Buổi sáng..

- Anh trai, em lớn rồi, em có thể tự bảo vệ mình.

Tại căn biệt thự màu trắng nằm biệt lập giữa phố thị phồn hoa, một cô gái tóc ngắn, mặc váy trắng tinh khiết ngồi bệt xuống sàn nhà kêu ai oán, màu nắng sớm chiếu vào làm màu tóc hồng của cô càng thêm phần nổi bật. Một người đàn ông đứng từ trên nhìn xuống cô, cô thật sự đã lớn, vòng một phổng phao, đẫy đà là minh chứng cho điều đó, ánh mắt mắt người đàn ông di chuyển tới xương quai xanh và làn da trắng nõn của cô. Y khẽ nuốt nước bọt, y tiến tới, nhẹ nhàng đỡ cô gái đứng dậy:

- Em ngoan ngoãn chút đi! Em là tiểu thư duy nhất của Lưu gia, phải được bảo bọc thật kĩ lưỡng.

Cô gái ngẩng đầu nhìn người đàn ông, anh ta có vóc dáng cao, phải nói là rất cao, bờ vai rộng, gương mặt đầy nét cương nghị. Cô nheo mắt:

- Nhưng mà em 17 tuổi rồi.

Y nắm lấy vai cô, nhíu mày:

- Lưu Hải Anh, đừng nhiều lời nữa. Ai cũng muốn tốt cho em thôi. Quyết định là em sẽ có vệ sĩ đi theo. Mau thay quần áo rồi xuống nhà đi!

Y đứng dậy, đi ra khỏi phòng, thật ra, y không muốn thuê vệ sĩ cho cô, y không muốn ngoài y có người đàn ông khác tiếp xúc với cô. Nhưng đây là yêu cầu của ba, y không dám cãi lại.

Lưu Hải Anh- cái tên nghe chẳng giống con gái chút nào, chính bản thân cô cũng không thích cái tên này. Nhiều lần cô tò mò hỏi thì người trong nhà đều nói khi mới sinh cô giống con trai nên mới đặt tên như vậy.

Lưu Hải Anh, 17 tuổi thiếu nữ không ra thiếu nữ, thiếu nhi cũng chẳng ra thiếu nhi vì cô chỉ cao 1m56 nhưng vì luyện tập thường xuyên nên vòng nào ra vòng đấy, thân hình cân đối. Cô cúi đầu thấp, đến khi nghe tiếng đóng cửa của anh trai mới ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ tinh quái:

- Vệ sĩ mà quản được Hải Anh này chắc?

Tính cô vốn dĩ rất bướng bỉnh, cá tính mạnh. Cô không cho phép sự thay đổi nào làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.

__________________________________________________________

Trong phòng ăn..

Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, phòng ăn chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng lật tờ báo trên tay. Một tràng âm thanh "lẹt đẹt lẹt đẹt" vang lên phá vỡ đi sự im lặng ấy. Người đàn ông tóc đã nửa đầu bạc, vết nhăn của thời gian có thể thấy trên đuôi mắt ông, ông lắc đầu:

- Lại con bé Hải Anh kia!

Hải Anh đi đôi dép tông màu hồng, giậm chân thật mạnh trên từng bậc cầu thang. Cô thích điều này, thích sự nổi bật, thích được mọi người chú ý. Cũng phải, trong căn biệt thự to lớn ấy chỉ ngày ngày có cô và người làm nhìn nhau, bố và anh trai đều bận bịu công việc, ngày cô cất tiếng khóc chào đời cũng là ngày mẹ cô vĩnh biệt thế giới này mãi mãi.. Cá tính đến mấy, đằng sau ấy cũng chỉ là sự cô đơn, việc cô thích sự chú ý cũng là điều dễ hiểu. Cô đi rất từ từ đến phòng ăn, như muốn nói với cả thế giới rằng mình đã dậy vậy.

Người đàn ông tóc nửa đầu bạc lên tiếng:

- Hải Việt, em gái con bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?

Hải Việt ngẩng đầu, hơi giật mình:

- Dạ 17, thưa ba.

