Người trợ giảng ngẩn người, không nghĩ đến Tô Dương Dương sẽ hỏi vấn đề này.
Theo lẽ thường, phụ huynh hai bên tranh luận thì cô phải ở giữa hòa giải.
Không ngờ Tô Dương Dương trực tiếp hỏi cô.
Trợ giảng nhìn người phụ nữ họ Hoàng sau đó khẽ cắn môi: Bạn nhỏ Hàn Duy Trạch hôm nay vừa đến, không thích nói chuyện.

Còn bạn nhỏ Hoàng Tĩnh thì hoạt bát nên chủ động chạy lại bắt chuyện với bạn nhỏ Duy Trạch.

Nhưng hai đứa trẻ dường như nói chuyện không mấy vui vẻ, lúc cô giáo không để ý đến liền xảy ra xích mích, nhưng cô giáo đã kịp thời ngăn lại rồi.
Tô Dương Dương gật đật gầu: Vậy tôi muốn hỏi một chút, làm một người trợ giảng, tại sao trước khi phụ huynh của em Hàn Duy Trạch đến lại để em ấy đứng một mình ở bên cạnh, không để ý đến em ấy?
Người trợ giảng nhất thời nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào.
Cô cảm thấy phụ huynh chúng tôi không nhìn thấy nên xem nhẹ con chúng tôi lúc nào cũng được đúng không? Tô Dương Dương nhìn sang người phụ nữ họ Hoàng: Cô Hoàng, tôi nghĩ chắc cô cũng lo lắng chuyện này.

Nếu như hôm nay tôi đến sớm hơn chị, tôi ôm con của mình để mặc bạn nhỏ Hoàng Tĩnh đứng một bên, bị thương cũng không ai bôi thuốc cho thằng bé, chị có thể chịu nổi ư?
Người phụ nữ họ Hoàng không rõ Tô Dương Dương muốn nói gì nên không có phản ứng.
Tô Dương Dương cũng không định nghe câu trả lời, tiếp tục nói: Hai đứa trẻ đánh nhau là chuyện bình thường, một khi người lớn đã vào cuộc thì mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng.

Chuyện hôm nay tôi không định truy đến cùng, nếu lần sau gặp phải, thì đừng trách tôi không khách khí.

Mọi người cho con vào đây học thì chắc chắn gia cảnh không đơn giản, cho nên ai cũng đừng chọc vào.
Người phụ nữ họ Hoàng mặc kệ, lớn tiếng nói: Cô đang dọa tôi đấy à?
Tô Dương Dương bình tĩnh nhìn cô ta: Chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, tốt nhất đừng nói những lời không hay, tránh chuyện càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Tôi nghĩ đến đây là tốt rồi.
Cô là cái gì chứ, còn dám uy hiếp tôi? Cô biết chồng tôi là ai không? Sau khi cô ta kết hôn còn chưa ai dám nói với cô ta như thế đâu.
Vẻ mặt Tô Dương Dương kiêu ngạo: Chồng cô là ai tôi không biết, nhưng tôi biết chồng tôi là ai.
Người phụ nữ họ Hoàng không ngờ thái độ của Tô Dương Dương lại ngang ngược như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta vào trường này mà có người không sợ cô ta.
Tô Dương Dương không để ý phản ứng của cô ta, nhìn về phía thằng nhóc trong lòng cô ta: Bạn học Hoàng Tĩnh, cô không có ý trách cháu, sau này hi vọng cháu và Hàn Duy Trạch vẫn thường xuyên chơi với nhau, tính cách bạn ấy hướng nội, chắc chắn sẽ thích mấy bạn hướng ngoại như cháu.
Hoàng Tĩnh ngoài ý muốn nhìn Tô Dương Dương gật gật đầu.
Tô Dương Dương vỗ lưng cậu bé.
Hàn Duy Trạch không tình nguyện đứng sát bên cạnh Tô Dương Dương, dưới ánh mắt kinh ngạc của người phụ nữ họ Hoàng và Hoàng Tĩnh, đi qua nắm lấy tay nhỏ bé của Hoàng Tĩnh sau đó nhanh chóng buông ra.
Người trợ giảng nhìn thấy cảnh này cũng không biết nên nói gì.
Ban đầu cô cho rằng sẽ là một màn cãi nhau to, kết quả lúc bản thân của chưa nghĩ ra cách khuyên can cho tốt thì lại biến thành cảnh tượng hòa thuận vui vẻ mất rồi.
- ----
Tô Dương Dương lái xe chở Hàn Duy Trạch về biệt thự, Hàn Khải Uy cũng đã về nhà.
Anh nhìn thấy vết bầm trên mặt Hàn Duy Trạch cũng không hỏi: Đói chưa để còn bảo thím Lê dọn cơm.
Chắc là Duy Trạch đói lắm rồi.

