Lưu Bằng nhìn tập văn kiện trên bàn, khẽ xoa hai thái dương đau nhức, ông nhìn Lưu Hải Việt đang vắt chân thảnh thơi trên ghế sofa gần đó, lên tiếng:
- Hải Việt, sinh nhật Hải Anh lo tới đâu rồi?
- Ổn hết rồi ba! Đã mời phóng viên từ các báo, đài truyền hình lớn, các ông lớn trong ngành cũng đã thông báo nhận được giấy mời rồi ạ!
Lưu Bằng gật đầu, hài lòng:
- Con bé không giận con chứ?
Lưu Hải Việt hơi suy nghĩ một chút, y lắc đầu:
- Con nghĩ là không đâu ba..
____________________________________________
Thời gian cứ thế trôi đi, chúng ta quay cuồng với công việc, với học tập, với những dự định cá nhân trong suốt một ngày, nối tiếp một tuần rồi trải dài ra vài tháng, mấy ai có thời gian quan tâm rằng chúng ta đã trân trọng thời gian hay chưa? Lưu Hải Anh vẫn luôn vui tươi, lạc quan như vậy, dưới sự chăm sóc của Lưu Minh Quân, tính tình cô càng trở nên ôn hòa hơn.
Hôm nay, Hải Anh thức dậy, hôm nay không còn là ngày bình thường, hôm nay là sinh nhật cô! Cô lười biếng mò tìm điện thoại, tin nhắn từ Trương Bá Duy và Đặng Thanh Nhân gửi tới nhiều như muốn nổ cả điện thoại. Hải Anh ngồi dậy, định gọi điện cho Thanh Nhân thì tiếng gõ cửa vang lên, cô buông điện thoại xuống:
- Vào đi!
Lưu Hải Việt mặc đồ ở nhà thoải mái, gương mặt sáng lạn tiến vào, ôm cô vào lòng:
- Chúc mừng sinh nhật, Hải Anh!
- Sớm thế này anh mò sang phòng em chỉ để chúc mừng sinh nhật thôi sao?-Cô bĩu môi, xòe tay ra trước mặt y-Quà em đâu?
Hải Việt cười to sảng khoái, xoa đầu cô:
- Tất nhiên là có rồi, nhưng.. phải tối nay mới có người giao quà tới!
Hải Anh xịu mặt xuống, thu tay về:
- Thôi cũng được, nhưng mà anh không chúc em lời nào sâu lắng hơn được sao? Ví dụ như chúc em xinh đẹp này..
- Lời hay ý đẹp để tối nay rồi nói đi!-Y hôn nhẹ lên trán cô, hài lòng búng vào trán cô một cái-Hải Anh, trán em đậu được chục cái máy bay đấy!
- Anh.. anh đang bảo em trán sân bay đấy à?
- Đúng rồi đấy!
Hai anh em cười vui cùng nhau, một buổi sáng thật an lành trong cuộc đời cô. Lưu Bằng nhìn hai đứa trẻ ngày nào giờ đã lớn tướng, còn mình cũng đã tới tuổi xế chiều, ông đi vào:
- Chúc mừng sinh nhật, con gái yêu!-Trên tay ông cầm một hộp quà màu hồng phấn, đưa ra trước mặt Hải Anh-Quà của con đây, biết con thích màu hồng nên ba đặc biệt dặn người ta gói bằng giấy hồng.
Lưu Hải Anh sáng rực mắt nhìn hộp quà, cô nhảy bổ lên ôm ba mình một cái, thơm nhẹ lên má ông:
- Yêu ba quá!-Cô đánh mắt qua Hải Việt-Anh thấy ba chu đáo chưa, không như ai đó..
Cô cầm hộp quà, háo hức mở ra, là một đôi vòng tay bọc da lộn, hai đầu được nối lại với nhau bằng thanh vàng, trên thanh vàng im chìm trong chữ "Peace"-bình yên, thoạt nhìn đều biết đây là vòng tay cặp đôi. Cô dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lưu Bằng:
- Ba.. sao ba lại tặng con một đôi vòng?