- Khi nào đủ 18 tuổi cho con bé đi tiêm hoocmon phụ nữ vào. Ba thật sự lo ngại về tương lai gả chồng của nó rồi đấy!

Hải Việt cười nhẹ, đặt tờ báo xuống bàn, thuận tay di chuyển những đĩa đồ ăn trên bàn:

- Hải Anh cũng xinh xắn, đáng yêu. Ba không cần phải lo đâu.

Y biết chứ, y biết cô có rất nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng cô thì không biết. Vì bất cứ chàng trai nào chỉ cần có ý định theo đuổi cô, đã bị Hải Việt bóp chết ý định đó. Y cúi đầu:

- Lo quá thì gả cho con là được.

Người đàn ông lớn tuổi hơi xám mặt:

- Nó là em gái con đấy!

Y định nói gì đó, nhưng nghe tiếng dép "lẹt đẹt" đã đến cửa phòng ăn, y im lặng. Hải Anh đầy sức sống của tuổi 17, chạy đến bên người đàn ông lớn tuổi, ôm ông ta cười tươi:

- Chào buổi sáng, ba!

Ông cầm tay con gái, nụ cười vụt tắt khi thấy màu tóc của cô. Ông hỏi:

- Hải Anh, ba kêu con đi tẩy màu tóc. Sao con lại nhuộm màu hồng? Tuần trước thì màu lá cây, hôm nay màu hồng, con tính làm tắc kè hoa sao?

Cô di chuyển đến ngồi ghế bên cạnh ông, giọng nũng nịu:

- Ba, nốt lần này thôi..

Ông nhìn gương mặt tươi sáng, đôi mắt long lanh của đứa con gái trời đánh, ông đành hạ giọng:

- Nốt lần này thôi đấy.

Cô cười tươi, gắp đồ ăn cho ba. Trong suốt bữa ăn, cô đều là người ồn ào nhất, cô kể chuyện trên trời dưới biển, chuyện mây chuyện gió cho hai người đàn ông nghe, thật ra, cô biết, mình làm vậy chỉ để phá vỡ sự im lặng, cho mọi người biết mình còn tồn tại, còn ba và anh trai sẽ không để tâm đến mấy câu chuyện của cô. Lưu Bằng nhìn con gái, xoa đầu cô:

- Thôi tập trung ăn đi con.- như sực nhớ ra chuyện gì, ông nhìn đứa con trai- Hải Việt, chuyện vệ sĩ của con bé thế nào rồi?

Cô nghe hai chữ "vệ sĩ" như mắc nghẹn ở cổ, đưa mắt nhìn anh trai. Hải Việt gật đầu nghiêm chỉnh:

- Đã sắp xếp xong rồi ạ. Mấy phút nữa sẽ tới.

Cô tròn xoe mắt, miệng há hốc:

- Anh, thật đó hả? Ba....

Lưu Bằng gật đầu, cầm tay cô:

- Con gái, con là con nhà trâm anh thế phiệt, bao nhiêu nguy hiểm rình rập, chúng ta phải thuê vệ sĩ cho con. Con yên tâm, anh ta chỉ âm thầm đi theo con, xuất hiện theo yêu cầu của con hoặc lúc con gặp nguy hiểm thôi.

Cô bĩu môi, ăn nốt bữa sáng trong tâm trạng đầy phẫn nộ, đang yên đang lành lại đi thuê vệ sĩ!

____________________________________________

Ăn sáng xong, cô ngồi khoanh chân trên ghế salon ngoài phòng khách, đầu tựa vào thành ghế, lặng lẽ nhìn ba và anh đang sửa soạn đi làm. Cô thích giờ phút này nhất, vì được nhìn ngắm những người yêu thương cô, và vì trước khi đi làm cả hai người đều hôn tạm biệt cô. Hôm nay thì khác, một sự xuất hiện đã phá vỡ đi niềm yêu thích đó. Hải Việt nhìn đồng hồ:

- 1 phút nữa..

