Chủ nhiệm trợn mắt nhìn cô: “Em biết thì tốt.
Đúng rồi, thời gian này tôi sẽ đến khoa cấp cứu một thời gian, em đi chung với tôi.”
“Dạ được.” Tô Dương Dương đáp ứng không hề do dự.
Đến khoa cấp cứu tuy cực khổ, nhưng sẽ nâng cao kỹ thuật rất nhanh, lại có chủ nhiệm dẫn dắt cô, cơ hội này rất là hiếm có.
Tô Dương Dương chớp chớp mắt vài cái, nịnh hót nói: “Chủ nhiệm, thầy thiên vị em như vậy, người khác không có ý kiến sao?”
“Có thể có ý kiến gì? Em vốn dĩ là học trò của tôi, tôi chỉ có mình em là học trò, kỹ thuật của tôi không dạy cho em chứ dạy cho ai bây giờ?”
“Ừm ừm, em sẽ học tập thật tốt, sẽ không làm thầy thất vọng đâu.”
“Làm nên chuyện rồi mới nói, bớt quăng bom đi.”
“Dạ vâng.”
**
Vào buổi tối, Tô Dương Dương về nhà đã nói chuyện cô sẽ ở bộ phận cấp cứu một thời gian cho Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo nghe.
Tiểu Bảo bĩu bĩu môi, cơm tối cũng chỉ ăn có một chút là đã lôi cổ Bánh Xe ra ngoài sân chơi rồi.
Tô Dương Dương nhìn bóng lưng nhỏ bé của Tiểu Bảo: “Thổ hào, có phải anh cũng không muốn tôi đến khoa cấp cứu không?”
“Chuyện công việc em cứ tự giải quyết là được rồi, không cần quan tâm đến tôi và Tiểu Bảo đâu.”
“Nhưng Tiểu Bảo...”
“Có thể là nó đau lòng cho em, chứ không phải là giận.”
Tô Dương Dương gật đầu.
Nửa đêm, lúc Tô Dương Dương còn đang ngủ mê man thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô nhanh chóng bò dậy nhấc điện thoại: “Alo.”
“Bác sĩ Tô, trên đường Kiều Đông xảy ra tai nạn, mong cô nhanh chóng đến hiện trường.”
“Được, lát nữa cô thu âm tình hình cụ thể và tiến độ điều tra của cánh sát cho tôi, tôi lên xe nghe.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Dương Dương phát hiện đèn phòng đã sáng rồi, quay người lại thì đã thấy Hàn Khải Uy đang đi tới phòng thay đồ.
Cô thấp giọng nói: “Thổ hào, anh muốn ra ngoài à?”
Hàn Khải Uy cất giọng như lẽ dĩ nhiên: “Đưa em tới đó.”
“Không cần đâu, tôi rất thuộc đường ở thành phố Thương mà, hơn nữa còn có đồng nghiệp nữa.”
“Lúc em chưa kết hôn, nửa đêm em một mình ra ngoài thì không sao, kết hôn rồi thì phải có người đi cùng.”
Hàn Khải Uy nói xong thì liền đóng cửa phòng thay đồ lại.
Tô Dương Dương sững người cả một lúc, tim nhảy lên thình thịch thình thịch.
Khuôn mặt nhỏ của cô có chút nóng bừng rồi.
Thổ hào nhà cô đừng có hoàn mỹ như vậy có được không?
Mỗi ngày cùng chung chăn gối với anh ấy là cô đã đủ áp lực lắm rồi, ngày nào cũng nhẫn nhịn để không lao tới.
Kết quả là ngày nào anh ấy cũng nảy sinh ra kỹ năng mới.
Đậu xanh, cô thật là muốn xông tới anh ấy.
Nhưng mà cô nhát, lá gan cô không được lớn như vậy.
**
Hàn Khải Uy đỗ xe ở bên cầu, trên cây cầu cách xe khoảng 10 mét đã bị cảnh sát dùng dây vây chặn lại.
Dưới ánh đèn chói mắt, 115, xe cảnh sát, cảnh sát giao thông và cả nhân viên y tế đều đang bận rộn dưới mưa.
Chiếc xe vừa dừng lại là Tô Dương Dương liền vội vàng mở cửa chạy xuống, căn bản là không quan tâm đến mình có bị ướt mưa hay không.
Tô Dương Dương giơ thẻ công tác với một cảnh sát giao thông đang làm công tác duy trì trật tự, sau đó cảnh sát cho cô vào.
Đây là một vụ tan nạn liên hoàn ba xe tông vào nhau, trong ba chiếc xe tổng cộng có 10 người.
Tài xế xe Chery và Xialy thì hôn mê tại chỗ, đầu của chiếc Land Rover thì bị biến dạng, chủ xe bị thương nhẹ.
Trong chiếc xe Xiali có một người phụ nữ bị văng khỏi xe, đã chết tại chỗ.
Trong 10 người chỉ còn 2 người còn tỉnh táo.
Trong lòng Tô Dương Dương kinh ngạc, máu của người phụ nữ bị văng ra ngoài xe bị nước mưa cuốn trôi đi khắp nơi rồi.
Tô Dương Dương vừa chỉ huy các nhân viên y tế di chuyển người bị thương lên xe, vừa tự mình di chuyển những người bị thương khác.
Lúc cô đến di chuyển chủ xe Chery, phát hiện cửa của chiếc xe này đã bị biến dạng nghiêm trọng, cửa xe còn đang rất nóng, rõ ràng là động cơ của chiếc xe đã bị cháy rồi.