Tô Dương Dương sờ tóc của cậu bé: Cục cưng, đi rửa tay trước đi.
Hàn Duy Trạch chạy lên toilet trên tầng, nhanh chóng rửa sạch tay rồi chạy đến ngồi xuống bên cạnh Tô Dương Dương.
Hàn Khải Uy buồn cười nhìn Tô Dương Dương: Bác sĩ Tô, không tồi nhé.
Tất nhiên rồi! Ngày nào cũng phải so trí đấu dũng với người nhà bệnh nhân, giải quyết mấy chuyện cỏn con này có là gì.

Cãi nhau cũng giống như thi đấu thể thao vậy, khí thế thua thì coi như đã thua một nửa rồi.

Ban đầu không hù dọa đối phương thì về sau sao có thể gây khó dễ được?
Em nghĩ bố mẹ mấy đứa nhỏ cũng nghĩ như em à?
Chỉ cần bọn họ biết anh là ba của Duy Trạch, bọn họ sẽ không để con bọn họ gây chuyện với Duy Trạch.

Dù sao thì anh cũng là một cái đùi vàng mà tất cả mọi người đều muốn ôm, không dễ gì có cơ hội, bọn họ lại không tìm cách để lại gần chắc?
Hàn Khải Uy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rất muốn đưa tay lên sờ.
Tô Dương Dương thấy ăn mắt sâu thẳm khác thường của anh, vô thức nuốt nước bọt sau đó ôm lấy Hàn Duy Trạch chạy vào phòng bếp chờ thím Lê dọn đồ ăn lên.
....
Cúm H7N7 lan nhanh hơn bọn họ nghĩa.
Ngay khi Bộ Y tế vừa ra thông báo, các bệnh viện lớn đã chật kín người.
Người bị cảm lạnh chủ yếu là trẻ em và người già.
Hệ miễn dịch của hai lứa tuổi này khá thấp, ở thời điểm giao mùa rất dễ bị cảm, hơn nữa lại còn thêm virus cúm lần này thì bọn họ càng dễ bị nhiễm hơn.
Bệnh viện của Tô Dương Dương cũng không ngoại lệ.
Đầu tiên là phòng khám bệnh làm việc theo ca gần 24 giờ mỗi ngày, lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng đối mặt với việc bị lây nhiễm.
Một số trường hợp H7N7 đã được chẩn đoán trong bệnh viện của họ và hiện đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Trận cúm này khiến Tô Dương Dương và các bác sĩ bên khoa nội phải phụ trách công việc lẫn nhau.
Vì thế mà ngoài những bệnh nhân mà cô phải chịu trách nhiệm còn phải thêm ba bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt nữa.

Những bệnh nhân này phải theo dõi kĩ trong vòng 24 giờ, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý đến bệnh tình của họ.
Tô Dương Dương hận không thể phân thân ra làm nhiều người, nhưng đây là điều không thể.
Khi có ca cấp cứu thì cô phải chạy đến phòng cấp cứu, khi không có thì cô lại chạy ở cả hai bên phòng làm việc hoặc phòng điều trị.
Công việc tuy bận rộn nhưng cô đã sớm quen với nó.

Quãng thời gian này Hàn Khải Uy đều đón đưa cô đi làm.

Nếu như cô phải trực ca đêm thì anh sẽ mang đồ ăn khuya đến cho cô.

Hàn Khải Uy làm vậy đều khiến các bác sĩ, y tế nữ hâm mộ và ghen tị không thôi.
Tô Dương Dương cũng càng ngày càng không thể ngó lơ anh.

Người đàn ông này đúng là không thể không khiến người ta yêu được.
Cô vừa muốn chú tâm vào công việc hết mức có thể để làm nguội trái tim mình lại, nhưng lại vừa muốn gặp Hàn Khải Uy thường xuyên hơn.
Lúc công việc không bận rộn, cô sẽ vì tò mò mà lên mạng tìm tin tức của Hàn Khải Uy, bí mật lưu ảnh của anh trong máy.
Ngoài ra, điều khiến Tô Dương Dương thấy đáng được ăn mừng nhất đó là Duy Trạch đi học dường như cũng không khó khăn như cô tưởng tượng.
Ngoài việc ngày đầu tiên đi học xảy ra đánh nhau, nửa tháng sau cũng không có nhận thêm cuộc gọi nào của cô giáo hay trợ giảng nữa, điều này khiến tim cô vẫn luôn treo ngược bỗng chốc được buông lỏng.
Hàn Duy Trạch so với trong tưởng tượng của cô mạnh mẽ hơn nhiều, năng lực thích ứng cũng rất tốt.
Cô không lo kết quả học tập của cậu bé có theo kịp các bạn cùng lớp không, mà cái cô lo lắng là cậu bé không chịu tiếp xúc với người khác, khó hòa đồng với bạn bè xung quanh..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play