Cô chưa kịp hỏi 1 phút gì thì bên ngoài, 1 bóng đen đã tiến vào. Đúng nghĩa bóng đen, vì anh ta mặc đồ đen toàn bộ, tóc đen, vest đen, giày đen, cả mắt kính cũng đen. Anh ta cung kính, cởi kính cúi đầu:

- Lưu chủ tịch, Lưu giám đốc, tôi là Lưu Minh Quân, được cử tới đây làm vệ sĩ.- nói đoạn anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, gật đầu- Lưu tiểu thư!

Hải Việt gật đầu, nhìn em gái:

- Hải Anh, đây là vệ sĩ của em. Cậu ta sẽ theo sát em nhưng không lộ mặt. Em không cần quá bận tâm...

Cô nghe loáng thoáng tiếng ba và anh trai giao việc làm cho chàng vệ sĩ kia bởi vì căn bản, từ khi ánh mắt anh ta chạm vào ánh mắt cô, cô đã không còn quan tâm bất cứ điều gì đang xảy ra xung quanh nữa, cô thừa nhận, mình đã bị ánh mắt ấy hút sâu vào trong, không có lối thoát. Cô đờ người nhìn anh chàng vệ sĩ, dáng người cao ráo, do vệ sĩ được huấn luyện với cường độ cao, qua lớp áo vest cũng không thể che được cơ bắp săn chắc của anh. Tuy anh là bóng đen nhưng đứng trước mặt cô, anh lại tỏa sáng theo một cách kì lạ, chỉ một ánh mắt, một cô gái non nớt 17 tuổi sao có thể không bị rung động? Trước khi gặp anh, cô đã nghĩ, anh trai cô là cực phẩm rồi, nhưng lúc này, trong mắt cô, hình bóng của Hải Việt đã dễ dàng bị lu mờ, ánh mắt cô ngự trị chỉ có thân ảnh đen của chàng vệ sĩ kia...

- Hải Anh, trả lời đi!

- Dạ dạ?- cô giật mình.

Lưu Bằng nheo mắt:

- Con thấy vệ sĩ này có ổn không? Nếu không ta sẽ đổi vệ sĩ khác.

- Con nghĩ nên đổi ạ.- Câu nói này không phải từ miệng cô, mà là Hải Việt, biểu hiện vừa rồi của cô, lần đầu tiên y thấy trong cuộc đời, y có linh cảm chuyện không tốt xảy ra, y phải ngăn cản mới được.

Hải Anh nhảy dựng lên, níu lấy tay ba:

- Con, con... con ổn ạ- xốc lại tinh thần, cô quay lưng đi- vệ sĩ nào thì cũng như nhau thôi ba, con không có ý kiến.

Lưu Bằng không bận tâm lắm đến sắc mắt đỏ bừng của cô, chỉ nghe giọng cô như thuần phục, cũng không nghĩ nhiều:

- Tốt, ba và anh trai con đi làm, ở nhà ngoan ngoãn. Sắp vào tháng học chính thức rồi, con cần ra ngoài mua sắm gì thì cứ đi thoải mái nhé!- ông đánh mắt qua vệ sĩ- Minh Quân, tôi tin cậu, trông chừng con bé cho tôi.

Ông tiến đến hôn nhẹ vào trán Hải Anh, xoa đầu cô dịu dàng, việc làm này ông đã làm như một thói quen suốt 17 năm. Ông mỉm cười:

- Ba đi làm đây!

- Vâng!- Cô ngẩng đầu nhìn ba, cười tít mắt.

Ông cầm ca táp, đi ra ngoài trước. Hải Việt hôm nay cấp bách một cách khác thường, y ôm lấy cô, hôn vào má, thật ra, nếu có thể y muốn hôn môi, để khẳng định chủ quyền trước mặt anh vệ sĩ kia, nhưng thời gian còn quá sớm để làm điều đó. Đợi cô tròn 18, mọi chuyện sáng tỏ, y có thể đường đường chính chính theo đuổi cô, không cần phải sống dưới thân phận làm anh trai cô nữa. Cô hơi ngạc nhiên:

- Anh trai, hôm nay anh làm sao vậy?