Tô Dương Dương lo lắng nói: “Anh cảnh sát, mau nghĩ cách mở cửa xe ra đi, nếu không mở nữa sẽ gây chết người đó.”
Cảnh sát giao thông khó xử nói: “Bác sĩ Tô, tôi cũng hiểu, nhưng muốn dùng bạo lực phá hủy chiếc xe thì chúng tôi phải nộp đơn lên cấp trên.
Đây là một trong những phần công việc của chúng tôi, không phải chúng tôi cố tình trì hoãn không giải cứu chủ xe.
Lỡ như chủ xe tỉnh lại, nhìn thấy chiếc xe bị hủy hoại nghiêm trọng hơn cả hình dạng lúc bị tai nạn, lại tố cáo chúng tôi làm việc quá phận trong lúc chấp hành nhiệm vụ thì sẽ thêm phiền phức trong công việc của chúng tôi.”
Tô Dương Dương nghe vậy cũng không nói gì.
Sự lo lắng của cảnh sát cô có thể hiểu, cũng giống như bác sĩ bọn cô khi gặp phải những bệnh nhân kỳ lạ thôi.
Nhưng mà tính mạng quan trọng, cô chỉ có thể thử kéo cửa xe ra lần nữa, để xem có thể mở ra nhanh hơn không.
Nhưng lúc tay cô còn chưa được chạm vào tay nắm cửa thì đã có một bàn tay to lớn khác nắm lấy rồi.
Hàn Khải Uy kéo kéo tay nắm cửa, nhưng vẫn không động đậy được gì, anh nói với cảnh sát giao thông: “Tìm hai dây sắt đến đây.”
Nhìn bộ quần áo với giá trị không nhỏ và cả khí chất ung dung của Hàn Khải Uy, viên cảnh sát bất tri bất giác tuân mệnh.
Hàn Khải Uy nhét hai thanh dây sắt vào kẽ hở trên cửa sổ, rồi tỉ mỉ điều chỉnh góc độ.
Chỉ một lát sau, một tiếng cạch vang lên.
Hàn Khải Uy kéo cửa xe ra, chủ của chiếc Chery liền nghiêng người ngã ra ngoài.
Hàn Khải Uy dìu lấy người đó, rồi nhìn qua Tô Dương Dương: “Di chuyển thể nào đây?”
“Anh đỡ lấy một chút, tôi kêu nhân viên y tế mang cáng qua đây.”
Tất cả những người bị thương được chia thành hai chiếc xe 115 đến bệnh viện
Lúc Tô Dương Dương định lên xe cấp cứu thì đã sơ ý liếc nhìn thấy một chiếc xe tải cỡ nhỏ quen thuộc.
Cô ngừng bước chân lại rồi đi về hướng chiếc xe đó, gõ gõ cửa sổ xe: “Anh Ninh!”
Người trong xe hạ cửa sổ xe xuống, đó là một người đàn ông hơn 30 tuổi, tướng mạo xuất chúng, nhưng khí chất rất đặc biệt, dường như là không thể tìm thấy chút cảm xúc nào ở trên người anh ta cả, giống như là một con búp bê vậy.
Ngay cả tần suất chớp mắt và chuyển động mắt cũng thấp hơn nhiều so với những người bình thường.
Hàn Khải Uy ở phía không xa nhìn Ninh Cảnh Phong, trong đôi con ngươi chợt lóe qua một tia âm trầm.
Ninh Cảnh Phong trông đã bị mưa làm ướt hết quần áo và tóc tai, anh điềm tĩnh nói: “Sao em lại đến cấp cứu rồi?”
“Chủ nhiệm đến khoa cấp cứu một thời gian, em theo thầy ấy thôi.”
Ninh Cảnh Phong nhìn người phụ nữ đã bị mưa làm ướt hết quần áo và tóc tai kia: “Ông xã em nỡ cho em đi sao?”
Tô Dương Dương mỉm cười hắc hắc: “Anh thật quan tâm đến em, ngay cả em kết hôn rồi mà cũng biết.”
“Là bởi vì lúc em với ông xã em kết hôn, có không ít cô gái tự sát đó.
Thời gian đó đúng là mệt chết anh rồi.”
“Thật hay giả vậy?”
“Giả đó!”
Tô Dương Dương: “...”
“Mau về bệnh viện đi, giải quyết sớm chút, em có thể nghỉ ngơi sớm.”
“Ừm ừm, nói chuyện sau.”
**
Tô Dương Dương một mạch bận đến 6 giờ sáng mới ra khỏi phòng phẫu thuật, mệt đến nỗi tay còn không nhấc lên nổi nữa.
Cô vừa ra ngoài thì nhìn thấy Hàn Khải Uy đang nhắm mắt ngồi dựa ở chiếc ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật.
Nghe tiếng mở cửa phòng phẫu thuật, anh liền xách theo một túi đồ đứng dậy.
“Thổ hào, sao anh vẫn chưa về nhà?”
“Quần áo em ướt hết rồi, mau đi thay quần áo đi.”
Tô Dương Dương lúc này mới phát hiện bên trong túi là quần áo, sự mệt mỏi trên người cô lúc này đã tiêu tán sạch sẽ rồi.
“Không sao đâu, trước đây bọn tôi cũng hay như vậy mà, nhưng mà, cảm ơn anh vì đã quan tâm tôi như vậy.”
“Mau đi thay quần áo đi, lát nữa đưa em đi ăn sáng.”
“Ừm ừm.”
Tô Dương Dương cầm lấy túi đồ đi vào toilet trong văn phòng, nhanh chóng thay đồ ra, sau đó ký vào vài phần báo cáo phẫu thuật rồi theo Hàn Khải Uy ra ngoài..