Tôi bước chầm chậm xuống tầng 2. Không biết phòng của Mộc Thượng Thần ở đâu nữa? Hai người bọn họ mà ở chung một phòng thì chắc là có chuyện thật.

Tôi tìm hiểu hồi lâu mới tìm được phòng của Mộc Thượng Thần. Bên trong im ắng khác thường, lẽ nào hai người bọn họ không ở chung phòng, hay là họ đã làm lành lại rồi?

Tôi nín thở gõ cửa. Vài giây sau đã có người mở cửa. Đó là Hàn Nặc Minh, quả nhiên, hai người họ đã làm lành rồi. Thật tốt quá!

"Cô tới đây làm gì?" Hàn Nặc Minh cất tiếng hỏi.

"Tôi...Tôi tìm Mộc Thượng Thần!" Đối diện với Hàn Nặc Minh, tôi chẳng bao giờ nói được bình thường cả.

Hàn Nặc Minh khẽ chau mày. Lẽ nào cậu ta nghĩ vì sao tôi lại gặp Mộc Thượng Thần chứ không phải là cậu? Haha! Tôi lại tưởng bở rồi.

Mộc Thượng Thần đi ra, trông hai người vẫn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra ấy. Phải thế chứ, con trai sao có thể giận dai như con gái được.

"Tớ muốn nói chuyện với cậu một lát!" Tôi nhìn Mộc Thượng Thần hồi hộp nói.

Cậu ấy nghe vậy thì gật đầu. Đi qua Hàn Nặc Minh tới chỗ tôi. Cậu ấy chạm vào vai tôi rồi kéo tôi đi ra ngoài. Tôi khẽ ngoảnh đầu lại, sắc mặt chủ nhân của tôi trông khó coi vô cùng.

Mộc Thượng Thần đưa tôi ra ngoài sân phía sau nhà, phía sau được trồng nhiều cây, hơn nữa còn có nhiều hàng ghế được xếp gọn gàng nên cậu ấy đưa tôi tới đây cũng đúng.

"Vậy, cậu muốn nói gì với tớ?"

Tôi khẽ ngượng ngùng đáp:

"Là...chuyện lúc nãy! Tớ...xin lỗi nhưng...tớ không thể đáp lại được tình cảm của cậu được!"

Sắc mặt của Mộc Thượng Thần khẽ trầm lại. Nhưng cậu ấy vẫn cố không tỏ ra cảm xúc gì trên khuôn mặt nhưng tôi vẫn thấy được tay của cậu đang run lên.

"Tại sao vậy?"

Nhận được câu hỏi, tôi bắt đầu tỏ ra lúng túng. Tôi vốn là người không biết nói dối mà, nên nói dối chuyện gì là lại lắp bắp không rõ ràng.

"Tớ...Tớ đã...thích người khác rồi!"

"Là ai vậy?" Mộc Thượng Thần lại hỏi.

"Người đó...tớ không thể nói được! Tớ xin lỗi!" Tôi nói rồi cố chạy luôn.

Tôi sợ Mộc Thượng Thần lại hỏi chuyện gì nữa, tôi mà để lộ tôi đang nói dối thì nguy.

Tôi chạy mà không dám nhìn ra phía sau. Thế mà Mộc Thượng Thần vẫn bắt được tôi. Cậu ấy nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi bề phía cậu ta. Thế mà...đúng lúc thế Mộc Thượng Thần lại...hôn tôi.

KHÔNG!

Không thể nào! Hai vị đại thần thế mà lại đi hôn tôi? Không! Chắc chắn không phải.

Tôi cố gắng chống cự. Mặc cho cậu ấy cod ôm chặt thế nào tôi cũng cố thoát ra. Tôi vội ôm lấy miệng rồi nói:

"Xin lỗi nhưng cho dù cậu có làm thế thì tớ cũng không đổi ý đâu!"

Tôi vội chạy đi, Mộc Thượng Thần lại hỏi vọng lại:

"Lẽ nào, người cậu thích là Hàn Nặc Minh?"

Tôi sững người. Sao cậu ấy lại nghĩ thế chứ!? Lẽ nào trông tôi giống như thích cậu ta lắm à?

"Tớ không thể nói được!" Tôi nói rồi vội chạy đi.

Còn cậu ấy thì đứng lại đó không đuổi theo nữa.

Tôi không chạy về ngôi nhà đó mà tôi chạy lên khu rừng lúc sáng Hàn Nặc Minh đưa tôi lên đấy. Nơi đó cây cối rậm rạp thoáng mát cực kỳ nên tôi muốn lên đây hòa mình vào thiên nhiên một tí.

Tôi rút điện thoại ra, quả nhiên là bị mất sóng. Nhưng tại sao tôi lại mong chờ một tin nhắn hay cuộc gọi nào đó nhỉ? Nhưng là cuộc gọi của ai cơ chứ!? Nó cứ khiến tôi bồn chồn cả lên.

Tôi tất điện thoại, ngồi xuống thảm cỏ xanh rờn, ngẩng đầu lên trời ngắm mắt lại cảm nhận hương vị tuyệt vời của thiên nhiên. Nó có thể giúp ta quên hết đi những muộn phiền của thực tại.

Bàn tay của ai đó bỗng nhiên đặt lên mắt tôi. Tôi lúc đó lại đang nhắm mắt nữa chứ. Bàn tay to to, lại còn ấm ấm, đoán thử xem nào, Hàn Nặc Minh? Cậu ta hay xuất hiện thình lình lắm.

"Hàn Nặc Minh? Là cậu hả?"

Bàn tay đó nhấc khỏi mặt tôi. Tôi khẽ mở mắt ra. Quả nhiên là cậu ấy.

"Thông minh đấy!"

Hàn Nặc Minh ngồi xuống bên cạnh tôi cất giọng khàn khàn:

"Lúc nãy cô định nói gì với Mộc Thượng Thần?"

Giọng cậu ta lạ quá. Cứ khàn khàn sao ấy, hay cậu ấy bị bệnh? Tôi khẽ đặt tay lên trán của cậu ấy, nhưng còn chưa phân biệt được là nóng hay bình thường thì cậu ấy đã hất tay ra:

"Làm gì thế?"

"Tôi thấy giọng cậu khàn khàn! Tôi lo cậu bị bệnh!" Tôi nói.

Hàn Nặc Minh khẽ nhếch mép:

"Lo cho tôi à?"

Tôi giật mình đỏ mặt. Tôi lại nhớ tới câu hỏi lúc nãy của Mộc Thượng Thần, cái câu thích Hàn Nặc Minh ấy. Thôi nào! Đừng suy nghĩ lung tung!

"Lo cho chủ nhân cũng là bổn phận của pet!" Nói thế này chắc ổn rồi ha!

Nghe thế, cậu ta chẳng hiểu sao mất hứng, nằm phịch xuống thảm cỏ luôn. Tôi nói sai gì à? Tôi chỉ nghe cậu ta lẩm bẩm:

"Chẳng dễ thương gì cả!"

Khóe miệng tôi giật giật. Ừ đấy! Tôi không dễ thương đấy! Có liên quan gì đến cậu không?

"Trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi!" Cậu ta cất giọng.

"Tôi từ chối tình cảm của cậu ấy!" Tôi nói.

"Hừ! Tình cảm của cậu ta, chẳng qua chỉ là lừa dối...Khoan! Cô vừa nói gì?" Hàn Nặc Minh như không tin vào tai mình.

"Tôi nói tôi từ chối tình cảm của cậu ấy. Cậu trông có vẻ kích động thế?" Tôi cảm thấy khó hiểu.

Khóe miệng của cậu ta cong lên. Hình như cậu ta trông chờ thời cơ này lâu lắm rồi. Chả hiểu sao cậu ta lại nói:

"Cô thông minh đấy, mèo con!"

Tôi ngơ ngác:

"Mèo con?"

"Chẳng phải cô là mèo của tôi sao? Trông cô ngây thơ ngốc nghếch như con nít ấy!"

Cũng đúng ha! Mà mèo con nghe cũng hay đó chứ. Cũng may cậu ta không đặt cho tôi những cái tên khó nghe như mít ướt.

Hàn Nặc Minh nhìn đồng hồ. Còn 2 tiếng nữa mới tới giờ ăn trưa, cậu ta liền cất tiếng hỏi tôi:

"Muốn đi chơi không?"

Nói là hỏi nhưng thực ra là tự ý quyết đinh luôn. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã kéo tôi đi luôn rồi.

Chẳng biết trên rừng này có gì để đi chơi nữa!? Nhưng thôi kệ, tôi cũng đang tò mò đây.

Thế mà, cậu ta lại kéo tôi đi sâu vào bên trong rừng rồi kéo tới bên một vách núi, phía dưới...sâu hút khiến tôi sợ run người.

Cậu ta đưa tôi tới đây làm gì? Tự tử chung hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play