Y thì thầm vào tai cô:

- Ở nhà ngoan nhé, đừng tiếp xúc quá thân mật với vệ sĩ đấy, nam nữ thụ thụ bất thân!

Cô ngây người, gật đầu một cách máy móc, tay đẩy đẩy Hải Việt:

- Anh đi làm đi, ba chờ kìa!

Y rời cô, quay lưng đi ra khỏi cửa, trong lòng như lửa đốt không yên.

_____________________________________________

Lưu Bằng và Lưu Hải Việt rời đi, người làm dọn dẹp xong cũng lui khỏi biệt thự. Căn biệt thự rộng lớn chỉ còn cô và anh chàng vệ sĩ đẹp trai kia. Cô ngồi trên salon xem TV, anh đứng nghiêm sau cô vài mét, lặng lẽ không nói, thỉnh thoảng đưa tay lên chỉnh bộ đàm, nói gì đó nhỏ vào bộ đàm. Nhìn bề ngoài, cô thảnh thơi xem TV nhưng trong lòng là bão tố. Tâm trạng cô hỗn loạn toàn tập, trong lòng như có gì đó ngứa ngứa, cô vốn không thích vệ sĩ, không thích bị theo sát quá mức, nhưng chỉ cần liếc mắt về sau, thấy bóng đen, lòng cô lại ấm hẳn. Có gì đó ấm ấp len lỏi vào trái tim nhỏ bé của cô từ khi anh xuất hiện. Cô đờ đẫn suy suy nghĩ nghĩ, một giọng nói trầm ấm vang lên kéo cô trở về thực tại:

- Lưu tiểu thư, khoảng cách đã ổn chưa ạ?

Ánh mắt anh đã làm cô xao xuyến rồi, giọng nói anh thì hẳn làm cho cô gục ngã toàn tập. Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh:

- Ờm.. anh hỏi gì thế?

Minh Quân ho nhẹ, hắng giọng:

- Tôi không biết tôi giữ khoảng cách với tiểu thư thế này đã ổn chưa? Tiểu thư có thể chỉ bảo!

Cô đảo đảo mắt suy nghĩ, giọng nói dứt khoát:

- Chưa!

Anh hơi cứng người nhìn cô, Hải Anh cười thích thú, ngồi thẳng dậy chỉ vào chỗ ngồi cạnh mình:

- Anh tới đây ngồi đi!

Anh lắc đầu, gập đầu xuống thấp:

- Thưa Lưu tiểu thư, xin cô thứ lỗi, tôi xin từ chối!

Cô bĩu môi, tiến lại gần anh:

- Tôi là thân chủ của anh mà anh từ chối là sao?

- Giới hạn của vệ sĩ là không gần gũi quá với thân chủ!

Cô càng tiến tới, anh càng lùi bước lại sau. Cô bực dọc, quay lưng đi lên lầu. Tất nhiên, Minh Quân đi theo cô, khoảng cách vẫn là vài mét. Cô quay đầu, anh lập tức dừng chân. Cô dẩu môi:

- Anh đi theo tôi làm gì?

- Đó là bổn phận của tôi, thưa Lưu tiểu thư.

Cô mặc kệ anh, hùng hục lao vào phòng, trèo lên giường ngủ, cô cũng không đóng cửa, không khép cửa. Cô muốn xem anh làm gì tiếp theo. Nhưng anh chỉ lặng lẽ đứng cạnh cửa, quay lưng về phía cô, không xê dịch một bước. Cô thò đầu từ trong chăn ra, nhìn ngắm bóng lưng dài và rộng của anh, sao cô lại có cảm giác, sau bóng lưng ấy lại chất chứa nhiều điều khó nói. Cô làu bàu:

- Hay anh ta cũng cô đơn giống mình nên mình mới dễ bắt sóng thế?

Nhưng những suy tư ấy nhanh chóng bị gạt đi, cơn buồn ngủ đã ghé thăm cô.

Không còn nghe thấy tiếng động, mọi thứ im ắng bất thường, anh quay đầu lại, cô đã lăn ra ngủ rồi. Anh cười trừ:

- Đúng là không thay đổi chút nào, vẫn ham ngủ như vậy!

Anh cởi giày, bước thật nhẹ đến bên giường cô, anh nhìn ngắm gương mặt anh vừa nhớ nhung, vừa hận thù suốt 10 năm. Sau 10 năm không gặp, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, gương mặt khả ái trắng nõn nà, đôi môi hồng hào, khi ngủ, miệng cô hơi chúm chím, má ửng hồng. Anh giơ tay, định vuốt ve khuôn mặt ấy một chút cho thỏa nỗi nhớ, trong bộ đàm phát ra âm thanh:

- Tống Hàn, cậu nghe thấy tôi nói gì chứ?

Anh vội thu tay lại, bước ra khỏi cửa, coi như không có chuyện gì xảy ra, anh nhấn nút trả lời:

- Chú!

Bộ đàm tiếp tục phát ra âm thanh:

- Hàn, hôm nay con đã trà trộn được vào Lưu gia, chúng ta chờ ngày này 10 năm rồi. Con phải hết sức cẩn thân, Lưu Hải Việt thì không đáng lo, đáng lo ở con cáo già Lưu Bằng kia. Ta chờ con mang bằng chứng từ Lưu gia về, Tống gia chờ con!

Giọng nói trong bộ đàm ngừng hẳn lại, anh tựa lưng vào tường, ánh mắt đầy hỗn loạn:

- Lưu Hải Anh, anh phải làm sao mới không tổn thương em đây?

Nói đoạn, anh ngoảnh mặt nhìn cô đang yên giấc, rồi lại nhìn căn phòng im lìm ở phía đối diện, nơi đó ẩn chứa những thứ anh cần tại Lưu gia, nhưng, cô gái đang say giấc kia lại như níu chân anh lại, thu hút anh hơn căn phòng kia.

________________________________________________

Tại tập đoàn A,

Hải Việt ngồi ghế giám đốc, những vị trưởng phòng lần lượt trình bày kế hoạch tháng mới một cách đầy nhiệt huyết. Y không nghe lọt tai lời nào, trong đầu y chỉ có hình bóng xinh đẹp của Hải Anh ngự trị. Lưu Bằng phát hiện ra sự không tập trung trên mặt con trai, ông giơ tay, hắng giọng:

- Chúng ta tạm dừng buổi họp, mọi người nghỉ một chút!

Các vị trưởng phòng rôm rả đi uống nước, trong phòng chỉ còn lại hai cha con, Lưu Bằng lên tiếng:

- Tỉnh chưa?

Y giật mình, nhìn xung quanh, mọi người đã ra ngoài hết, nhìn màn hình laptop trước mặt, trắng tinh không có nổi một chữ. Lưu Bằng cao giọng tức giận:

- Con nghĩ mình cũng 17 tuổi à? Ba sắp về hưu rồi, cả tập đoàn giao cho con, con lại vẩn vơ vì một con bé không rõ lai lịch!

- Ba! Đã không rõ lai lịch còn đi công bố Hải Anh thuộc Lưu gia? Tại sao?

Ông nhận ra mình lỡ lời, hạ giọng:

- Con đừng nghĩ mình hiểu hết mọi chuyện, khi nào bằng tuổi ba con sẽ hiểu, sống cũng là một hình thức phức tạp.

Hải Việt gập laptop lại, ánh mắt kiên định:

- Ba, con sẽ chú ý hơn. Nhưng như ba đã hứa, khi Hải Anh 18 tuổi phải công bố rõ Hải Anh là trẻ mồ côi.

- Con có quyền ra lệnh cho ta?

- Con không có, nhưng con có quyền theo đuổi và yêu Hải Anh, con sẽ cưới cô ấy!

Y nới lỏng cravat, đi ra khỏi phòng. Lưu Bằng day day hai thái dương đau buốt, ông cũng đang đau đầu đây!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play