- Con gái, đây là của mẹ con! Bà đã tự thiết kế chúng, để tặng cho ba vào sinh nhật lần thứ 40 của ba. Nhưng đáng tiếc là.. bà không sống được tới lúc đó.. Hôm nay con đã tròn 18 tuổi, ba mong con sẽ tìm được một người đàn ông yêu thương con, cho con cảm giác bình yên, và con có thể tin tưởng trao nó cho người đó!
Hải Anh mỉm cười, cầm lấy chiếc vòng nhỏ hơn, đưa Lưu Bằng:
- Ba đeo cho con đi, coi như chúc phúc cho con!
Lưu Bằng gật đầu, cẩn thận cài chiếc vòng vào cổ tay gầy guộc của cô, xoa mu bàn tay mềm mịn của con gái:
- Hải Anh, tay con rất giống mẹ con!
- Ba..
Nhận ra ba hơi quá cảm xúc, Hải Việt hắng giọng:
- Ba, mau đi làm thôi! Hôm nay chúng ta sẽ tan ca sớm nữa.
- Được rồi!-Ông xoa đầu Hải Anh-Con rủ Bá Duy ra ngoài đi dạo một chút cho thoáng nhé, ba và anh đi làm.
- Vâng ba!-Cô theo thói quen ôm lấy ba, rồi ôm anh trai mình tạm biệt-Hai người đi làm cẩn thận!
Lưu Hải Việt và Lưu Bằng vừa rời khỏi Lưu gia, điện thoại của cô rung lên, là Đặng Thanh Nhân. Hải Anh bắt máy ngay lập tức:
- Thanh Nhân?
- Sinh nhật vui vẻ, Hải Anh! Cậu dậy chưa?
- Ừ rồi! Sao thế?
Thanh Nhân chưa kịp nói thêm thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng nói oang oang của Trương Bá Duy:
- Chị! Bọn em đang trên đường tới Lưu gia nè. Chị có hai lựa chọn, 1 là tự mình đi xuống mở cửa cho em, 2 là em sẽ kéo loa phát thanh đứng trước cổng nhà chị!
Hải Anh giơ tay cào tóc, hôm nay Bá Duy ăn nhầm cái gì mà mạnh mồm thế, cô nghiến rằng:
- Trương Bá Duy! Cậu muốn chết sao?
- Thế chị nghĩ em muốn sống à?
Thanh Nhân vừa lái xe, đánh mắt qua nhìn vẻ mặt nhăn nhở của Bá Duy, nhíu mày:
- Thôi, cậu kệ Bá Duy đi! Nó vừa chơi đồ nên hơi ngáo! Cậu thay đồ rồi xuống mở cổng cho bọn tớ đi.
Hải Anh lật đật đi đánh răng rửa mặt, chợt thấy thiếu thiếu điều gì, cô đứng tần ngần một lúc nhìn cửa phòng mình, đúng là thiếu anh chàng vệ sĩ kia. Cô chạy xuống tầng, người làm đang tấp nập chuẩn bị cho tiệc tối, bắt lấy cô hầu gái gần mình nhất, cô vội vã:
- Vệ sĩ của tôi đâu?
Cô hầu gái giật nảy mình, miệng lắp bắp:
- Anh.. anh ta.. nghe nói Hà đội trưởng tập hợp toàn bộ vệ sĩ để phổ biến công tác bảo vệ tối nay, anh ta cũng đi rồi.
Tiệc sinh nhật của con gái Lưu gia, năm nào cũng tổ chức hết sức hoành tráng, vệ sĩ áo đen khắp mọi nơi. Huống chi, năm nay Lưu Bằng lại đang chuẩn bị tranh cử, vệ sĩ của Lưu gia càng cần tăng cường cảnh giác. Cô gật đầu:
- Được rồi, cô làm việc tiếp đi!
Đi thẳng ra cổng chính của biệt thự, bảo vệ đứng thành hàng dài nghiêm chỉnh, nhìn thấy tiểu thư, họ cúi đầu đồng thanh:
- Chúc mừng sinh nhật, Lưu tiểu thư!
Người đàn ông lớn tuổi nhất trong hàng tiến lên một bước:
- Lưu tiểu thư, tiểu thư có cần chúng tôi giúp gì không ạ?
Cô lắc đầu, nhìn thẳng qua cổng, từ xa, một chiếc Roll Royce trắng tiến đến. Hàng loạt bảo vệ đều đứng thẳng người tư thế đầy cảnh giác, cô xua tay:
- Không cần kiểm tra an ninh họ, họ là bạn tôi!
Người đàn ông vừa rồi tiếp tục nói:
- Lưu tiểu thư thứ lỗi, lệnh của Lưu chủ tịch là phải kiểm tra từng người một.
Từ trên xe, hai dáng hình cao ráo bước xuống, Đặng Thanh Nhân cười tươi rói, Trương Bá Duy thì lao tới, tay bám chặt vào song sắt của cổng:
- Chị! Em đã gọi mở cổng trước rồi mà!
Thanh Nhân hiểu ý hơn, nàng đưa chìa khóa cho bảo vệ gần nhất, giọng nói mềm mại:
- Xin mời kiểm tra xe và phiền anh đỗ xe giúp tôi!
Nàng kéo Bá Duy ra, quẹt tay vào thiết bị trên cổng:
- Chúng tôi đã để lại dấu vân tay, còn cần khám xét gì nữa?
Bảo vệ hướng mắt về phía Hải Anh, cô gật đầu:
- Mở cổng cho họ vào!
Chiếc cổng mở ra, Trương Bá Duy gần như lao tới chỗ cô:
- Chị! Nhân ngày sinh nhật lần thứ 18, em chúc chị...
- Cậu thôi đi!-Cô ngắt lời Bá Duy-Nếu cậu định nêu ra những nguyện vọng duy nhất của cậu, thì cậu có thể không chúc!
- Chị! Sao chị biết?
Hải Anh nhìn Thanh Nhân đứng dưới nắng, nàng đặc biệt xinh đẹp, Hải Anh nói:
- Vào nhà thôi!
Ba người vui vẻ đi vào biệt thự chính, Trương Bá Duy đi tới đâu mồm xoen xoét tới đó..
________________________________________________
Đến trưa, người làm mang váy công chúa và phụ kiện tới, Trương Bá Duy và Đặng Thanh Nhân ngồi mâm mê chiếc váy cả buổi chiều, thậm chí, Bá Duy còn tớn tát chui thử vào váy xem cảm giác làm công chúa thế nào. Hải Anh ngồi một bên bĩu môi:
- Cậu có chắc chắn về giới tính của mình không đấy?
- Chị, em thẳng mà! Nhưng mà váy hơi nặng.
- Sau này cậu đưa vợ đi thử váy cưới chắc cậu phải thử cả cửa hàng luôn nhỉ?
- Em thử trước, vợ em thử sau!
Hải Anh mặc kệ cậu ta, đôi mắt vẫn hướng về phía cửa chính, Lưu Minh Quân chưa bao giờ vắng mặt vào ban ngày lâu như vậy. Đặng Thanh Nhân như nhìn ra tâm tư của Hải Anh, nàng lên tiếng:
- Cậu tới thử váy đi, anh ta chắc cũng sắp về rồi!
Cô nhất quyết không thử, cô muốn anh là người đầu tiên ngắm mình trong chiếc váy này. Hải Anh thườn người ra ghế, giọng mệt mỏi:
- Hai người cũng đi thay đồ rồi makeup đi cho kịp! Hai ông hoàng nhà tớ cũng sắp tan ca rồi.
Bá Duy sáng rực mắt lên:
- Makeup?
Hải Anh ném điện thoại qua chỗ cậu ta:
- Đây, số điện thoại của nhân viên makeup có sẵn trong máy, cậu cứ tự nhiên!
Vừa nói dứt câu, ngoài cửa tiến vào một bóng đen, Hải Anh quay đầu nhìn. Minh Quân mặc vest đen nghiêm chỉnh như mọi ngày, đeo bộ đàm cẩn thận, mồ hôi lấm tấm trên trán bước vào. Trong lòng cô chợt nổi lên nỗi bất mãn, cô đứng phắt dậy đi lên lầu. Bá Duy nhanh nhẹn lay lay tay anh:
- Anh rể, mau đi theo đi! Chị ấy giận anh cả ngày không thấy mặt mũi đâu đó!
Anh nhìn xung quanh, hắng giọng:
- Nói nhỏ thôi!-Rồi sải bước lên lầu theo cô.
Gõ cửa một cách tao nhã, anh nhấn nút tắt của bộ đàm, bước vào. Cô ngồi trên bàn trang điểm, không thèm liếc anh một cái. Anh tiến tới bước sau cô, cúi xuống hôn lấy chiếc cổ trắng ngọc của cô, cảm nhận mùi hương nhè nhẹ, giọng anh đầy quyến rũ:
- Công chúa, giận anh?
- Anh cũng biết em giận cơ đấy?
- Anh xin lỗi, Hà đội trưởng giữ chân anh lâu quá!-Điều anh nói là sự thật, hôm nay Hà đội trưởng nhất quyết bắt anh trình ra bằng chứng phạm tội của Lưu Bằng, anh phải ở lại khuyên giải mãi ông ta mới tha.
Cô nhìn hình ảnh hai người phản chiếu trong gương, chút giận dỗi trẻ con như bị xua tan đi hết sạch. Cô xòe tay ra:
- Quà?
Minh Quân cười hắt ra, đúng là công chúa của anh, rất dễ chiều. Anh rút ra từ trong túi áo một hộp nhỏ;
- Tặng em! Sinh nhật vui vẻ, công chúa!
Cô dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn anh, làu bàu:
- Lại là bông tai tiếp sao?
- Mở ra đi!
Đôi tay trắng trẻo, nhỏ bé khẽ mở hộp, bên trong là một sợi dây. Cô ngạc nhiên:
- Anh tặng em hẳn một sợi dây? Lưu gia trả lương cho vệ sĩ thấp tới vậy sao?
Anh xám mặt lại, vạch đen nổi đầy trên trán. Cô đang chê quà của anh sao? Nghĩ quà tặng cho cô là một sự khó khăn lớn, vì căn bản con gái của Lưu gia được chiều chuộng từ bé, có mọi thứ trong tay hay nói cách khác, cô sinh ra đã ở vạch đích. Sau khi suy nghĩ đắn đo, anh quyết định lên mạng học cách tự đan dây buộc tóc để tặng cô, ai ngờ vừa tặng cô đã chê lên chê xuống như vậy. Hải Anh quan sát sợi dây một cách tỉ mỉ:
- Đường may xấu quá, anh mua thứ này ở đâu vậy?
- Anh tự đan!
Cô tròn xoe mắt nhìn anh, dù sao anh cũng là đàn ông, tự tay làm mấy món đồ handmade đã là giới hạn cao nhất rồi. Cô sờ sờ chiếc dây, đưa tay buộc một nửa tóc lên:
- Thắt dây vào tóc cho em!
Anh dịu dàng luồn dây qua tóc cô, thắt một chiếc nơ thật xinh xắn, giọng nói ấm áp:
- Nếu em không hài lòng, anh sẽ mua quà khác tặng em!
Cô nhìn mình trong gương, tóc cô hơi ngắn nên rất ít khi buộc, buộc lên một nửa thế này nhìn vừa nữ tính lại vừa giống công chúa, cô xoay đầu để nhìn ngắm chiếc nơ đang ngự trị trên đầu mình. Hải Anh lắc đầu:
- Không đâu! Em sẽ giữ sợi dây này cẩn thận, cho dù.. nó không đẹp cho lắm.
Anh vừa định đáp lại lời cô thì Bá Duy và Thanh Nhân đẩy cửa bước vào, hai người tay ôm chiếc váy công chúa lộng lẫy. Bá Duy kêu ca:
- Chị! Váy đính kim cương hay sao mà nặng chết mất. Em bê từ dưới tầng lên thôi mà muốn rã cả tay.
Thanh Nhân nhìn Hải Anh và Minh Quân, mỉm cười, nàng đưa váy tới trước mặt cô:
- Thay váy vào đi! Chuyên viên makeup đã tới, bọn tớ cũng đi chuẩn bị. À, hai ông hoàng nhà cậu về rồi, quan khách đã tới nên họ đang ở sảnh chính tiếp khách.
Hải Anh cầm lấy váy, vào phòng thay đồ khoác lên mình chiếc váy. Chiếc váy màu đỏ, được thiết kế rất công phu, váy dài chạm tới gót chân, cổ váy khoét không quá sâu, chít ở phần eo tạo độ mềm mại, chân váy không biết xếp bởi bao nhiêu lớp voan. Cô bẽn lẽn bước ra khỏi phòng thay đồ, Minh Quân đang ngồi trên sofa đợi cô, anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt như xuyên thấu qua cơ thể cô khiến hai má cô đỏ bừng. Hải Anh nghiêng đầu:
- Quân, đẹp không?
Anh đứng dậy, tiến tới trao cô nụ hôn nồng nàn, công chúa của anh thật lộng lẫy! Anh mỉm cười:
- Đẹp!
- Trời ơi nhìn quý tộc quá chị ơi!-Giọng cảm thán một cách vô duyên của Bá Duy xen vào, cậu ta cũng đã thay đồ xong. Cậu ta rũ bỏ hình tượng thư sinh hằng ngày, trở thành một người đàn ông chân chính. Cậu khoác trên mình bộ vest màu trắng, viền áo màu đen, còn khoa trương đeo thêm cái nơ trên cổ áo, giày âu. Dáng người Bá Duy rất chuẩn, ăn mặc thế này nhìn càng hút hồn, chỉ có chỏm tóc trên đầu vẫn trường tồn vĩnh cửu theo năm tháng.
Thanh Nhân cũng đã thay đồ xong, mái tóc xoăn lượn sóng xõa ra nhẹ nhàng, nàng mặc bộ vest màu trắng dành cho nữ, giày cao gót đen, rất chững chạc, phong thái như một người phụ nữ thành đạt thật sự. Nàng dùng ánh mắt châm biếm nhìn Bá Duy:
- Cậu định làm bồi bàn đấy à?-Nàng giật giật cái nơ trên cổ cậu-Bỏ ngay cái nơ này ra đi, cả tóc nữa, tháo ngay cái chỏm trẻ trâu ra, vuốt keo đi.
- Thôi đi, đây là phong cách nam thần của Trương Bá Duy này!-Cậu ta nói với vẻ tự hào-Đi makeup thôi!
Chuyên viên makeup rất chuyên nghiệp, xuyên suốt quá trình trang điểm họ đều ăn nói rất chừng mực, biết điều gì được nói điều gì không được nói. Sau một hồi ngồi yên để cọ vẽ trên mặt, cả ba người đều rực rỡ như hoa. Bá Duy ôm mặt đứng trước gương:
- Đẹp trai quá đi thôi!
Minh Quân hôn lên mái tóc Hải Anh, thì thầm:
- Công chúa của anh...
Thanh Nhân không quá mặn mà, nàng nhìn đồng hồ, thúc giục:
- Xuống lầu thôi. Để tớ và anh Quân xuống trước thông báo với mọi người, cậu và Bá Duy xuống sau nhé!
Căn phòng chỉ còn lại Bá Duy và Hải Anh, cậu thanh niên Bá Duy đã giơ điện thoại ra tự sướng 7749 kiểu ảnh mà không biết chán, cậu đứng dậy, chỉnh lại áo vest cho phẳng phiu, đưa tay ra trước mặt cô, cúi đầu:
- Lưu công chúa! Nàng sẵn sàng cùng ta tới bữa tiệc rồi chứ?
Hải Anh không nể nang đánh mạnh vào đầu cậu ta một cái, gằn giọng:
- Tỉnh chưa?-Nhưng tay vẫn khoác lên cánh tay săn chắc của cậu.
Hai người tiến ra khỏi phòng, chậm rãi bước từng bước cầu thang. Không khó để nhận ra Bá Duy đang run rẩy, cô nói nhỏ:
- Cậu sợ sao?
- Không, em run quá..
- Năm nào cũng vào vai hoàng tử thế này mà còn run được sao?
- Nói cũng đúng nhỉ! Năm nào em cũng dắt tay chị thế này mà! Nhưng mà em vẫn run, vì hôm nay là lần cuối cùng em được dắt tay chị, từ sinh nhật lần sau, có lẽ vị trí này sẽ nhường cho anh rể.
Bước dần tới sảnh chính của bữa tiệc, cánh cửa mở ra cũng là khi tất cả mọi người hướng mắt về phía nhân vật chính, ai cũng nín thở vì sắc đẹp khác lạ của cô gái này. Lưu tiểu thư trong truyền thuyết không quá ưỡn ẹo, cả người như rực sáng trong không gian, khí chất ngút trời, đi bên cạnh là Trương Bá Duy mà ai cũng đã quen mặt. Ánh đèn flash của cánh phóng viên làm cô chói mắt, thầm nghĩ sao lần này lại có nhiều phóng viên như vậy. Tiến tới một bàn giữa trung tâm sảnh, Bá Duy cúi đầu:
- Ba, bác Lưu, anh Hải Việt, chào mọi người!
Cô cũng cúi đầu theo:
- Bác Trương, con chào bác! Bác khỏe không?
Bố của Bá Duy là bạn thân của Lưu Bằng, ông đứng dậy vỗ vai con trai:
- Con thấy Hải Anh chưa? Chững chạc, xinh đẹp, lại còn lễ phép nữa. Con bằng một ngón tay của nó thôi ba cũng đủ cười ngoác miệng cả ngày rồi!
Hải Anh tỏ ra khác hẳn so với mọi ngày, Lưu gia đã ép cô phải học khóa lễ nghi từ khi còn nhỏ, chỉ là tính tình bướng bỉnh nên cô không quan tâm lễ nghi này nọ. Nhưng trong bữa tiệc lớn thế này, cô buộc phải tỏ ra thảo mai:
- Bác Trương nói quá! Con cũng chỉ tầm trung thôi ạ.
Trương Bá Duy bĩu môi, nhìn xung quanh, tầm mắt nhắm trúng vào bàn tiệc ở góc sảnh, Đặng Thanh Nhân đang ngồi đó yên bình. Cậu nhanh mồm:
- Chị, Thanh Nhân kìa! Qua đó ngồi đi!
Hải Việt lên tiếng sau một hồi im lặng:
- Hải Anh ngồi đây-Y chỉ vào chỗ cạnh mình-Em là nhân vật trung tâm, phải ngồi đây!
Cô ngoan ngoãn buông tay Bá Duy, ngồi xuống chỗ cạnh Hải Việt. Không lâu sau, quan khách đều mò tới chúc rượu, cô cầm cốc rượu vang trên tay, ai đến cũng cười xã giao nhấp một chút rượu cho có. Chiếc váy trên người như gánh nặng đối với cô, đã thế còn phải ngồi thẳng lưng một lúc lâu, chân đi giày cao gót cả chục phân, cô muốn gục ngã ngay tại chỗ mất. Cô ngó nghiêng, Minh Quân đứng cách đó không xa, ánh mắt như muốn thu cô vào trong đó, anh gật đầu ra hiệu với cô. Hải Anh yên tâm hẳn, hít một hơi thật sâu tiếp tục gượng cười.
Sau vài lần rượu, ăn uống thì màn chính cũng đã đến, điều mà Hải Việt mong chờ suốt bao nhiêu năm nay, đó chính là công bố thân phận thật của Lưu Hải Anh. Y bước lên bục, hắng giọng:
- Lời đầu tiên cho phép tôi-Lưu Hải Việt thay mặt Lưu gia trân trọng cảm ơn quan khách, các anh chị phóng viên đã tới tham dự buổi tiệc ngày hôm nay. Tuy nhiên, sự thật thì vẫn là sự thật và không thể che giấu thêm nữa, nhân ngày sinh nhật lần thứ 18 của em gái tôi-Lưu Hải Anh, tôi xin phép công bố thật sự Lưu Hải Anh là ai. Mời mọi người hướng mắt lên màn hình..
Lưu Bằng và Lưu Minh Quân cùng nhau hít một ngụm khí lạnh, cuối cùng điều họ lo lắng nhất sắp xảy ra..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT