?
Hải Anh dường như nghe chuyện cười, hắn ta đang mời cô teamwork sao? Triệu Tú Tài nhấn mạnh lại lần nữa:
- Tôi nói, chúng ta tạo thành một nhóm làm bài tập đi!
- Cái loại đồng đội như cậu, cho tôi, tôi còn đánh cho!-Cô đứng dậy, khoác balo lên, tiện tay cầm chìa khóa xe.-Tôi nương tay với chị gái cậu, không có nghĩa cậu có tư cách nói chuyện với tôi! Thân ái!
Nói xong cô lôi Trương Bá Duy ra khỏi lớp, Triệu Tú Tài đã hai lần bị cô khiến cho mất mặt, chỉ biết oán hận nghiến răng nhìn theo bóng lưng cô.
Buổi chiều, sau khi kết thúc buổi học, cô làm đúng nhiệm vụ của lớp trưởng, đi thu bài tập của các nhóm, mang thẳng lên văn phòng của Tống Hàn. Cô phải phép lịch sự, gõ cửa ba tiếng, nhưng bên trong không có tiếng trả lời. Cô nhíu mày, gọi nhỏ:
- Thầy Tống..
Vẫn không có tiếng đáp lời quen thuộc. Cô trực tiếp mở cửa bước vào, trong văn phòng trống không! Một tờ giấy note trên bàn đập vào mắt cô:"Anh có việc gấp, em để bài trên bàn, lái xe cẩn thận nhé." Cô nhìn tờ giấy một lúc lâu, như muốn nuốt từng con chữ, cô ngồi thụp xuống, tay vò nát mảnh giấy:
- Tống Hàn, anh định trêu đùa tôi tới khi nào nữa?
Ba năm trước, nếu anh bỏ lại một tờ giấy note nhỏ thế này, có lẽ cô đã không đau khổ đến vậy. Hôm nay, nhìn biểu hiện lạ thường của anh, trong tâm can cô, cô rất muốn gặp riêng Tống Hàn, kể cả bị anh trêu chọc cũng không sao, miễn là biết được anh đang bị gì. Cô đang lo lắng cho anh sao? Cô đứng dậy, nhìn sợi dây xanh lục trên cổ tay nhỏ bé, nước mắt rơi không thể kiểm soát. Cô ôm mặt khóc nức nở, nước mắt rơi ướt nhẹp sợi dây trên cổ tay. Hải Anh không biết mình khóc vì điều gì, chỉ cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trong lòng. Cô lảo đảo đứng dậy, đi xuống bãi đỗ xe. Trương Bá Duy đứng đợi ở đó, vẻ mặt sốt sắng:
- Chị! Làm gì mà lâu vậy?
- Cậu về quán trước đi. Tôi không quen đi xe của người già, tôi đã cho người mang xe của tôi tới rồi.
Bá Duy không suy nghĩ nhiều, chỉ ậm ừ, dặn dò cô vài câu rồi lái xe rời đi.
Một chiếc xe Porsche đỏ theo lệnh của cô được điều đến, Hải Anh nhanh chóng nhấn ga, đi về phía trụ sở tập đoàn của Tống gia..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT